Đường Du không hề nhận ra mình đùa nhạt, vốn dĩ cô có ý tốt —— Chung Thận đang chán nản nên cô muốn cố gắng tạo không khí vui vẻ để làm hắn vui lên.
Về sau, có lẽ cũng biết được suy nghĩ của cô, Chung Thận cố tình nói: "Chị không cần quá để ý đến em đâu, cứ làm việc như bình thường là được."
Hàm ý là bảo cô bớt nói những lời không cần thiết.
Đường Du hiểu ý, lúng túng xóa đi vô số chuyện cười đã chuẩn bị sẵn trong đầu, cảm thấy buồn man mác.
Việc Chung Thận xuất viện, ngay cả Phương Trữ còn biết, hiển nhiên Hề Vi cũng biết. Tuy nhiên, hai ngày nay, đúng lúc Hề Vi đi công tác, không thể về Hải Kinh, chỉ gửi một tin nhắn hỏi thăm Chung Thận, bảo thư ký Phương tặng cho hắn vài món đồ.
Thế này là thân thiết hay xa cách, Đường Du không rõ lắm, nhưng có thể thấy Chung Thận không hề vui vì điều này.
Điều cô không ngờ là động lực làm việc của Chung Thận lại không hề giảm sút, ban đầu công ty định cho hắn một kỳ nghỉ dài hạn, thế mà hắn lại cắt ngắn kỳ nghỉ một tháng xuống còn một nửa với lý do "không có gì để làm", bảo là thời gian dài như vậy đủ để hồi phục rồi, có thể sắp xếp công việc trước cho hắn.
Với việc cắt giảm này, thời gian kết thúc kỳ nghỉ tình cờ sẽ rơi vào giữa tháng 3, trùng với "deadline" treo trên đầu Hề Vi.
Hề Vi không biết chuyện này, bên y đang bị gia đình làm cho điên đầu, đi công tác cũng là để lẩn tránh, nếu không thì mỗi tối đều bị gọi về nhà ăn cơm, phiền chịu gì nổi.
Cách đây không lâu, Hề Vi từng nói với Chung Thận "Chỉ cần muốn giải quyết thì trên đời không có chuyện gì không thể giải quyết được", không ngờ chớp mắt vấn đề nan giải lại rơi xuống đầu y, có từ chối cũng vô ích, không biết phải giải quyết thế nào.
Thực ra y có chút tò mò, nếu đến ngày 15 tháng 3 mà y vẫn không đồng ý, ông cụ sẽ định xử lý y ra sao?
Mang theo thắc mắc này, Hề Vi kéo dài mãi, đến ngày 14 mới trở về Hải Kinh.
Vừa hạ cánh, y nhận được một loạt tin nhắn, lướt qua tin nhắn của người nhà, đều hỏi y đã suy nghĩ đến đâu rồi, chỉ có Chung Thận không nhắc đến chuyện này mà hỏi một câu rất khác biệt: "Hôm nay anh có rảnh không? Em có thể qua chỗ anh thăm bé Đen với bé Trắng không?"
Hề Vi trả lời: "Được, tối em đến đi, đúng lúc ăn cơm cùng tôi luôn."
Gửi xong, y mới nhận ra cảm giác déjà vu có chút rõ ràng —— trước đây y hẹn gặp Chung Thận, hầu như lần nào cũng là câu "Đến đây ăn cơm cùng tôi".
Và thường là bữa tối, nên giữa y và Chung Thận có một định nghĩa ngầm cho "buổi tối": khoảng từ sáu giờ rưỡi đến bảy giờ rưỡi, thời gian ăn tối của Hề Vi.
Con người ta luôn nhớ về quá khứ khi gặp chuyện không như ý.
Bảy năm trước, khi lần đầu gặp Chung Thận, Hề Vi đang trải qua sự kiện chấn động đầu tiên trong đời: Come out. Bảy năm sau, khi mối quan hệ với Chung Thận kết thúc, y lại bắt đầu trải qua sự kiện chấn động thứ hai: Ép hôn.
