*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc gọi của Chung Thận không kéo dài quá lâu, hắn cúp máy sau vài phút, rồi quay lại tiếp tục ăn. Điều này càng chứng tỏ giữa hắn và Chung Niệm thực ra không có gì to tát để nói, mà chỉ đang tránh Hề Vi thôi.
Bữa sáng có cháo hải sản, xíu mại, chân gà hấp kiểu Quảng Đông. Chung Thận từng đóng một bộ phim liên quan đến ẩm thực, đặc biệt học cách nấu món Quảng Đông, tay nghề nấu ăn khá tốt. Nhưng đối với Hề Vi từ nhỏ đã ăn đồ do đầu bếp nổi tiếng nấu thì chẳng đáng ca ngợi, cùng lắm chỉ là không khó ăn, thắng ở tấm lòng.
Với tấm lòng này, Hề Vi không so đo chuyện cuộc điện thoại. Y thong thả ăn xong bữa sáng, rồi vào phòng làm việc.
Cho dù không đến công ty, Hề Vi vẫn có công việc phải giải quyết: "nghỉ ngơi vài ngày" chỉ nói bừa vậy thôi, số kỳ nghỉ mà y có thể thực sự thư giãn và tận hưởng trong đời không nhiều hơn Chung Thận chạy show cả năm là bao.
Hai người bận rộn, số lần hẹn hò ít ỏi đến mỗi lần đều đáng được đánh dấu vào lịch. Lần trước Chung Thận đến đây thì cây xương rồng Giáng Sinh trên bậu cửa sổ vẫn chưa nở, thế mà hôm nay đã nở rộ rực rỡ.
Chung Thận không có việc gì để làm, bèn tưới cho nó xíu nước. Nghe nói loài cây này có thể sống hai ba mươi năm, nói không chừng đến khi Chung Thận và Hề Vi đường ai nấy đi, nó vẫn cứ đơm hoa trước cửa sổ.
Thực ra rất lâu về trước, Hề Vi từng cân nhắc có nên sống chung với Chung Thận hay không.
Hai người ở bên nhau dẫu cho có yêu nhau hay không thì sẽ luôn có những khoảnh khắc hormone chạm nóc, cực kỳ thích đối phương. Hề Vi cũng từng cảm thấy Chung Thận đáng yêu, nhất là lúc sáng sớm chưa tỉnh ngủ, hắn lơ mơ áp sát vào người y. Y vươn tay đẩy nhưng Chung Thận không hề có cảm giác, chỉ nhắm mắt hôn y.
Hề Vi để cho đối phương hôn chốc lát, sau đó đẩy hắn tỉnh dậy, tâm huyết dâng trào: "Em muốn dọn đến đây không?"
Chung Thận giật mình, lần này là tỉnh thật.
Nhưng hắn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo Hề Vi đã nói: "Mà thôi, tôi không quen có thêm một người trong nhà."
"..."
Hề Vi tự nghĩ, tự bác bỏ, chỉ kéo dài vài giây, ngắn đến mức không thể đoán được điều gì đã diễn ra trong đầu y trong vài giây đó.
Nhưng lý do là thật, y không quen sống chung với người khác.
Đây cũng là lý do tại sao Hề Vi năm nay đã hai mươi chín tuổi vẫn chưa có ý định kết hôn.
Hề Vi là người lạ lùng, y theo chủ nghĩa độc thân, nhưng không phản đối hôn nhân, không ghét việc sinh con, cũng không làm bừa nhân danh tự do giống những công tử nhà giàu khác. Nhưng điều này không có nghĩa y là người truyền thống: "truyền thống" trong mắt y chẳng là gì cả, tương tự: "xu thế mới" cũng không hề có giá trị, y không quan tâm.
Bất kể trào lưu tư tưởng nào, mới hay cũ, người tin vào nó vốn dĩ là đi theo số đông, bị cuốn theo thời đại và người khác, trở thành nô lệ của ý chí tập thể. Mà Hề Vi ghét mọi yếu tố ảnh hưởng đến ý chí cá nhân của mình, y vị kỷ vô cùng, vị kỷ đến mức không có chỗ cho người thứ hai trong thế giới của y.
Vì cái tôi, suy bụng ta ra bụng người, thành ra y cũng tôn trọng cái tôi của người khác. Tốt hay xấu đã có pháp luật phán xét, dù tiến bộ hay là cổ hủ thì liên quan gì đến y?
