Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ

Chương 34: Điềm báo



Điện thoại tắt, Hề Vi im lặng hồi lâu.

Tối qua ngủ vội, rèm cửa trong phòng ngủ không khép chặt nhưng gần như không có ánh sáng lọt vào, khiến người ta có ảo tưởng trời vẫn chưa sáng. Trên điện thoại lại hiển thị đã hơn mười giờ, hóa ra là trời âm u.

Y ngồi trên giường, rời mắt khỏi màn hình chuyển sang Chung Thận. Người nọ vốn bình tĩnh, nhưng vừa bị y nhìn, lập tức nhạy bén hiểu được điều y muốn nói —— điều gì đến sẽ đến, dù Hề Vi có nghĩ thế nào, hôm nay cũng phải đưa ra kết quả cho Hề Vận Thành. Cũng đến lúc phải "suy nghĩ" về mặt tình cảm rồi.

Chung Thận đột nhiên hoảng loạn lên, giả vờ bình tĩnh, ngón tay vô thức chạm vào điện thoại, từ WeChat chuyển sang màn hình chính, mở ngẫu nhiên vài ứng dụng, tắt đi, rồi mở dự báo thời tiết.

"Hôm nay có mưa." Chung Thận nói một cách gượng gạo: "Giờ anh về luôn sao?"

"Ừ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này." Hề Vi xuống giường mặc quần áo, trên bờ vai trần trụi có vài vết đỏ giống như dấu răng, y không hề hay biết, nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, quay lại nói: "Chung Thận, chắc em đã nhìn ra, thực ra tôi không muốn từ bỏ bất cứ điều gì, cũng không muốn phải lựa chọn."

"..."

"Nếu thực sự được lựa chọn, tôi hy vọng thời gian quay lại nửa năm trước. Gia đình, sự nghiệp, mối quan hệ của chúng ta, tất cả đều là dáng vẻ tôi hài lòng... Tôi biết bây giờ nói vậy thì sẽ hơi tàn nhẫn với em."

"Nửa năm trước" không phải là mốc thời gian nói bừa, Hề Vi vốn nghĩ mình không bận tâm đến quá khứ, những gì đã xảy ra giữa y và Chung Thận giống như một bộ phim đã chiếu xong, sẽ dần dần bị quên lãng theo thời gian, không có gì đáng nhớ.

Nhưng y chợt nhớ tới nửa năm trước đã xảy ra một chuyện đặc biệt.

Hôm đó là một ngày rất bình thường.

Hề Vi vẫn dậy đúng giờ như mọi ngày, rửa mặt, thay quần áo, ăn bữa sáng mà bếp đã chuẩn bị sẵn khi y xuống lầu; hai chú chó trong nhà ngoan ngoãn quấn quýt bên chân, làm nũng theo bài bản; tài xế chờ bên ngoài, không ngại gió mưa đưa y đến trụ sở chính của Hoa Vận để làm việc.

Điều duy nhất khác biệt là khi Hề Vi ra ngoài thì thấy quản gia đang xem video trên điện thoại, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Chung Thận, y liền dừng lại xem vài giây.

Là một video phỏng vấn, Chung Thận phong độ ngời ngời đứng giữa đám đông, trước mặt là một hàng micro, có phóng viên đùa rằng: "Gần đây không có tin tức gì, KPI đang căng quá. A Thận cho chút tin đi nào, phim mới hot thế mà cậu cũng không chịu tương tác với nữ chính, có phải lạnh lùng quá rồi không?"

Một phóng viên khác tận dụng triệt để: "Xin hỏi giờ cậu vẫn còn độc thân sao?"

Những câu hỏi tương tự gần như luôn xuất hiện trong mỗi buổi phỏng vấn công khai, không ai nghĩ rằng Chung Thận sẽ trả lời, các phóng viên chỉ cần chụp lại biểu cảm của hắn, rồi về viết rằng: "Bị hỏi thẳng về chuyện tình cảm, ngôi sao hàng đầu biến sắc ngay tại chỗ." để giật tít câu view.

Nhưng không ngờ, Chung Thận nhìn phóng viên kia, bất ngờ thốt ra một câu: "Không."