Và kẹp giữa hai sự kiện này, chính là bảy năm mà y từng không thấy quý giá, nhưng thực sự là thời gian êm ả và thuận lợi nhất.
...
Sau khi về đến nhà, Hề Vi dặn bếp chuẩn bị thêm vài món, lấy ra hai chai rượu vang quý từ tủ rượu, khó nói là vì tâm trạng gì, cứ coi như là bạn bè an ủi nhau, bảo Chung Thận uống vài ly cùng mình.
Chung Thận đến đúng giờ, quả thật là đến thăm chó, vừa vào cửa đã chơi với bé Đen và bé Trắng vài phút, khi đi rửa tay chúng cũng lẽo đẽo theo sau, rồi theo hắn vào phòng ăn, vẫn nhiệt tình như trước.
Khung cảnh cũng giống như trước, cùng một căn phòng, cùng một chiếc bàn, Chung Thận ngồi đối diện Hề Vi, chào hỏi y: "Kẹt xe, đến trễ hơn dự tính một chút."
Ngay cả câu này cũng quen. Hề Vi nói: "Không trễ, ăn cơm trước đã."
Mấy ngày qua tuy không gặp nhưng họ vẫn không mất liên lạc. Chung Thận thỉnh thoảng gửi WeChat cho Hề Vi, có lúc là thảo luận về một số vấn đề tôn giáo, có lúc hỏi mượn sách, hỏi xem y có bộ sách nào giờ đã tuyệt bản không. Cũng có lúc không nói gì, chỉ gửi một vài bức ảnh cuộc sống thường ngày không rõ nghĩa cho y xem. Chỉ duy chuyện kết hôn là không nhắc đến.
Nhưng ngày mai là 15 tháng 3, có lẽ cảm thấy y nên đưa ra quyết định, Chung Thận cuối cùng cũng hỏi câu quen thuộc như những người khác: "Anh đã suy nghĩ xong chưa?"
Sắc mặt Hề Vi như chai rượu vang vừa lấy ra khỏi đá, toát lên hơi lạnh: "Trừ khi đồng ý, nếu không tôi nghĩ ngợi gì cũng vô ích."
"Không còn cách nào sao?"
"Không hẳn, nhưng phải xem ngày mai ông nội tôi sẽ làm gì." Hề Vi không muốn nói về những thứ phiền muộn, liếc nhìn Chung Thận: "Em bây giờ... không thấy khó khăn khi giao tiếp nữa nhỉ?"
Gõ chữ trên điện thoại thì không rõ được, nhưng nghe giọng có vẻ trôi chảy hơn trước khi xuất viện nhiều.
Chung Thận gật đầu: "Khá hơn nhiều rồi."
Hề Vi rót rượu cho mình, đưa chai đến trước ly của hắn: "Uống được không? Có ảnh hưởng đến hồi phục không?"
"Không sao." Chung Thận xuôi theo tâm trạng của y, nhận chai rượu rồi tự rót cho mình một ít. Hai người khẽ cụng ly, chất lỏng màu hồng ngọc sánh lên trong ly, phản chiếu ánh đèn trên trần, rượu vang trượt xuống cổ họng không một tiếng động, bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Trước đây họ rất ít khi cùng uống rượu, vì Hề Vi không thích uống. Đô của Hề Vi cũng không quá cao, nhưng Chung Thận lại rất cừ, dù uống bao nhiêu cũng không thấy say, giống như uống nước vậy.
Nửa bữa ăn trôi qua, hơn nửa chai rượu đã vào bụng Hề Vi, men say từ từ dâng lên, y đột nhiên nói: "Em nói vài câu, an ủi tôi chút đi."
Giọng điệu ra lệnh, nhưng không nói muốn người khác an ủi cái gì. Cơ mà ngoại trừ chuyện kết hôn ra cũng chẳng còn gì. Chung Thận cụng ly với y, có lẽ cũng hơi say: "Không muốn kết hôn thì đừng kết hôn, em ủng hộ anh."
