Mục Thần Ký

Chương 224: Vì chính đạo



Tần Mục bỏ mặc tất cả, chú tâm triệu hồi ma, đột nhiên một luồng ánh sáng đỏ như máu bùng phát, chiếu rọi cả sơn cốc bị tuyết trắng bao phủ này giống như nhuộm máu.

Luồng ánh ánh đỏ phóng lên trời, cao chừng trăm trượng, ánh sét xoèn xoẹt hóa thành sấm sét quấn quanh, những tiếng răng rắc vang lên từ bốn phương tám hướng, sấm sét đánh xuống vách đá xung quanh sơn cốc, khiến băng tuyết tan chảy, thậm chí tới đá cũng bị tan chảy, dung nham từ vách núi trào ra. Sấm sét bao phủ ánh sáng đỏ hình thành một lưới sấm sét, dịch chuyển răng rắc, lách tách, một luồng ma lực đáng sợ từ một thế giới khác phóng tới, đánh tới bức tượng trên tế đàn trong ánh sáng đỏ.

Tượng gỗ lập tức nứt ra, căng phồng lên, mỗi lúc một cao, khí thế mỗi lúc một đáng sợ!

Trong túi Thao Thiết buộc ở eo của Tần Mục vọng tới giọng nói vừa tức giận, vừa vội vã của ma vương Đô Thiên, nổi giận quát tháo:

“Tiểu tử thối, lần trước khi ngươi triệu hồi Già Hà ma thần có giấu giếm ngón nghề đúng không? Lần này ngươi triệu hồi Tai Dịch ma thần, mạnh mẽ hơn lần trước nhiều!”

Hắn thực sự oan uống Tần Mục.

Tần Mục triệu hồi Già Hà ma thần ở Thái Học Viện, tuy hiểu nhiều về Ma ngữ, nhưng không hoàn toàn nắm bắt hết, nhưng những ngày này qua đi, hắn đã hiểu hết được những Ma ngữ học được khi kí kết điều ước Thổ Bá với ma vương Đô Thiên, Ma ngữ biết được ngày một nhiều, vì thế ma thần triệu hồi được càng mạnh hơn, lần trước không phải cố tình không dốc sức. Lão đạo nhân kia nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ vậy, cũng mất đi dáng vẻ ung dung vừa nãy, mặt hơi biến sắc, phất phất trần trong tay:

“Đi!”

Phất trần đón gió biến ra dài hơn, các sợi tơ bạc lập tức hóa thành những lưỡi kiếm tơ dài mấy chục trượng, xổ ra trong không trung, nhìn từ xa giống như một chiếc ô màu trắng không ngừng xoay chuyển, chỉ là to hơn ô thường không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa mức độ nguy hiểm của phất trần cực cao, mỗi một sợi tơ đều là một thanh kiếm tơ, càng mảnh càng khó đề phòng! Tốc độ của cây phất trần này cũng cực nhanh, chém đứt không biết bao nhiêu sấm sét, một lát sau liền bay lên không trung của sơn cốc, cắt đứt ma lực đáng sợ đang phóng tới.

Tần Mục lập tức cảm nhận được việc triệu hồi bị gián đoạn, liền thét lên một tiếng, Long Kỳ Lân bay bổng lên không, gầm lên một tiếng vang dội, tiếng gầm phóng về hướng cây phất trần, gây rối loạn các sợi tơ phất trần, ma lực bị gián đoạn lập tức nối liền lại, tiếp tục phóng tới.

Lão đạo nhân nhìn thấy Long Kỳ Lân, trong lòng mừng thầm, cười nhạt nói:

“Súc sinh lông lá, tiếp tay cho giặc mà không hề hay biết, khó tránh họa sát thân. Ta thấy ngươi bộ dáng thần tuấn bất phàm, nếu như hàng phục trước ta, trở thành thú cưỡi của ta trong vòng trăm năm, sẽ có thể gột rửa tội nghiệt của ngươi. Nếu không ngươi không đồng ý thì khó có thể bảo vệ được đạo hạnh cả đời của ngươi.”

“Súc sinh?”