Các phóng viên đều ngơ ngác, video đột ngột dừng lại ở đây, còn sốc hơn cả các phóng viên có mặt là cư dân mạng xem video, phần bình luận sôi nổi, cả mạng xã hội đều xôn xao.

Hề Vi vẫn nhớ rõ bản thân lúc ấy rất kinh ngạc, nhưng lúc đó mọi chuyện liên quan đến Chung Thận trong mắt y đều không đáng để chú ý, kiểu suy nghĩ cố hữu đã tồn tại suốt bảy năm này khiến y quen với việc không suy nghĩ sâu xa.

Cho đến buổi tối hẹn hò, hai người vẫn thân mật như thường lệ, sau khi xong việc, Hề Vi đột nhiên nhớ đến chuyện này — vì người thật đang ở ngay trước mắt, nên hình ảnh trong video trở nên xa vời và giả dối, những gì hắn nói với phóng viên cũng khiến Hề Vi cảm thấy không đúng, không giống như chiêu trò PR bình thường.

Hề Vi đẩy Chung Thận, hỏi hắn: "Em hết độc thân khi nào? Đang hẹn hò với ai?"

"..."

Giờ nghĩ lại, thời gian đó mối quan hệ của họ thực sự rất tốt: đúng lúc Hề Vi đang ở giai đoạn sự nghiệp thuận lợi, vừa mở rộng sang một thị trường mới, tâm trạng tốt nên đối xử với Chung Thận cũng dịu dàng, tần suất gặp mặt tăng lên, sau mỗi bữa tối đều ôm hôn nồng nhiệt, chuyện giường chiếu cũng thường xuyên, nếu không tính đến việc không phải đang yêu nhau, có thể gọi đó là thời kỳ mặn nồng hiếm có.

Nhưng câu nói "không" của Chung Thận khiến Hề Vi rất mất hứng, vì không biết thật hay không nên y không nổi giận, mà nói bằng giọng lạnh lùng và có phần cố ý xa cách: "Tôi biết em không phải nói với fan, mà chủ yếu là nói với tôi. Yên tâm, nếu em muốn theo đuổi tình yêu đích thực thì tôi không cản đâu, chúng ta có thể kết thúc trong hòa bình."

Chung Thận dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng khi nghe thấy câu này thì lập tức im bặt, hai mắt ươn ướt như bị y bắt nạt. Nhưng biểu cảm này chỉ thoáng qua, Chung Thận xoay người tránh đi, lấp lửng đáp: "Nói sau đi."

Sóng gió vừa mới nổi lên, lại kết thúc trong tích tắc.

Sau đó, Chung Thận giải thích với bên ngoài rằng mình chỉ nói đùa, tiện thể "chạy KPI" giúp phóng viên trước đó. Còn Hề Vi thì không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.

Trùng hợp là tối hôm đó, Hề Vi nhận được một cuộc gọi trước khi đi ngủ, Hề Vận Thành lần đầu tiên nhắc đến chuyện liên hôn, bảo y cân nhắc.

—— Đó thực sự là một ngày bình thường.

Giống như mỗi bước ngoặt của số phận đều không phải xảy ra một cách đột ngột, Hề Vi lúc đó không thèm bận tâm cúp điện thoại không biết rằng tương lai mình sẽ vì chuyện liên hôn mà khiến cả gia đình chấn động, cũng không biết rằng người đàn ông đang quay lưng giả vờ ngủ kia thực ra đã yêu y rất nhiều năm. Khoảnh khắc thử thách thất bại, nuốt nước mắt, vọng tưởng cuối cùng về việc y sẽ yêu mình đã tan biến trong câu nói "Chúng ta có thể kết thúc trong hòa bình", từ đó hắn càng mất đi dũng khí giao tiếp, cho đến khi nhảy xuống cầu và sống lại.

Chung Thận sống lại, nhưng dường như vẫn chưa trở về như trước, hắn giống một cô hồn ký sinh trên người Hề Vi, Hề Vi nắm lấy thì hắn sẽ sống, còn nếu y buông tay thì thật khó để tưởng tượng hắn sẽ trở thành người như thế nào.

Chỉ còn vài tháng nữa thôi, họ sẽ ở bên nhau được tám năm.

