Có thể vì lúc nãy ngủ gục trên vô lăng đã mơ thấy gì đó, hình ảnh trong mơ và hiện thực có sự tương phản nhất định nên sau khi tỉnh dậy, trên mặt Chung Thận vẫn còn vẻ bần thần. Xe chạy một lúc lâu hắn mới tỉnh táo, điều chỉnh lại tư thế trên ghế phụ, hỏi Hề Vi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi ăn, ban nãy tôi cũng chưa ăn no." Tia sáng cuối cùng trên bầu trời chiếu qua cửa sổ xe, rơi vào góc nghiêng thanh tú của Hề Vi, "Muốn ăn gì? Hôm nay cho em chọn."
"..." Hễ hiếm thì thường sẽ quý, sự dịu dàng của Hề Vi cũng vậy.
Dù rằng ngay lúc này trên mặt y hoàn toàn không có chút dịu dàng nào, nhưng câu "cho em chọn" có thể so với mặt trời mọc từ đằng tây, Chung Thận nhìn y mấy lần, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng rằng mặt trời vừa lặn sẽ đột ngột nhảy ra khỏi đường chân trời, còn thế giới sẽ biến thành quyển tiểu thuyết viễn tưởng.
"Cho em năm phút để suy nghĩ." Tay trái Hề Vi khẽ nắm lại, ấn lên vô lăng. Chung Thận chợt nhận ra y đang cầm vật gì đó trong tay, giống mặt dây chuyền bằng ngọc hoặc là món trang sức nào đó không rõ phân loại.
Phát hiện ánh mắt của hắn, Hề Vi nói: "Vừa rồi ba tôi đưa, bảo là nhờ một vị đại sư khai quang, cải thiện vận khí cho tôi, vượng đào hoa."
Giọng điệu của Hề Vi rất khinh thường, như là đang kể chuyện cười: "Chỉ một món đồ như thế mà người ta lấy của ổng một triệu. Tôi nghi ngờ IQ của ông nội tôi đều di truyền cho cô tôi hết rồi, còn ba tôi thì chẳng nhận được tí nào."
Y có thể chế giễu người nhà mình, nhưng Chung Thận thì không tiện cười theo, chỉ thấp giọng nói: "Vượng đào hoa?"
"Bọn họ giục tôi kết hôn." Hề Vi nói, "Vớ vẩn. Con người đều sinh ra một mình, chết đi một mình, vậy mà lại ép hai người không liên quan thành một đôi trên đường, có ý nghĩa gì chứ?"
"Không có ý nghĩa." Chung Thận nói theo y. Lúc này, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, cảnh trong mơ và hiện thực đã hòa làm một, hoàng hôn đã mất dạng, đường phố tối om, tiếng gió đã ngừng, một lớp sương mù chập choạng nổi lên.
Chiếc xe lao ra khỏi sương mù, năm phút sau, Chung Thận cuối cùng cũng nghĩ ra muốn ăn gì, đề nghị với Hề Vi: "Đến nhà em nhé? Em nấu."
"Được thôi." Hề Vi không có ý kiến, đi đâu cũng như nhau. Chung Thận là người của công chúng nên đến nhà hàng rất bất tiện. Nhưng ban đầu y định dẫn Chung Thận đến một nhà hàng riêng tư(*) hay gì đó, kết quả lại thành hắn tự nấu, đúng là không ngại phiền mà.
(*) "Nhà hàng riêng tư" dùng để chỉ các "cơ sở kinh doanh" cung cấp dịch vụ ăn uống nhỏ được mở tại các khu dân cư hoặc tòa nhà văn phòng với những đầu bếp lành nghề.
Hề Vi hiếm khi đến nhà Chung Thận. Quan hệ của họ giống như ông chủ và nhân viên, biệt thự hồ Minh là nơi Chung Thận làm việc, còn nhà riêng của Chung Thận ra sao, Hề Vi không quan tâm cũng chẳng có lý do gì để đến thăm.
Nhưng dẫu sao cũng đã ở bên nhau hơn bảy năm, thỉnh thoảng cũng có ghé qua vài lần. Lần cuối cùng là hai năm trước, trong ấn tượng của y căn hộ đó độ sang có thừa nhưng lại không đủ hơi ấm, thiếu đi hơi thở của cuộc sống, không biết về sau thế nào.