Long Kỳ Lân nổi giận đùng đùng, gầm lên giận dữ, há miệng nén lửa, một trụ lửa cháy sáng rực phóng về phía lão đạo nhân!

Lão đạo nhân kia rùng mình, nguyên khí bộc phát, phía sau lưng hóa thành Quy Bối Thần Nhân, cao hơn mười trượng, phất trần trong tay biến thành một con rắn lớn trắng tuyết, một cánh tay giơ ra phía trước, bùm một tiếng chắn luồng lửa của Long Kỳ Lân lại.

Luồng lửa phóng ra ở xung quanh bàn tay khổng lồ đó, luồng lửa cuộn cuộn thiêu đỏ vách đá xung quanh.

“Thiên Nhân?”

Tâm trạng Tần Mục trùng xuống.

Long Kỳ Lân tung bốn vó bay lên, dưới chân phun hỏa vân, phóng thẳng về phía lão đạo nhân, đột nhiên cây phất trần trong không trung cuốn ngược xuống, vô số sợi tơ quấn lại với nhau, giữ bốn vó Long Kỳ Lân, buộc chặt lại.

Lão đạo nhân trong lòng vui mừng, cười nói:

“Tiểu nghiệt sức còn không chịu đầu hàng? Lẽ nào muốn hồn bay phách tán?”

Đúng lúc này, Tần Mục vỗ túi Thao Thiết, miệng túi Thao Thiết to ra, một pho tượng ma thần tám tay bốn mặt nhảy từ trong túi Thao Thiết ra, tám cánh tay cầm tám bảo vật, có đàn, châu, cung, tên, xá lợi tử, đoạn kiếm, Hàng Ma Xử, Thiên Tràng Tháp, chính là những món bảo bối Tần Mục lấy trộm từ Lâu Lan Hoàng Kim cung.

Tần Mục bỏ ma vương Đô Thiên vào trong túi Thao Thiết, Đô Thiên ma vương đang buồn rầu không có vũ khí gì vừa tay, lập tức liền vơ lấy những món bảo vật này, Tần Mục thả hắn ra, hắn lập tức hiểu được ý đồ của Tần Mục, là muốn hắn giúp đánh giết.

Ma vương Đô Thiên cũng biết phải trái tốt xấu, ở bên Tần Mục, Tần Mục có thể giữ lại tính mạng cho hắn, nhưng nếu Tần Mục bị giết, bản thân mình rơi vào tay lão đạo nhân này thì chỉ còn còn một con đường chết.

Vì đại kế di dân của sinh linh Đô Thiên, hắn đành phải liều mạng với lão đạo nhân này.

Những món bảo vật Tần Mục trộm được từ Lâu Lan Hoàng Kim cung đều là bảo vật cấp bậc trấn giáo, uy lực cực lớn, thân là thánh địa lớn nhất ở thảo nguyên phương Bắc, bảo vật được Lâu Lan Hoàng Kim cung cất giữ đương nhiên không thể xem thường, chỉ là Tần Mục không rảnh dùng những bảo vật này để tu luyện.

Ma vương Đô Thiên lấy được những bảo vật này, sát tính bộc phát, bốn gương mặt bộc lộ tướng hung ác rõ rệt, trong lòng nghĩ thầm:

“Nếu như lúc này ta bất ngờ giết luôn tên tiểu tử này, vậy thì ta sẽ tự do! Tuy nhiên nói đi lại nói lại, cơ thể gang thép này đã bị tên tiểu tử này lắp đầy cơ quan, vạn nhất sau khi giết hắn cơ quan khóa chặt, ta sẽ bị nhốt trong pho tượng ma thần này không nhúc nhích được nữa… Thôi thì cứ giết tiểu lão đạo này trước rồi tính!”

Tiếng đàn trong tay hắn vang lên, phát ra ma âm liên hồi, hồn phách của lão đạo nhân bị tấn công, chỉ thấy hồn phách bồn chồn, sục sôi, tâm ma trong đạo tâm nổi dậy, vội vàng thét một tiếng, bắt lấy Thanh Tịnh Ấn, nén tâm ma xuống. Quy Bối Thần Ảnh sau lưng lão giơ tay lên, phất trần bạch xà vung lên, đột nhiên sóng lớn cuồn cuộn, phóng thẳng về phía ma vương Đô Thiên.