Hề Vi mặc xong quần áo, kéo rèm cửa, đứng yên trước cửa sổ vài phút.

Trời âm u, áp suất thấp, vô hình trung như báo hiệu điềm gở, Chung Thận lặng lẽ nhìn bóng lưng của y, không kìm được hỏi: "Anh ra ngoài rồi... có còn quay lại không?"

Hiện tại, chuyện kết hôn đã không thành, nhưng cơn giận của Hề Vận Thành chỉ ngày một lớn, dù trước mắt chưa tìm được đối tượng liên hôn tiếp theo, ông cụ cũng sẽ không chấp nhận việc Hề Vi và Chung Thận ở bên nhau.  

Nếu Hề Vi thực sự yêu hắn, sẵn sàng đấu tranh vì hắn, có vẻ vẫn còn cách để giải quyết.

Nhưng liệu Hề Vi có yêu không?

Ngoài Hề Vi ra, không ai đoán được.

Lúc này, thậm chí cả việc suy đoán cũng là một sự tàn nhẫn, Chung Thận chỉ có thể chờ đợi kết quả, chắc chắn sẽ không kéo dài qua hôm nay.

Hề Vi không trả lời hắn, nhìn mây đen không ngớt ngoài cửa sổ một lúc rồi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị rời đi. Chung Thận đuổi theo y theo bản năng: "Anh có đói không, ăn chút gì rồi đi?"

"Không thèm ăn." Hề Vi đi đến cửa, đột nhiên quay lại nói: "Nếu tôi về ăn tối, sẽ báo trước cho em."

Có câu nói này khiến Chung Thận cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn không nỡ để y đi.

Chỉ là đi nói chuyện mà thôi, chưa chắc sẽ không về, rầu rĩ chỉ làm tăng thêm vận rủi. Chung Thận cố gắng nặn ra một nụ cười, lấy ra một cái ô gấp từ ngăn chứa đồ, đưa cho người trong lòng: "Hề Vi, đừng để ướt mưa nhé."

"..."

**

Trời bắt đầu mưa vào buổi chiều.

Chung Thận mở tất cả các cửa sổ trong nhà, từ tầng cao nhìn xuống, mưa phùn như một đám sương mù xám xịt, làm mờ đi mọi thứ giữa trời đất, ướt cả bậu cửa sổ và tay áo của hắn

Chung Thận không lên mạng, công ty quản lý sẽ làm công tác truyền thông ngay lập tức, bất kể bình luận của cư dân mạng như thế nào, hắn cũng không có hứng thú để xem.

Hắn cảm thấy bản chất của cơn bão dư luận giống như mình đang ở chịu hình phạt sét đánh từ trời cao, người ngoài chỉ thấy một tia lửa nhỏ, lại phóng đại, điểm tô hoặc phỉ báng hắn nhằm thỏa mãn ham muốn buôn chuyện của mình.

Chung Thận không tức giận cũng không muốn lên án, chỉ là không thể hòa nhập, cảm xúc của người khác cách hắn rất xa, trong khi mọi cảm xúc của hắn đều gắn liền với Hề Vi. Hề Vi không có ở đây, hắn thậm chí không buồn biểu lộ cảm xúc, chỉ thất thần dựa vào bậu cửa sổ, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa.

Chờ đợi rất đau khổ, hôm nay lại càng đau khổ hơn. Để giải tỏa cảm xúc, Chung Thận bắt đầu tưởng tượng về tương lai.

Vừa rồi, Hề Vi nói muốn quay lại nửa năm trước, nếu trạng thái hòa hợp ngắn ngủi lúc đó của họ khiến y hài lòng, thì mỗi ngày sau này hắn sẽ làm cho Hề Vi hài lòng hơn nữa.

Tiền đề là hôm nay Hề Vi trở về và không bao giờ rời đi nữa.

Sau đó, họ có thể có buổi hẹn hò thực sự. Đi du lịch, mua sắm, đến rạp chiếu phim, chơi game, vận động... hắn và Hề Vi gần như chưa từng làm những việc nhỏ nhặt bình thường này.

Hắn cũng muốn mua vài chậu hoa để trang trí bậu cửa sổ trống trơn. Mua một cái ổ mới cho bé Đen và bé Trắng, thêm vài món đồ chơi, rồi dẫn chúng đi du lịch cùng, chó cũng giống như người, ở trong một môi trường mãi thì sẽ thấy chán.

