Trên đường về Thanh Mi Uyển, Hạ Úc Thanh thầm tính, mì, trứng và gia vị đều đã có, chỉ thiếu một ít rau, mà giờ thì các siêu thị lớn đều đã đóng cửa. Cô chợt hoài niệm mất một giây vườn rau chỉ sống được đúng một tháng của mình.
Tài xế dừng xe trước cổng.
Lục Tây Lăng đi trước, đưa tay đẩy cánh cổng hàng rào, rồi giữ lấy nó.
Động tác thoáng dừng lại.
Mất một lúc Hạ Úc Thanh mới hiểu ý, vội vàng chạy tới, lướt qua anh, đi vào trước.
Lục Tây Lăng chợt nín thở, bởi làn gió hất lọn tóc của cô lên, quất vào mặt anh. Hương thơm trong lành, hệt như làn nước đựng trong một chiếc bát gốm trắng, bên trên thả bồng bềnh mấy đóa hoa non.
Người do Lục Tây Lăng sắp xếp vẫn đến đây quét dọn theo định kỳ, bởi vậy mỗi lần Hạ Úc Thanh tới, trong nhà luôn cực kỳ sạch sẽ.
Anh ngồi xuống sofa, châm thuốc, rít một hơi rồi lấy gạt tàn đặt xuống thảm, lại ngả người nằm xuống, gối đầu lên tay vịn sofa, hai chân bắt chéo, một tay vắt ngang trán, một tay buông thõng cạnh mép ghế.
Nhìn chung, Lục Tây Lăng là một người “ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng”, lịch thiệp quy củ, rất hiếm khi uể oải lờ đờ. Anh hút thuốc nhưng lại không nghiện, phần nhiều như một hình thức, một cái chốt mở được thiết lập trong tâm lý, để khi ấn xuống có nghĩa là mình nên bình tĩnh, nên thả lỏng.
Từ phòng bếp truyền ra tiếng nước rào rào, không lâu sau thì có một tiếng “tạch”, nghe như tiếng bật bếp gas, sau đó nữa là tiếng lách cách của đôi đũa đảo trong nồi, vang lên một lúc theo quy luật đều đặn.
Rồi lại là âm thanh gì đây?
Anh ngẫm nghĩ. Có lẽ là đang đập trứng.
Trong những âm thanh đó, Lục Tây Lăng nhắm mắt lại.
Hạ Úc Thanh bưng bát mì ra, đến trước bàn ăn, duỗi một tay vớ vội lấy miếng kê bằng mây. Đặt bát xuống, cô đưa ngón tay bị bỏng lên nắm lấy vành tai, đồng thời nhìn ra ngoài phòng khách, “Chú Lục, mì xong rồi.”
Người nằm trên sofa không đáp lời.
Hạ Úc Thanh đi ra.
Trong chiếc gạt tàn đặt trên mặt thảm có một điếu thuốc chưa dụi hết, còn đang liu riu cháy nốt.
Phía trên làn khói trắng lờ lững, một cánh tay của Lục Tây Lăng buông thõng bên cạnh sofa, cổ tay thả lỏng rủ xuống.
Chiếc đồng hồ màu bạc càng làm tăng thêm cảm giác rắn rỏi ở cổ tay, ngón tay thon dài, các khớp xương gồ ghề, những mạch máu nổi hằn trên mu bàn tay lại khiến màu da trông có phần nhợt nhạt.
Hạ Úc Thanh chẳng hiểu vì sao mình lại nhìn chằm chằm mất mấy giây, lúc hoàn hồn, cô luống cuống nhặt điếu thuốc lên, dụi mạnh vào lòng gạt tàn.
Cô khẽ đẩy cánh tay Lục Tây Lăng, anh vẫn hít thở nhè nhẹ, không có phản ứng gì.
Cô đành đứng dậy, cầm gạt tàn lên để trên bàn, xoay người đi vào phòng ngủ ở tầng một.
…
Vừa tỉnh lại, Lục Tây Lăng lập tức ngồi bật dậy.
Tấm chăn bị tuột xuống, anh nhíu mày tóm lên, nhìn bốn phía xung quanh mới nhận ra mình đang ở đâu.