Ma vương Đô Thiên nhìn quanh rồi thét lên dữ dằn, uy lực của tám bảo vật trong tay bùng phát, đánh thẳng về phía con sóng lớn đang ầm ầm dồn tới, một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên, ma vương Đô Thiên bay ngược trở lại, văng mạnh vào vách đá.

Phất trần bạch xà há miệng, lao thẳng lên người hắn, đánh ma vương Đô Thiên vào trong lòng núi.

“Tiểu đạo sỹ, ngươi căn bản không biết được sự đáng sợ của chúa tể Đô Thiên, ngươi đã làm ta nổi giận rồi!”

Vách đá nổ tung, ma vương Đô Thiên bay ra từ trong lòng núi vỡ vụn, rung thiên tràng tháp, thiên tràng xoay chuyển hóa thành một tòa bảo tháp ngàn trượng đè về phía lão đạo nhân. Lão đạo nhân cười lạnh, thần nhân sau lưng giơ tay ấn xuống, đập cả ma vương Đô Thiên lẫn tháp rơi xuống, bò trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Đúng lúc này, huyết quang mạnh mẽ và ma lực cuồn cuộn phóng tới trong không trung biến mất, trên một tế đàn bạch cốt, tượng ma thần đầu gấu hóa thành một ma thần cao chừng trăm trượng, gầm lên một tiếng phẫn nộ rung trời nở đất:

“Đám sâu bọ thế giới hạ đẳng này, hãy chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Đô Thiên Hùng Bì đại ma thần… ý, Đô Thiên lão nhi!”

Hùng Bì đại ma thần nhìn thấy ma vương Đô Thiên đang bò dưới chân mình, lập tức vui mừng cười ha hả:

“Đô Thiên lão nhi, ngươi đường đường là chúa tể chí cao của Đô Thiên mà lại bị hành hạ tới mức này! Đô Thiên ta chính là bị kẻ thủ lĩnh vô dụng như ngươi dẫn dắt mới tới bước đường hôm nay! Tên ăn hại nhà ngươi nên sớm rời khỏi ngôi vị ma vương mới phải!”

Ma vương Đô Thiên vừa giận vừa thẹn, đang định đứng dậy, Hùng Bì đại ma thần đứng trên cao nhìn xuống liền dùng chân giậm vào chân hắn, cười khà khà:

“Bạo quân, ngươi cũng có này hôm nay. Người triệu hồi, ngươi triệu hồi ta tới, định hiến tế gì cho ta?”

“Hắn!”

Tần Mục chỉ về phía lão đạo nhân, Hùng Bì đại ma thần vung một quyền về phía lão đạo nhân, Quy Bối Thần Ảnh sau lưng lão đạo nhân liền giơ tay chống đỡ, một tiếng va chạm mạnh truyền tới, Tần Mục bị dư âm của cú va chạm làm cho choáng váng, lão đạo nhân kia thì bị đánh văng ngược ra sau, dính chặt vào trong vách núi đối diện.

Hùng Bì đại ma thần tung người nhảy lên, một quyền đánh lên người lão đạo nhân trên vách núi, cười dữ tợn:

“Con sâu tươi ngon… Ý?”

Một luồng kiếm quang bay tới sau lưng, đâm vào tim gã, xuyên thấu tới trước ngực, chính là lão đạo nhân dùng bảo kiếm vác sau lưng tấn công, một kiếm đã thành công.

“Không tệ. Chỉ có điều cơ thể này không giống như ngươi tưởng!”

Hùng Bì đại ma thần bật cười dữ tợn, vung quyền đấm ầm ầm vào trong vách đá, vẻ mặt dữ dằn:

“Cơ thể này chẳng qua chỉ là một pho tượng ma thần mà thôi, cho dù ngươi có chém đầu ta thì cũng không làm gì được ta!”

“Vậy sao?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, Hùng Bì đại ma thần vội vàng quay lại, một đạo kiếm quang bay quanh cổ gã ba vòng, lập tức cái đầu khổng lồ của gã rớt xuống đất.