Hề Vi thầm nghĩ, cái này mà gọi là an ủi à? Rõ ràng là lời xã giao, không có gì mới lạ. Nhưng Chung Thận vốn không phải người giỏi nói lời ngon ngọt, y không để bụng, cười bảo: "Thôi vậy, không mong đợi em nói được gì."
"..."
Thêm một ly nữa vào bụng, Hề Vi uống một mình, không quan tâm Chung Thận có uống cùng mình hay không.
Chưa đến mức mượn rượu giải sầu, nhưng có nhiều cảm xúc phức tạp, nhất là khi ngồi đối diện là Chung Thận, trong lòng y có một cảm giác khó tả, như thể lại bước vào một trạng thái tâm lý đặc biệt nào đó, phải chờ nó kết thúc mới có thể quay đầu nhìn lại để thấy rõ.
Không ngờ, Chung Thận đột nhiên lên tiếng: "Đêm đó em cũng uống rượu."
Hề Vi không ngẩng đầu: "Đêm nào?"
"Đêm nhảy từ cầu Hải Kinh."
"..."
Hề Vi ngẩn người, tư duy bị chậm lại do ảnh hưởng của rượu, mơ hồ nhớ lại hình như có chuyện như vậy.
—— Hôm đó y lái xe đến bệnh viện, Phương Trữ nói với y Chung Thận đã được cứu, người cứu là hai người câu cá bên cầu, Chung Thận tặng họ chữ ký điện tử và còn xin một chai rượu.
Lúc ấy Hề Vi vẫn đang chấn động, không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Nhìn lại mới thấy, từ lúc tỉnh dậy cho đến lúc xuất viện Chung Thận chưa từng kể về chuyện xảy ra tối hôm đó. Những người khác thì giấu kín như bưng, không dám hỏi kỹ càng.
Giờ đây, hắn tự nhắc lại: "Trước khi nhảy, thực ra em đã do dự, không quyết đoán như trong phim. Vì... không phải em không vướng bận, em chỉ muốn giải thoát thôi. Nhưng đã có vướng bận mà còn muốn giải thoát, như hai luồng sức mạnh đang kéo co, cứ chao đảo không ngừng."
"..."
"Chao đảo càng lâu càng muốn giải thoát, một vòng luẩn quẩn. Mấy năm qua em... đã sống như vậy đấy."
Chung Thận không nhìn Hề Vi, chỉ chăm chú nhìn rượu trong ly của mình, giọng điệu như đang đóng phim, vô thức đi vào trạng thái khi đứng trước ống kính, mang theo chút giả tạo cố tình ngụy trang, như thể làm vậy mới cảm thấy an toàn để có thể yên tâm nói thêm vài câu.
"Nhưng khi uống hết chai rượu đó, em đột nhiên cảm thấy mình đã gần sát bên bờ giải thoát rồi, nước dưới chân cũng chao đảo, trong nước có gương mặt quen thuộc, em thấy..." Hắn nói: "Anh."
Chung Thận ngước lên nhìn Hề Vi: "Em lập tức nhảy xuống, nhưng không thấy anh đâu nữa, như ánh trăng vỡ tan trong nước. Nhưng không sao, ít nhất trong khoảnh khắc đó anh đã cho em dũng khí."
"..."
Dũng khí?
Dũng khí để tìm đến cái chết cũng được coi là dũng khí sao?
Hề Vi nhíu mày, nhưng trọng tâm của của những lời này không nên nằm ở câu này. Làn sương vô hình lan tỏa trong không khí, một độ ẩm quen thuộc từ người Chung Thận lan đến chỗ y, dường như Chung Thận không lên bờ mà ngược lại muốn kéo y vào trong nước, kéo y chết cùng.