Đèn phòng khách được tắt bỏ, chỉ còn chiếc đèn cây cạnh sofa, độ sáng được chỉnh về mức thấp nhất, một màu vàng dìu dịu, không chút chói mắt.
Điều hòa cũng được mở ở mức vừa phải, không khí vô cùng khô ráo.
Cồn làm hao đi lượng nước, quá khát. Lục Tây Lăng ngồi thẳng dậy, trên bàn đặt một cốc nước đầy, bên cạnh là ấm nước đun sôi.
Anh mượn ánh đèn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Sofa chật chội, lại nằm gối lên tay vịn cao, ngủ dậy mà đầu anh đau váng vất.
Anh đưa tay lấy cốc nước, lúc này mới phát hiện ra bên dưới có chèn một tờ giấy nhỏ.
Thành cốc vẫn còn độ ấm, Lục Tây Lăng vừa uống nước vừa đọc dòng chữ trên tờ giấy nhắn.
Chú Lục:
Anh tài xế gõ cửa vào hỏi lịch trình tiếp theo thế nào, cháu không biết bao giờ chú mới tỉnh nên tự quyết định bảo anh ấy về trước rồi. Mong là không gây phiền phức cho chú.
Lục Tây Lăng đặt cốc nước xuống, đi vào nhà vệ sinh.
Chiếc bồn rửa mặt rộng với thiết kế bệ thấp, một khối đá liền màu xám, đơn giản mà lại sạch sẽ. Anh cúi đầu, nhấc vòi nước màu đen lên, vừa rửa xong thì ánh mắt lại để ý thấy mấy thứ ở bên cạnh.
Một cái bàn chải, một cái khăn mặt, một cái khăn tắm.
Khăn mặt và khăn tắm vẫn được đặt trong túi nhựa, chưa xé mác. Trên mặt túi có dán một tờ giấy nhớ màu xanh da trời, kèm theo một lời nhắn viết bằng bút mực đen: Mời dùng!
Lục Tây Lăng nhìn chằm chằm tờ giấy nhắn một lúc rồi bóc ra, dán lên mặt gương.
Cánh cửa kính của buồng tắm vẫn đang mở, Lục Tây Lăng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi thanh mát như hơi nước ngày hè ấy.
Anh dùng nước lạnh rửa mặt, mở khăn ra lau khô rồi lập tức đi vào buồng tắm.
Giơ tay, cầm lấy chai sữa tắm trong hốc tường.
Safeguard, loại màu trắng cơ bản nhất.
Tắm xong, Lục Tây Lăng quay về phòng khách rồi nằm xuống sofa.
Tài xế đã về, anh chỉ có thể ngủ lại đây đêm nay. Chẳng còn cảm giác buồn ngủ, không biết có phải do vừa ngủ một giấc hay không.
Mùi sữa tắm “cơ bản” kia quá đậm, mãi một lúc mà vẫn chưa tán đi hết.
Nó cứ thế lên men trong luồng khí phả ra từ điều hòa, một đường thấm vào hơi thở của anh.
…
Hạ Úc Thanh ngáp ngắn ngáp dài đi ra phòng khách.
Khung cửa sổ sát đất ngoài phòng khách được mấy chùm nắng nhạt nhòa của ngày đầu đông chiếu vào.
Tối qua cô phải ăn bát mì kia, mãi tới đêm mới ngủ được, khiến đồng hồ sinh học bị quấy rối, dậy muộn hơn nửa tiếng so với bình thường.
Trên sofa, chiếc chăn bông xám đã được gấp gọn gàng.
Trên bàn trà có một tờ giấy được chặn bằng một cây bút, chính là tờ giấy cô để lại, ở mặt sau, Lục Tây Lăng viết:
Có việc phải đi trước.
P/S: Nợ tôi một bát mì.
Lục
Chữ viết của Lục Tây Lăng rất cứng cáp, mạnh mẽ lại phóng khoáng, cực kỳ đẹp.
Hạ Úc Thanh bèn nhét tờ giấy vào cuốn sổ nhật ký.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu, sinh viên đã lục tục rời trường.