Hề Vi nhớ lại địa chỉ, điều chỉnh lại định vị. Chung Thận bên cạnh y đặt đồ ăn trên điện thoại, nói là trong nhà không có nguyên liệu, giờ phải mua một ít mới nấu được.
Nói vậy lại càng phiền hơn, Hề Vi liếc nhìn hắn, trên mặt Chung Thận lại không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào, màn hình hiển thị một siêu thị thực phẩm tươi sống nào đó, loáng cái hắn đã mua xong, rồi quay sang hỏi ý kiến y: "Hai món có hơi ít không? Ăn đơn giản chút nhé?"
"Được." Hề Vi không xét nét, lúc nãy ở nhà bữa ăn rất phong phú, nhưng lại làm người ta thấy ngán, đổi qua món đơn giản lại hợp khẩu vị của y hơn. Ngược lại là Chung Thận, bảo hắn chọn thì không chọn, cuối cùng vẫn nấu theo sở thích của Hề Vi, luôn đặt việc hầu hạ kim chủ lên hàng đầu, tận tâm làm sao.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hề Vi không biết sở thích ẩm thực của Chung Thận là gì.
Hề Vi không thích cay, không thích dầu mỡ, thích món ít gia vị, thiên về hương vị nguyên bản của nguyên liệu. Chung Thận cũng ăn như vậy, không thấy sự khác biệt.
Xe chạy vào khu dân cư, đậu dưới tòa nhà của Chung Thận. Hắn ở tầng cao, vào thang máy cần nhận diện khuôn mặt, lần trước Hề Vi đến đã nhập khuôn mặt vào, nhưng chưa sử dụng làm nào.
Xuống xe chưa đến 6 giờ, hàng thực phẩm tươi sống giao đến đúng lúc, hai người tiện thể mang lên, Chung Thận quen thuộc bật đèn, mang nguyên liệu vào bếp, rót cho Hề Vi một ly nước ấm, bảo y chờ ở phòng khách.
Chờ đợi là việc nhàm chán nhất. Hề Vi là người có ý thức lãnh thổ rất mạnh, khi y ở nhà mình, mọi người và mọi vật khác đều là đồ trang trí, y có thể bỏ qua. Nhưng khi ở nhà người khác, "đồ trang trí" trở thành y, y lại rất khó hòa nhập vào môi trường lạ lẫm, không khỏi muốn tán gẫu vài câu để giải tỏa sự nhàm chán và khó chịu.
Hề Vi tựa vào cửa bếp, chăm chú nhìn người đàn ông đang nhặt rau bên bồn rửa, đột nhiên hỏi: "Chung Thận, em có từng nghĩ đến việc kết hôn chưa?"
Chung Thận đang gọt rau diếp ngồng, nghe vậy thì tay run lên, dao gọt suýt nữa đã gọt vào tay: "Chưa từng, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
Hề Vi hỏi: "Em là đồng tính hay song tính?"
"..." Chung Thận dừng lại một chút, "Không biết."
"Không biết?"
"Chưa từng nghĩ đến." Chung Thận cúi đầu, đường viền hàm dưới ánh đèn hiện ra một lớp bóng mờ, biểu cảm có phần không nhìn rõ. Hề Vi cảm thấy câu trả lời này rất khó hiểu, thích nam hay thích nữ, hoặc cả hai, chẳng phải rất rõ ràng sao? Có cảm giác hay không thì bản thân biết rõ nhất còn gì.
Nhưng Chung Thận đã nói vậy thì y cũng không hỏi thêm. Thật ra, không phải y muốn nói về khía cạnh này, chỉ là không có gì để nói nên mới chọn đại một đề tài.
Hề Vi tiến lại gần vài bước, nhìn đống vỏ rau diếp mà Chung Thận vừa gọt trong bồn rửa. Một nguyên liệu nữa là bông cải xanh, xào với tôm nõn, đều là món ăn thường ngày, không tốn nhiều thời gian.
Bàn tay của Chung Thận rất đẹp, ngón tay dài, dáng tay cũng đẹp, mang một nét thẩm mỹ dù cầm nắm thứ gì cũng toát lên sự mạnh mẽ và quyến rũ. Hề Vi bất ngờ giữ chặt cánh tay hắn từ phía sau, gây thêm phiền toái cho đầu bếp, "Hình như chúng ta chưa bao giờ làm trong bếp."