"Em không biết phải an ủi anh thế nào." Giọng nói như từ dưới nước bảo: "Anh không nên buồn phiền, anh không giống em, dù thế nào anh cũng sẽ sống tốt. Nếu nhất định phải nói thì... em nghĩ anh không cần kết hôn."
Như quên mất lời thoại, ngôn từ bỗng trở nên lộn xộn: "Nếu cuối cùng anh vẫn chọn kết hôn, em không nên... nhưng nếu anh không muốn, lại muốn giải quyết chuyện này, ngay cả khi rất khó giải quyết, dù mọi người đều phản đối, em nhất định sẽ nghĩ ra cách để cùng anh giải quyết."
Hắn nói lòng và lòng vòng, khéo léo hết mức có thể, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, giống như đã có cách, nhưng do không chắc về ý định của Hề Vi nên không tiện nói thẳng.
Vì không nói thẳng nên mọi thứ bị dồn nén dưới nước đang gần đến giới hạn, những cảm xúc tiềm ẩn ngày càng trở nên mãnh liệt, hơi nước vô hình từ mu bàn chân của Hề Vi dâng lên đến ngực, cùng với men say từ từ nhấn chìm y.
Hề Vi chỉ nghe thôi mà cảm giác mình ngày càng say, không biết từ lúc nào đột nhiên được đỡ dậy, Chung Thận đưa y về phòng.
Lúc nắm xuống, Chung Thận giúp y cởi quần áo hình như còn nói gì đó, nhưng y không nghe rõ, sau đó y càng mơ màng hơn, rơi vào giấc mơ nặng nề sau khi say rượu lúc nào không hay.
...
Một giấc mơ với hình ảnh đơn giản, ánh sáng lờ mờ.
Bỗng nhiên có tiếng pháo, bản nhạc cưới vang lên, Hề Vi bước lên sân khấu, nắm tay đối tượng liên hôn chỉ gặp một lần, đi trên một con đường nào đó.
Con đường dài thăm thẳm, như một hành trình bất tận. Đi được một lúc, thế mà y đã kết hôn được vài năm, bên cạnh có thêm một đứa bé đang bập bẹ tập nói, gọi y là "ba".
Trong mơ, mặt mũi y mờ nhạt cứ thế bước tiếp, mỗi bước đi là thêm một tuổi, chẳng mấy chốc bàn tay đã có nếp nhăn, nhưng vẫn bước trên con đường này, cho đến khi tóc đã bạc trắng.
Và luôn có một người đứng bên đường dõi theo y, lặng thinh, không rời.
Là Chung Thận.
Điều kỳ lạ là, trong khi thời gian không ngừng ghi dấu trên cơ thể y, Chung Thận vẫn giữ được dáng vẻ của năm 26 tuổi, không hề thay đổi.
Trong mơ, Hề Vi tò mò tự hỏi: Sao lại thế?
Một giọng nói đáp lại: Bởi vì cậu ta chết rồi, chết ở tuổi 26.
"..."
"Ầm" một tiếng, Hề Vi như bị gõ vào đầu, chợt bừng tỉnh.
Trời đã sáng, Chung Thận không ở trên giường y —— bạn bè tất nhiên không tiện ngủ chung, nhưng y không biết Chung Thận đã đi rồi hay sang phòng khác nghỉ ngơi.
Đầu đau nhức vì dư âm của cơn say, Hề Vi phải mất một lúc mới nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng của quản gia từ ngoài cửa vọng vào: "Cậu dậy chưa ạ?"
Hề Vi cầm điện thoại xem giờ, 8 giờ 47 phút.
Y hắng giọng: "Dậy rồi, sao thế?"
Giọng quản gia nghe rõ căng thẳng: "Cụ chủ tịch đến rồi ạ, gọi cậu xuống lầu nói chuyện."
Qua vài giây, thấy y vẫn chưa có phản ứng, quản gia buộc phải nói: "Cậu Chung cũng đang ở dưới lầu, đang nói chuyện với cụ ông cụ, cậu... cậu nên đi xem sao."