“Khô Diệp đạo nhân, ngu đệ tới muộn rồi.”

Luồng kiếm quang bay lên, hạ xuống đỉnh núi, trên đỉnh núi có một nho sỹ đang đứng, áo xanh tung bay, ánh mắt nhìn xuống cơ thể không đầu của Hùng Bì đại ma thần, sau đó di chuyển tới trên người Tần Mục, nghiêm nghị hành lễ nói:

“Lư Văn Thư môn hạ Cùng phu tử Cùng Lý Tông xin bái kiến Thiên Ma giáo chủ! Thiên Ma giáo chủ là tiền bối, vãn bối ra tay với tiền bối không quá đáng chứ?”

Đầu của Hùng Bì đại ma thần bay lên, rơi xuống cổ hắn, cười nói:

“Lại một con chó con mèo nữa tới.”

Tần Mục vẻ mặt thản nhiên, lắc đầu nói:

“Cùng phu tử ngang hàng với ta, hắn không ra tay với ta, chỉ phái ngươi tới đã là xem nhẹ ta rồi.”

Lư Văn Thư từ tốn nói:

“Sư phụ không phải không muốn đích thân tới gặp Thiên Ma giáo chủ, mà là người có việc quan trọng khác, cần cứu lê dân bá tánh trong thiên hạ.”

“Đi thích sát (*) hoàng đế sao?”

Tần Mục nói:

“Quốc sư nể mặt Lão Như Lai, cho Lão Như Lai cứu đám người Cùng phu tử đi, Lão Như Lai hứa rằng sẽ để Cùng phu tử gia nhập Phật môn, không xen vào chuyện thế sự nữa, tại sao nói lời không biết giữ lời?”

Vẻ mặt Lư Văn Thư cứng đờ, đột nhiên lại có một giọng cười nói nữa:

“Vì chúng sinh thiên hạ, sao có thể là nói lời không giữ lấy lời chứ?”

Tần Mục ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một đỉnh núi có một đạo cô, người mặc đạo bào màu trắng, trước ngực thêu một đóa hoa mai.

“Thanh Ngư tản nhân Linh Tú Cung bái kiến Thiên Ma giáo chủ.”

Đạo cô đó hành lễ.

Tần Mục cười nói:

“Tản nhân tại sao phải hành lễ?”

Vị đạo cô đó ung dung nói:

“Mặc dù là kẻ thù, nhưng không thể đánh mất lễ nghĩa. Lần này đổi phó với tiểu giáo chủ của Thiên Ma giáo, chúng ta có phần ỷ lớn ức hiếp bé, nhưng dù sao ngươi đường đường là giáo chủ của đệ nhất thánh đại ma đạo, vai vế cao hơn chúng ta, vì thế cũng không hẳn là ỷ lớn ức hiếp bé.”

Tần Mục mỉm cười nói:

“Nói hay lắm, hay lắm. Còn kẻ nào muốn tới giết ta nữa?”

“Ta tới giết ngươi!”

Trong không trung tường vân bay tới, một vị la hán hạ xuống đỉnh núi, hai tay đeo tràng hạt, mỗi hạt đều to bằng đầu người, chắp tay nói:

“Thiên Ma giáo chủ, địa vị cực cao, tiểu tăng Phổ Thiên, đặc biệt tới để hàng ma, xin mời Thiên Ma giáo chủ chỉ giáo.”

“Giáo chủ đệ nhất thánh địa ma đạo chắc sẽ không sợ khi thêm ta nữa chứ?”

Lại một người nữa tới trên một đỉnh núi khác, y phục rách nát, vá chằng vá đụp, nhưng thần thái hăm hở, cười ha ha, hào khí ngút trời, nói:

“Tại hạ là đường chủ Liên Hoa Đường La Tam Phá, thuộc hạ dưới trướng Tề Đại hữu Tề môn chủ Cái Môn, bái kiến Thiên Ma giáo chủ, tới đòi giáo chủ một mạng người, là mạng của giáo chủ. Đúng rồi, hình như giáo chủ có một con tiểu hồ ly tinh từng đắc tội với Tề môn chủ, Tề môn chủ nói nhất định phải giết chết nó.”