Giọng điệu bình thường, không giống như đang dụ dỗ. Nhưng chỉ cần nói thôi cũng đã đạt được hiệu quả ám chỉ, cánh tay Chung Thận căng cứng dưới hai lớp áo, tay vẫn còn ướt nước đã xoay người ấn Hề Vi lên quầy bếp.
Rất khó để biết hắn đang bị dụ dỗ hay đang cố tình chiều theo Hề Vi, bàn tay lạnh lẽo đè gáy Hề Vi, mạnh mẽ hôn xuống.
Vòi nước quên tắt, nước cứ chảy trong hơi thở ngày càng nặng nề, chậu thủy tinh đựng bông cải xanh đầy tràn nước, Chung Thận đột nhiên cúi xuống, hôn vào cổ Hề Vi. Động mạch cổ, gần khí quản, không biết vì sao hắn đặc biệt thích chỗ này, dùng răng khẽ gặm, dùng ngón tay chậm rãi mơn trớn. Hôn nhau gần hai phút, lưng tựa vào quầy bếp không thoải mái, Hề Vi bèn đẩy hắn ra, "Thôi cứ nấu ăn trước đã."
"..." Chung Thận đã có hơi vào mood, bên thái dương bắt đầu rịn mồ hôi, trong mắt ánh lên một tia khắc chế, cơ mà vẫn nghe theo Hề Vi, nói: "Được"
"Vậy anh ra ngoài chờ nhé, được không?"
Hắn thường thích dùng những từ như "được không" và "có thể chứ", là yêu cầu đầy tôn trọng, cũng giống như đang dỗ dành. Nhưng xét về mặt tôn trọng, hắn hiếm khi dùng kính ngữ với Hề Vi. Không nói "ngài", cũng không gọi "tổng giám đốc Hề", thậm chí rất ít khi gọi thẳng tên của Hề Vi, hầu hết thời gian hắn đều bỏ qua danh xưng, chỉ gọi là "anh".
Cứ như thể tên và danh xưng không có ý nghĩa, chỉ có "anh" mới là độc nhất vô nhị.
Hề Vi đã sớm quen với việc này, khép lại vạt áo rồi quay người đi ra.
Nhà của Chung Thận rộng hơn hai trăm mét vuông, ít phòng, phần lớn không gian được thông với nhau, từ cửa có thể nhìn thẳng ra ban công trống trải từ xa.
Trên tường phòng khách treo một khung ảnh lớn, bức ảnh được chọn từ bìa tạp chí thời trang mà Chung Thận từng chụp: hắn mặc đồ đen đứng trên một đài cao như thiên đường, dưới chân là bậc thang gãy đổ, thân người nghiêng về trước, tạo dáng như đang ngã xuống, áo bay phần phật như đôi cánh, trông hắn hệt như một chú chim đang tìm đến cái chết.
Hề Vi ngắm một lúc, tự dưng thấy không thích lắm, liền thu lại ánh mắt rồi đi dạo chỗ khác.
Phòng của Chung Thận rất ngăn nắp, nhưng có thể thấy hắn không đầu tư vào việc trang trí cho lắm, quanh năm hắn hết chạy show thì ở lại đoàn phim, còn không thì ở cùng Hề Vi, thời gian về nhà mình cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Có một phòng sách, cửa hé mở. Hề Vi bước vào xem thì thấy không có gì đặc biệt, tủ sách trống rỗng, rõ là Chung Thận không thường mua sách, còn có mấy quyển là do y tặng. Bên cạnh tủ sách là một tủ sưu tập cúp, trưng bày tất cả những danh hiệu mà Chung Thận đạt được kể từ khi ra mắt, từ các giải thưởng lớn từ liên hoan phim đến các giải thưởng về độ nổi tiếng từ các nền tảng. Ngoài ra, còn có một ngăn chứa tất cả kịch bản phim mà hắn từng đóng, xét theo dấu vết trên giấy thì chúng đã được lật đi lật lại rất nhiều lần, giờ được dùng để sưu tầm.
Hề Vi ngồi xuống trước bàn làm việc. Lúc này y mới để ý trên bàn có vật gì đó, không ngờ lại là một quyển kinh Phật.
Bìa màu vàng đậm, chữ nhỏ dày đặc, đang mở ra đặt trên giấy và bút, xem ra trước đó đang chép dở thì ra khỏi nhà nên chưa kịp dọn.