Chính logic xử thế gần như lạnh lùng này là nguồn gốc của sự bạc tình nơi y.
Y không có tuổi thơ bất hạnh, cũng không bị tổn thương về mặt tình cảm, cũng không mắc bệnh tâm thần. Chỉ là y sinh ra đã vậy, khó có thể thay đổi.
Chung Thận hiểu rõ y hơn hầu hết mọi người, biết rằng khi Hề Vi làm việc, nếu muốn không làm y ghét thì cách đúng đắn là đừng tạo cảm giác tồn tại. Ngay cả việc xum xoe nịnh nọt cũng không cần.
Suy cho cùng, Chung Thận chỉ là một thành phần trong cuộc đời của Hề Vi.
Như bông hoa lặng lẽ nở trên bậu cửa sổ, như hai chú chó được huấn luyện nghiêm khắc không dám nhõng nhẽo, như chiếc xe nổi hứng mua xong lại không có thời gian lái, tất cả đều là một phần cấu thành quy luật nhân sinh của Hề Vi. Quan trọng không phải là bản thân thành phần mà là quy luật không bị phá vỡ.
**
Khi Hề Vi ra khỏi phòng làm việc thì đã đến giờ ăn trưa. Nhưng hình như y có hẹn nên không ăn ở nhà.
Chung Thận nằm trên sô pha cả buổi sáng, đọc cuốn sách hôm qua y ném xuống. Đó là phiên bản gốc tiếng Đức của kiệt tác triết học "Thế giới như là ý chí và biểu tượng" của Schopenhauer, Chung Thận không hiểu tiếng Đức, thứ hắn đọc là ghi chú bằng tiếng Trung của Hề Vi.
Trước đây họ từng bàn luận về Schopenhauer, biết Hề Vi đang đọc nên Chung Thận chiều theo, dành thời gian để nghiên cứu trong một tháng. Nhưng Chung Thận chỉ kịp mở đầu một câu: "Anh thích lý luận của Schopenhauer không?" Chủ đề chưa kịp phát triển, đã bị câu nói "Không thích" của Hề Vi chặn lại, Chung Thận không nói nên lời.
Hề Vi đúng là quá khó lấy lòng, thế giới tinh thần còn khó chạm đến hơn, khiến ngay cả việc tới gần y cũng cần có dũng khí.
Nhìn thấy người đi ra từ phòng làm việc, Chung Thận đặt sách xuống.
Hề Vi cởi cúc áo, vừa đi về phía phòng thay đồ, cuối cùng như sực nhớ ra hắn, y quay đầu lại nói: "Tôi có việc phải ra ngoài, buổi tối không chắc sẽ về." Hàm ý là: Chung Thận muốn ở lại thì ở, không muốn thì có thể đi.
Kết thúc của cuộc gặp ngắn ngủi sau thời gian dài xa cách, từ hôm qua đến giờ hình như họ chẳng nói được mấy câu.
Phòng thay đồ nằm ở lầu hai, khi xuống lầu lần nữa, vẻ ngoài của Hề Vi đã thay đổi. Mặc đồ không trang trọng, chứng tỏ dịp sắp tham dự không quá nghiêm túc, trong tay y còn cầm thứ gì đó, đi thẳng đến sô pha, đột nhiên nói: "Cho em."
Chung Thận ngạc nhiên: "Đây là..."
"Mấy hôm trước ăn Giáng Sinh ở Bắc Mỹ, tiện tay mua lúc dạo cửa hàng trang sức cùng bạn." Hề Vi mở lòng bàn tay ra, một mặt dây chuyền kim cương hình cây xương rồng bất ngờ nằm trong lòng bàn tay, thiết kế tinh xảo, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Gì đây? Quà lưu niệm?
Trước giờ Hề Vi luôn tặng đồ tùy theo ý muốn, rất có thể lúc ấy y thích, nhưng mua xong lại không thích nữa nên mới ném cho Chung Thận.
Nhưng vừa rồi Chung Thận đọc sách không vào, cứ nghĩ xem chừng nào cây xương rồng Giáng Sinh chết —— thà chết sớm còn hơn chết muộn, một "cây xương rồng" tương tự lại bất ngờ được nhét vào tay. Giờ đã có quà lưu niệm sẽ không bao giờ chết.