Hồ Linh Nhi vội vàng nấp sau lưng Tần Mục, len lén thò đầu ra, lẩm bẩm:

“Tên môn chủ của các ngươi thật hẹp hòi, khốn nạn!”

La Tam Phá chỉ vào nàng ta, cười nói:

“Chính là con tiểu hồ ly này! Các vị đồng đạo, La mỗ có thể cùng với các vị chính đạo giang hồ tới đây vây bắt Thiên Ma giáo chủ, tiêu diệt ma tại đây, đúng là một việc may mắn, cũng là một việc đáng vui mừng! Trận này nên gọi là đồ ma vệ đạo đại hội!”

“Đồ ma vệ đạo đại hội? Tên hay!”

Trong lòng núi, Khô Diệp đạo nhân giãy giụa bò ra, nhổ máu trong miệng, ngồi trên vách đá điều hòa khí tức, nói:

“Nếu như có thể tiêu diệt Thiên Ma giáo chủ, trả lại sự thái bình cho thiên hạ, mọi nỗ lực chúng ta bỏ ra đều đáng giá? Các vị, vì chính đạo!”

Trên các đỉnh núi xung quanh, các đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân đều rất hùng hổ, tâm trạng sục sôi, cảm giác vô cùng hào hùng, đồng thanh nói:

“Vì chính đạo của nhân gian!”

“Giết…”

Năm đại cao thủ ý chí hào hùng, nguyên khí bùng phát, sau lưng thấp thoáng ảo ảnh thần nhân, ai nấy cũng thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình, đánh xuống sơn cốc.

Đúng lúc này, Hùng Bì đại ma thần giận dữ thét lên, bùng phát toàn bộ năng lượng trong người mình!

“Thiên Ma Vô Lượng!”

Tần Mục vội vàng dẫn theo Hồ Linh Nhi nấp sau lưng Long Kỳ Lân, rung chuyển khủng khiếp chấn động sơn cốc, khiến đá núi vỡ vụn, từng tảng đá lớn từ trên không rơi xuống, tiếp theo đó bị đánh vỡ tan tành, hóa thành cát bụi. Cho dù có Long Kỳ Lân chắn đỡ, Tần Mục và Hồ Linh Nhi vẫn cảm nhận được áp lực khủng khiếp phóng tới, đè nén xương cốt của họ kêu răng rắc.

Hàng loạt đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân đồng loạt thổ huyết, ngã gục xuống, không rõ sống chết.

Tần Mục thò đầu ra từ sau lưng Long Kỳ Lân, chỉ thấy Hùng Bì đại ma thần uy phong lẫm liệt đứng ở đó, Hồ Linh Nhi vui mừng, kinh ngạc, khen ngợi:

“Hùng Bì lợi hại quá!”

Đột nhiên cơ thể Hùng Bì đại ma thần bắt đầu nứt vỡ, nát vụn từng mảnh, chỉ nghe thấy tiếng đại ma thần lẩm bẩm:

“Năng lượng tiêu hao hết rồi, đáng tiếc không lấy được tế phẩm, tuy nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của đại ma vương Đô Thiên… Người triệu hồi ma, ta đi đây!” Nói xong cơ thể nổ tung, ý thức cuồn cuộn về ngược lại một thế giới khác.

Hồ Linh Nhi sững sờ, chỉ nghe thấy tiếng ho của đám người La Tam Phá vọng từ ngoài cốc lại, những kẻ này không bị Hùng Bì đại ma thần giết chết.

“Công tử…”

Hồ Linh Nhi ngoái đầu nhìn Tần Mục.

“Không sao.”

Tần Mục đứng dậy, phủi bụi trên người, kéo ma vương Đô Thiên bị giẫm dưới đất vứt lên lưng Long Kỳ Lân, thiếu niên vẻ mặt tươi tắn mở túi Thao Thiết cất ba tế đàn còn lại vào trong túi rồi nói:

“Long mập, chạy thôi!”

***

(*) Thích sát: Hành thích giết người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.