Chung Thận sống một mình, Hề Vi biết nét chữ của hắn, đây rõ ràng là hắn tự chép. Nhưng hắn không chép từng câu từng chữ, mà có vài câu được viết đi viết lại nhiều lần:
"Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai."
(Phàm hễ có tướng đều là hư vọng. Nếu thấy các tướng chẳng phải tướng, tức thấy Như Lai)
"Như Lai thuyết chư tâm giai vi phi tâm, thị danh vi tâm. Sở dĩ giả hà? Tu-bồ-đề! Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc."
(Như Lai nói các tâm đều không phải tâm, ấy gọi là tâm. Vì cớ sao? Này Tu-bồ-đề, tâm quá khứ không thể được, tâm hiện tại không thể được, tâm vị lai không thể được.)
"..." Hề Vi lặng im. Y không biết Chung Thận còn có sở thích này.
Đúng lúc Chung Thận làm xong đồ ăn, phát hiện y không ở trong phòng khách nên đến phòng sách tìm, thấy thế thì vội bước đến đóng cuốn kinh lại. Không đợi y hỏi, Chung Thận đã giải thích trước: "Bộ phim sắp tới cần dùng đến nên em nghiên cứu trước."
Hề Vi gật đầu: "Tôi còn tưởng em tin Phật, thế thì không ngờ đấy."
Chung Thận dường như có chút bận tâm về giọng điệu của y: "Tin Phật thì sao?"
"Chẳng sao, chỉ cảm thấy..." Hề Vi suy nghĩ cách dùng từ, "Không hợp với em, em trông không giống người có tín ngưỡng." Hỏi hắn tiếp, "Em nghiên cứu ra gì rồi, hai câu này có ý nghĩa gì?"
Chung Thận thấp giọng nói: "Có lẽ là dạy người ta tứ đại giai không, không có vọng tâm, không nên chấp tướng."
Hề Vi lại có góc nhìn khác: "Muốn không có vọng tâm, chính là vọng tâm. Muốn không chấp tướng, thì đó là chấp tướng."
"..." Chung Thận lặng người.
Hề Vi dường như hiểu hết mọi chuyện, nhưng lại không để tâm lắm, nói xong, y bước ra khỏi phòng sách, rửa tay lần nữa rồi ngồi xuống bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.
**
Bữa ăn này không mấy ngon miệng. Khoảnh khắc lãng mạn trước bữa ăn đã bị bức ảnh trên tường và cuốn kinh trong phòng sách của Chung Thận cuốn sạch, Hề Vi vài lần muốn tìm chủ đề, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt không biết phải diễn tả thế nào của Chung Thận, y lại cảm thấy một sự ngột ngạt vô hình, như có như không, lan tỏa trong không khí.
"Tâm trạng em không tốt à?" Hiếm có dịp Hề Vi để ý đến cảm xúc của Chung Thận.
"Không có." Chung Thận dùng đũa chung gắp đồ ăn cho y, đưa ra lý do không thể nghi ngờ, "Chỉ là hơi mệt thôi."
"Em nên cho bản thân nghỉ ngơi đi, bảo Đường Du nghỉ một thời gian đi, không cần phải làm việc bạt mạng như vậy." Giọng điệu của Hề Vi có thể coi là thân thiện, nhưng chỉ có thế thôi. Y ăn thêm vài miếng nữa rồi đặt đũa xuống, "Tối nay tôi hẹn người ta chơi bài, em đi cùng không?"
Chung Thận nhìn y như đang phán đoán xem lời mời này là nghiêm túc hay chỉ thuận miệng khách sáo, cảm giác giống cái sau hơn, Hề Vi đã đứng dậy mặc áo khoác, không có ý định đợi hắn đi cùng.
Chung Thận nói: "Không đi đâu, đúng lúc em gái em tìm em, nhà có chút việc, em bảo nó đến đây rồi."
"Được." Hề Vi nhàn nhạt nói, "Vậy thì tôi đi đây, không cần tiễn tôi."
Nói là không cần tiễn, nhưng đến cửa, y vẫn dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chung Thận.
Có người từng nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, giữa Chung Thận và Hề Vi đâu chỉ trăm ngày, ngàn ngày, thậm chí là vạn ngày. Hề Vi có chút do dự, suy nghĩ rồi nói: "Nếu em gặp khó khăn gì không thể giải quyết, thật ra có thể nói với tôi."