Trùng hợp đến kinh ngạc, cứ như Hề Vi và hắn tâm linh tương thông vậy.
"... Cảm ơn anh." Chung Thận như bị kẹp bởi cảm xúc mãnh liệt nào đó không thể diễn tả thành lời, chậm chạp đứng lên, vẻ mặt quá phức tạp để miêu tả. Hắn đưa ra phản ứng thích hợp nhất dựa vào bản năng, ôm eo Hề Vi, muốn hôn y.
Thế nhưng Hề Vi lại từ chối, giơ tay đẩy ra: "Rẻ lắm, không cần thể hiện sự chuyên nghiệp của em đâu, nghỉ ngơi đi."
"..." Chung Thận dừng lại rồi hỏi: "Ngày mai anh về ạ?"
"Không chắc nữa, khả năng cao là không về." Hề Vi đi tới cửa: "Em có việc thì làm đi, khỏi đợi tôi."
Nói xong, Hề Vi không nhắc đến lần sau khi nào gặp mặt, không quay đầu lại rời đi.
**
Cuối năm, trời mỗi ngày một lạnh hơn, dự báo thời tiết dự đoán nhiệt độ ở thành phố Hải Kinh sắp tới gần như giảm mạnh, ngày mai sẽ có một trận mưa tuyết.
Khoảng một giờ chiều, Đường Du quấn áo khoác len giữ ấm làm nail trong tiệm.
Kể từ khi thư ký Phương đảm nhận công việc PR của hot search, cô liền thả lỏng, không còn quan tâm Ngu Thông Thiên post khùng post điên gì nữa.
Thực tế thì Ngu Thông Thiên cũng không phát ngôn gì thêm. Gốc gác của gã đột nhiên bị vạch trần, đã từng nhận vài khoản tiền, bị người khác giật dây tung scandal, tất cả bị phanh phui trước công chúng. Gã từ sứ giả công lý chấn chỉnh không khí trong làng giải trí đột nhiên biến thành blogger vô lương tâm bịa đặt ác ý, cư dân mạng —— chủ yếu là fan của Chung Thận —— dùng ngòi bút làm vũ khí khiến gã sụp đổ chỉ sau một đêm.
"Ngày cuối cùng của năm 2023" của gã chưa đến đã kết thúc, một số cư dân mạng từ góc độ thuyết âm mưu tình cờ đoán ra Chung Thận có hậu thuẫn vững chắc, rõ ràng là một "nhân vật không thể động vào" mới, Ngu Thông Thiên đã đụng phải thứ dữ. Tuy nhiên, scandal vô căn cứ thì không thể coi là scandal, công ty quản lý giải quyết vấn đề chính, phần còn lại của chiến trường giao cho fan dọn dẹp là được.
Dư luận là một cơn gió, người có lòng điều khiển nó thế nào thì nó sẽ thổi theo hướng đó.
Sau khi hot search kết thúc, mới đầu Đường Du tinh thần sảng khoái, nhưng sau đó nghĩ lại, không hiểu sao lại thấy hơi hoảng.
Cô nhìn chằm chằm móng tay mình, chưa kịp hết hoảng, điện thoại bất ngờ reo lên, là cuộc gọi của Chung Thận.
Đường Du tránh mọi người, đi đến một góc để nghe máy.
"Mấy giờ quay quảng cáo?" Chung Thận nói: "Em chuẩn bị xong rồi, đến hồ Minh đón em đi."
Đường Du: "..."
"Chẳng phải em nói muốn nghỉ ngơi vài ngày sao?" Đường Du định gãi đầu theo thói quen, nhưng móng tay giả vừa dán chưa khô đã mắc vào tóc khiến cô đau điếng: "Chị mạo hiểm bị người ta mắng là chảnh chó để giúp em trì hoãn, giờ em lại nói với chị là quay được là sao? Em có quá đáng không chứ hả?"
Chung Thận dửng dưng, chỉ hỏi cô: "Quay hay không?"
Đường Du hiểu ra: "Tổng giám đốc Hề đuổi em đi à?"
"Không có."
"Vậy là anh ta đi mà không dẫn em theo." Đường Du vỡ lẽ, cảm xúc bất ổn mà thở dài: "Giờ chị bỗng nhiên có chút thông cảm với em, đúng là đồ miễn phí thì không dễ nuốt. Anh ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn mình chỉ là châu chấu dưới tay anh ta, xem sắc mặt người khác mà sống, sau này biết phải làm sao đây?"