Cô bé cấp hai mà Hạ Úc Thanh làm gia sư vẫn chưa được nghỉ đông, vậy nên mỗi cuối tuần cô vẫn phải đến dạy.
Ngoài việc đó ra, Hạ Úc Thanh còn dựa theo những thông tin tuyển dụng của các anh chị khóa trên đăng trong diễn đàn trường mà nhận một công việc online, là viết bài quảng cáo cho một tài khoản chính thức nọ.
Bên đó sẽ gửi hình ảnh, sản phẩm và giới thiệu chức năng, chủ sản phẩm sẽ trả tiền để cô viết bài và thiết kế đăng bài, sau khi thông qua phần xét duyệt thì sẽ trả tiền luôn. Vì không cần kĩ năng cao nên tiền công cũng không nhiều, một bài chỉ được từ tám mươi đến một trăm tệ.
Nhưng hiệu suất của cô cao, tỷ lệ được duyệt bản thảo cũng cao, nên một tuần có thể giao được ba bài.
Chuyện này không làm tốn nhiều thời gian của cô, hằng ngày cô học từ vựng và luyện nghe mệt mỏi thì sẽ chuyển qua viết một lúc để thay đổi tâm trạng.
Về phần thiết kế, trước kia cô vẫn chạy tài khoản của ban truyền thông trường, trên mạng lại có vô số mẫu, cứ thế tìm một mẫu thích hợp, gần như chẳng tốn mấy công sức.
Hạ Úc Thanh thích nhất là được ở thư viện. Bạn cùng phòng đều về nhà, một mình cô ở ký túc xá cảm giác rất quạnh quẽ.
Thư viện của khu nhà mới cũng được xây mới, tổng cộng ba tầng, diện tích lớn, lại có rất nhiều sách, đầy đủ trang thiết bị, tầng một còn có quán cà phê, tầng hai có phòng chức năng.
Hạ Úc Thanh có một chỗ ngồi cố định ở tầng hai, cạnh cửa sổ, yên tĩnh lại sáng sủa, hệ thống sưởi vào mùa đông để nhiệt độ rất vừa, lúc mệt có thể gục xuống ngủ, chán thì có thể nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh.
Tám giờ sáng nay, Hạ Úc Thanh lại đến thư viện theo thói quen.
Cô ngồi xuống chỗ của mình, lấy laptop, bình nước, vở và bút ra.
Bản thảo đã hoàn thành từ tối hôm qua, cô soát lại một lần cuối cùng, gửi cho quản trị viên của tài khoản kia kiểm tra.
Trong khi chờ bên kia hồi âm, cô bắt đầu tranh thủ thời điểm đầu óc tỉnh táo nhất trong ngày để học từ mới.
Chín giờ hơn, quản trị viên gửi kết quả xét duyệt, báo với cô rằngg có một chỗ cần chỉnh lại, còn những chỗ khác thì không thành vấn đề.
Cô sửa xong liền gửi lại luôn, đối phương báo với cô đã ok, bản thảo được duyệt rồi.
Hạ Úc Thanh đan hai bàn tay vào nhau, giơ qua đầu, ưỡn lưng giãn người.
Lúc buông tay xuống, cô chợt để ý thấy, ở bàn trước mặt, có một nam sinh mặc chiếc áo len trắng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy rất quen thuộc, nhìn chằm chằm một lúc lâu thì không khỏi sửng sốt.
Cô thầm nghĩ, không thể nào.
Do dự một lát, cô đứng dậy đi đến giá sách ở phía trước, giả vờ tìm sách, trốn sau dãy sách đưa mắt quan sát thăm dò.
Làn da trắng nõn, nét mặt ôn hòa, khí chất trầm tĩnh.
Đúng là Tô Hoài Cừ.
Hạ Úc Thanh kích động đến nỗi suýt chút nữa “Aaa!” thành tiếng, cô rút bừa một cuốn sách, cầm trong tay, trở về chỗ ngồi như không có chuyện gì. Lúc đi ngang qua Tô Hoài Cừ, cô cúi đầu nhìn lướt một cái. Cậu ấy cũng đang học từ mới, bên cạnh khuỷu tay còn đặt một quyển sách, là “Hiến pháp của tự do”.