Y chỉ vào điện thoại, ý bảo có thể nhắn tin. Sau đó, không quan tâm phản ứng của Chung Thận, y đẩy cửa và đóng cửa một cách lưu loát, người đã mất hút.
**
Một năm trước, vào ngày đầu tiên của năm 2023, Hề Vi và Chung Thận không ở cùng nhau.
Họ gặp nhau vào đêm giao thừa, sáng sớm chia tay, ai lo việc người nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau, như những người xa lạ quen thuộc nhất.
Hôm nay, một năm sau, mọi thứ vẫn như cũ, ánh trăng năm 2024 vẫn là ánh trăng đó, Chung Thận cũng vẫn là Chung Thận ngày nào, thường im lặng, thỉnh thoảng vồ vập, nhưng vồ vập lắm cũng chỉ là dính sát vào Hề Vi thêm hai bước, chờ ngoài cửa lâu hơn một chút, ngay cả làm nũng cũng rất kín đáo.
Hề Vi nghi rằng có lẽ mình thật sự gần ba mươi rồi, bị gia đình thúc giục đủ kiểu, tâm lý có chút thay đổi, bắt đầu cảm thấy không gì bằng người cũ, có lẽ có thể thử kiên nhẫn với Chung Thận hơn, để mối quan hệ này trở nên đẹp ý hơn.
Còn thế nào mới gọi là "đẹp ý" thì tạm thời y chưa nghĩ ra.
Hề Vi lái xe một mình, hóng gió vô định trên phố.
Hẹn Hạ Dập đánh bài là thật, nhưng chưa đến giờ. Bữa cơm ban chiều ở nhà, cuối cùng không quyết định được gì: ông nội kiên quyết, ba mẹ bên cạnh thuyết phục, cô giúp đỡ giải vây, dượng và em trai phụ trách gây rối... chẳng khác gì nồi lẩu thập cẩm. Lúc đó Hề Vi thấy phiền vô cùng, nhưng giờ nghĩ lại thấy buồn cười, buồn cười nhất là mặt dây chuyền ngọc được khai quang giá hàng triệu do ba y đưa ——
Hề Vi vừa cầm vô lăng, vừa vô thức sờ túi bằng tay còn lại, nhưng lại không thấy mặt dây chuyền đâu.
Y hơi giật mình, đột nhiên không nhớ nổi vừa rồi mình thuận tay để nó ở đâu.
Hắn tấp xe vào lề, bật đèn, tìm khắp trong xe, không có, túi áo và túi quần cũng không có.
Dù y không tin đeo mặt dây chuyền đó cải thiện vận mệnh, nhưng món đồ mà ba y bỏ ra một triệu chỉ số IQ để mua, lại bị mất ngay ngày đầu tiên thì lại xui quá.
Hề Vi suy nghĩ một lát, chỉ có thể rơi ở nhà Chung Thận. Đường nào cũng là hóng gió, y quay lại hướng đường cũ, trở về khu chung cư của Chung Thận.
Cả đi cả về mất gần một tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên Hề Vi nhận diện khuôn mặt để lên tầng như chủ nhà, chợt nhớ ra căn hộ là y tặng cho Chung Thận —— tặng nhiều quá, không nhớ nổi.
Khi đó, có lẽ là lần đầu tiên Chung Thận nhận được món quà đắt tiền như vậy, kiên quyết muốn ghi tên cả hai người vào sổ đỏ, Hề Vi cạn lời, nghĩ thầm "cậu bị điên à", ngoài miệng thì trào phúng: "Hiện tại tôi không có ý định mua nhà cưới với ai đâu."
Chung Thận tịt ngòi, không nhắc đến nữa.
Hề Vi nhớ lại chuyện cũ chợt trỗi dậy, bước ra khỏi thang máy. Khoá cửa cũng lưu dấu vân tay của y, chỉ cần ấn một cái là mở.
Nhưng điều bất ngờ là, trong nhà không chỉ có một mình Chung Thận, mà còn có Chung Niệm.
Hai anh em đứng cạnh nhau trò chuyện ngoài ban công.
Hề Vi sực nhớ ra ban nãy Chung Thận nói "trong nhà có chút việc", chắc đang bàn về việc đó.
Chung Thận không muốn cho y nghe, Hề Vi cũng không thèm nghe, y đang định phát ra chút âm thanh để nhắc bọn họ có người đến, lại đột nhiên nghe thấy Chung Niệm nhắc đến tên mình.