Chung Thận không đáp lời, Đường Du tự hỏi: "Vợ sắp cưới của anh ta là thế nào, em đã tìm hiểu rõ chưa?"
"Không biết." Chung Thận luôn tỏ thái độ không mấy tích cực trước mặt quản lý của mình.
Đường Du biết hắn thấy mình phiền, bởi mỗi lần gặp, cô chỉ lan tỏa nỗi lo lắng mà không giải quyết được vấn đề gì. Cô cũng thấy phiền phức, nhưng chuyện này không có cách nào giải quyết, cô có thể làm gì đây?
"Thôi bỏ đi, chị cũng không muốn cứ lải nhải những chuyện không đâu, nói chuyện nghiêm túc nha," Đường Du dùng móng tay dài ấn lên thái dương, thấp giọng nói: "Trước hết nói rõ, em đừng trách chị nói gở, không thích nghe thì coi như chị nói linh tinh đi. Hôm nay không biết sao lại thế, rõ ràng mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng chị lại thấy lo lắng hơn hôm qua. Em có cảm thấy bầu không khí rất nặng nề không?"
"Có sao?"
"Có chứ!" Đường Du nói: "Chị có linh cảm không lành, cứ cảm thấy —— nói thế nào nhỉ, con đường Hề Vi này, có lẽ chúng ta sắp đi đến cùng."
"..."
Chung Thận im lặng một lúc, Đường Du tiếp tục: "Đừng bận tâm anh ta nghĩ thế nào, với gia đình như của anh ta, cuối cùng chắc chắn sẽ chọn một thiên kim môn đăng hộ đối để kết hôn, cũng chỉ là chuyện trong vài năm tới thôi. Thay vì hy vọng vào việc cầu nguyện chuyện đó đừng xảy ra, chúng ta nên tìm đường lui trước thì hơn. Em thấy sao?"
—— Tìm đường lui.
Cô Đường vốn dĩ luôn muốn tự thân làm tay sai cho Hề Vi, ôm đùi đến già, chưa bao giờ nói những lời chán nản nhưng tỉnh táo như vậy.
"Nè, trước đây chị luôn mơ mộng, khi nào Hề Vi mới yêu em nhỉ? Kiểu tình yêu mà không thể thiếu em, phản bội cả gia đình vì em, từ bỏ tất cả để cùng em chạy trốn ấy——"
Giọng Đường Du nghe như một fan CP tự tưởng tượng ra khoảnh khắc ngọt ngào, chẳng qua fan CP tưởng tượng vì ngọt, còn cô thì vì tiền.
*
Chung Thận có lẽ bị sốc trước suy nghĩ viển vông của cô, trong điện thoại im bặt.
Đường Du đổi chủ đề: "Nhưng đã bảy năm rồi, bảy năm đấy ———— dù có là tảng đá cũng phải bị nước mưa mài mòn rồi. Nhưng thực tế thì sao? Anh ta chẳng yêu em chút nào. Tìm đường lui mới là lối thoát duy nhất của chúng ta. Em có thể nói chuyện với anh ta về phí chia tay, đưa ra một số điều kiện, hoặc nghĩ cách khác. Tóm lại em suy nghĩ kỹ đi, tính toán sớm để thoát——"
Còn chưa nói xong từ "thân", cuộc gọi đã đột ngột kết thúc, không ngờ Chung Thận lại cúp máy.
Đường Du sững sờ, thầm nghĩ, vụ gì đây trời? Chung Thận thường chỉ chủ động dập máy khi tức giận thôi.
Cơ mà hắn có gì để tức giận chứ? Không thể nào...
Việc giúp hắn lên kế hoạch cho tương lai là trách nhiệm của người quản lý. Hôm qua Đường Du bảo hắn chủ động làm hài lòng Hề Vi thì hắn không chịu. Hôm nay bảo hắn tìm đường lui, hắn cũng không chịu nốt. Không đi bên trái cũng không đi bên phải, hắn định đi đâu đây?
Lời tác giả:
P.S. Cây xương rồng Giáng Sinh chính là cây lan càng cua, tuy hình dáng không giống lắm với cây xương rồng mà chúng ta thường thấy, nhưng cả hai đều thuộc họ xương rồng. Cứ tạm viết như vậy nhé.