Hề Vi có thể sẽ thích đi dạo tiệm sách, mua những cuốn sách ngoại văn ít người để ý. Y biết cả tiếng Đức và tiếng Pháp, Chung Thận muốn học, tốt nhất là để y dạy, học tốt sẽ xin y thưởng, học không tốt cũng sẵn sàng bị phạt. Dù thế nào cũng được, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy thỏa mãn.

Nhà bếp cũng nên sửa sang lại vì chưa đầy đủ chức năng. Chung Thận thích nấu ăn cho Hề Vi, dù Hề Vi có vẻ chưa bao giờ đặc biệt hài lòng, nhưng mỗi lần đều ăn hết, hắn hiểu đó là công sức của mình được trân trọng, hiểu đơn giản là: Hề Vi trân trọng hắn.

Trước đây chưa từng chụp ảnh chung, sau này có thể bù lại. Tạo dáng trước ống kính là thế mạnh của hắn, Hề Vi có lẽ cũng sẽ không ngại, nhưng chắc chắn sẽ không có nhiều động tác phong phú, chịu nhìn vào ống kính là tốt rồi, nếu có thể mỉm cười thì càng tuyệt, không cười cũng không sao, lạnh lùng cũng rất quyến rũ.

Một số ngôi sao sẽ đăng giấy chứng nhận kết hôn trên Weibo, hắn và Hề Vi không thể lấy giấy chứng nhận, nhưng có thể đăng nhẫn cưới...

...Nhẫn cưới à, có phải là nghĩ quá xa rồi không?

Chung Thận đắm chìm trong trí tưởng tượng vô biên của mình, không nhận ra buổi chiều đã gần qua, nhưng Hề Vi vẫn chưa gửi đến bất kỳ tin nhắn nào.

Ảo tưởng vừa rồi ấm áp bao nhiêu, thì lúc tỉnh lại, những giọt mưa ướt đẫm áo hắn lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Chung Thận thẫn thờ nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, chủ động gửi WeChat hỏi thăm.

"Hề Vi, bây giờ thế nào rồi?"

Không có phản hồi.

Ngoài Hề Vi, hắn đã tắt thông báo tin nhắn của những người khác. Lúc này, điện thoại im lìm, nhưng không có tin nhắn cũng có thể coi là một loại tin tốt, chứng tỏ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Cuối cùng Chung Thận cũng cởi bỏ chiếc áo ướt sũng và thay bằng một chiếc áo khô ráo.

Bốn giờ chiều, hắn phải tìm việc gì đó để làm, nếu không sẽ dằn vặt không chịu nổi, thế là quyết định đi nấu ăn.

Kỳ lạ là, Chung Thận không biết từ khi nào đã hình thành thói quen: nấu ăn cho mình cũng theo khẩu vị của Hề Vi, thậm chí không nhớ mình trước đây thích ăn gì.

Hắn mở tủ lạnh, chọn ngẫu nhiên vài nguyên liệu. Đang định rửa sạch chúng thì điện thoại vốn im ắng đột nhiên reo lên.

Chung Thận lập tức cầm điện thoại lên, nhưng người gọi đến không phải là Hề Vi, mà là một số lạ.

Chung Thận do dự một chút rồi bắt máy: "Xin chào."

"Chung Thận phải không? Chào cậu." Giọng nói của đối phương dịu dàng, tự giới thiệu: "Cô là mẹ của Hề Vi."

"..."

Chung Thận kìm lại sự bất ngờ, gọi một tiếng "cô ạ".

Đối phương nhẹ nhàng nói: "Là thế này, hiện tại Hề Vi rất bận, tạm thời không thể qua được, cho nên một số chuyện giữa hai đứa đành phải do cô thay mặt xử lý."

Chung Thận ngẩn người: "Ý của cô là?"

"Thật ra cô không nên ra mặt, nhưng..." Đối phương bỗng thở dài, không biết đang thở dài vì ai: "Cô hiểu tình hình của hai đứa, có vài lời muốn nói trực tiếp với cháu, cháu có thể ra gặp cô được không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.