"Chẳng phải Hề Vi sắp kết hôn sao?" Gọi đầy đủ họ tên y, giọng điệu không quá tốt, "Sao còn chưa kết hôn đi? Anh ta sớm kết hôn thì nhà mình mới sớm giải thoát, xin anh ta đó, nhanh lên đi trời."
Động tác của Hề Vi khựng lại, y không hiểu.
Ban công cách xa cửa ra vào, giọng nói bên đó cũng không rõ. Giọng của cô nhóc Chung Niệm trong vắt, pha chút non nớt: "Hôm đó hot search làm mẹ phát bệnh tim, sợ anh lo nên không nói cho anh biết, nhưng mà em không nhịn được."
Giọng của Chung Thận càng thấp hơn: "Nặng không?"
"Thì cứ vậy thôi, bệnh cũ mà." Chung Niệm nói, "Tại cái tên họ Hề đó cả, chẳng phải là có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao, bọn tư bản xấu xa chỉ biết làm chuyện vô đạo đức ép bức người khác. Rốt cuộc khi nào anh mới có thể thoát khỏi anh ta đây? Ba mẹ gọi mà anh không nghe, bảo em đến hỏi anh. Thật ra em cũng hiểu anh mà, công việc mệt mỏi như thế, vừa phải dỗ dành Hề Vi vừa phải xoa dịu ba mẹ..."
Giọng nói thấp đi, có vài câu không nghe rõ, "... Dù sao thì em thấy, anh à, anh nên sớm dứt khoát với anh ta đi, thật ra anh ta cũng chẳng làm gì được anh, diễn xuất của anh tốt, có năng lực, thoát khỏi anh ta vẫn có thể phất lên lại mà, hơn nữa, ba mẹ cảm thấy không làm nghề này nữa cũng tốt, ngày nào cũng bị sỉ nhục, tội gì phải vậy? Kiếm được chừng đó tiền đều là phí tổn thất tinh thần, chẳng thà về nhà sống yên ổn còn hơn."
Chung Niệm có tính cách trái ngược anh trai, rất hoạt bát và nói nhiều, nhưng nó cứ nói mãi, còn Chung Thận thì chẳng ừ hử gì. Chung Niệm lại nói: "Gần đây Hề Vi lại làm khó anh à?"
"Không có." Chung Thận đáp, dù phủ nhận, nhưng ẩn ý lại giống như ngầm thừa nhận trước đây Hề Vi thường xuyên làm khó hắn.
Hề Vi ở ngoài cửa nghe từ xa, từ không hiểu gì đến khi sắc mặt dần trầm xuống.
Có ý gì đây?
Mỗi câu y đều hiểu, nhưng lại như không hiểu chút nào.
—— Hóa ra Chung Thận luôn tránh nghe điện thoại trước mặt y là vì người nhà họ Chung mỗi ngày đều thầm mắng y.
Hoá ra y là một gã tư bản ép bức người khác, nhưng y ép bức ai cơ? Chung Thận sao?
Rõ ràng là chuyện đôi bên tình nguyện, sao lại thành ra ép bức? Nếu đã không tình nguyện, vậy sao mấy năm nay lại nhận nhà, nhận xe, nhận tiền của y?
Uổng công vừa rồi y còn đang nghĩ, "Không gì bằng người cũ".
Hề Vi đanh mặt, gập ngón tay lại gõ cửa.
"Cộc cộc" hai tiếng, còn rùng mình hơn cả gọi hồn. Ban công thoắt cái im lặng, hai anh em cùng quay đầu lại.
Khoảng cách quá xa, không thể thấy rõ biểu cảm của đối phương. Hề Vi coi bọn họ như đã chết, đi thẳng vào phòng tìm mặt dây chuyền, từ phòng khách tìm đến phòng sách, cuối cùng tìm thấy trên bàn làm việc.
Hề Vi xoay người ra ngoài, Chung Thận vô cùng kinh ngạc, như hoàn hồn vội đuổi theo bắt lấy tay áo của y, gọi cái tên mà hắn đã lâu không gọi, "... Hề Vi."
Mặt Hề Vi lạnh như tiền, đè nén cơn giận: "Buông ra."
Lời tác giả:
Hai đoạn kinh này trong chương trích từ "Kinh Kim Cang"