Hạ Úc Thanh về chỗ, nhìn theo bóng dáng kia, bồn chồn do dự mãi một lúc, cuối cùng cô nhắm mắt, cầm điện thoại, đứng dậy đi qua bên đó.
Cô ngồi xuống ghế đối diện Tô Hoài Cừ, nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Nam sinh ở phía đối diện sững người, ngẩng đầu dậy.
Tô Hoài Cừ nghi hoặc chớp mắt, “Chúng ta quen nhau à?”
“Hồi thi đại học, mình với cậu ở chung một điểm thi, cậu ngồi chếch phía trước mình.”
Nghe thế, ánh mắt Tô Hoài Cừ dừng trên mặt Hạ Úc Thanh, còn nghiêm túc quan sát một lát, “Hình như mình có chút ấn tượng. Cô bạn đánh rơi tẩy nhưng không dám nhặt, phải giơ tay xin giám thị giúp đúng không?”
“Là mình đây!”
Tô Hoài Cừ cười, “Xem ra cậu thi không tệ đấy chứ.”
“Vậy thì cậu không phát huy tốt rồi? Nhìn cậu thì hẳn là phải đỗ vào Thanh Bắc chứ.”
“Làm sao mà nhìn ra được?”, Tô Hoài Cừ cười, “Mình phát huy như bình thường thôi.”
“Chắc là vì mình có cái nhìn đặc biệt về Lộc Trung.”
“Lộc Trung không phải ai cũng đều đỗ Thanh Bắc đâu.”
Hạ Úc Thanh khẽ cười, lại hỏi: “Cậu học chuyên ngành gì?”
“Quản trị… Còn cậu?”
“Mình học báo chí.”
“Mình cũng từng định thi báo chí.”. Ngôn Tình Sủng
“Suýt chút nữa thành bạn học rồi.”
“Ừm.”, Tô Hoài Cừ cười hỏi, “Cậu tên gì?”
“À…”, Hạ Úc Thanh ngớ người, quên mất tự giới thiệu, “Mình tên Hạ Úc Thanh. Hạ trong mùa hè, Úc trong tươi tốt, Thanh trong mùa xanh… Mình add Wechat với cậu được không?”
Tô Hoài Cừ lấy điện thoại ra, mở mã QR danh thiếp đưa cho Hạ Úc Thanh.
Tên Wechat của Tô Hoài Cừ là “SHQ”, ảnh đại diện là bóng lưng của một người đàn ông, vừa hay Hạ Úc Thanh biết, là một trong số không nhiều những bộ phim mà cô đã từng xem, “The Legend of 1900”.
Sau khi yêu cầu kết bạn được chấp nhận, Hạ Úc Thanh gửi cho Tô Hoài Cừ một nhãn dán hình lời chào, rồi lại hỏi: “Sao cậu vẫn ở trường? Được nghỉ rồi cơ mà?”
“Cậu cũng ở lại trường đấy thôi?”, Tô Hoài Cừ cười nói, “Mình không mua được vé tàu cao tốc để về. Vừa hay nhà mình muốn đi Disney vào dịp Tết, mấy ngày nữa mình qua thẳng Thượng Hải với họ.”
“Ra vậy.”, Hạ Úc Thanh gật đầu.
Đề tài đã hết, đột nhiên im bặt, chẳng biết nên nói gì nữa.
Ở đây là thư viện, cũng không hợp để nói chuyện nhiều.
Ngẫm nghĩ, Hạ Úc Thanh nói, “Mình về chỗ đây… Không quấy rầy cậu nữa.”
Tô Hoài Cừ gật đầu.
Về chỗ ngồi, điện thoại của Hạ Úc Thanh nhận được tin nhắn hồi âm từ Tô Hoài Cừ, cũng là một nhãn dán lời chào.
Gần cuối năm, Lục Tây Lăng bị bà nội gọi về nhà, bàn chuyện quà biếu Tết cho họ hàng.
Bà nội vừa cùng Lục Tây Lăng lên danh mục quà tặng, vừa nói chuyện phiếm, “Sênh Sênh, cháu có hỏi xem bao giờ Thanh Thanh về quê không?”
Lục Sênh đang ăn dâu tây, thỉnh thoảng lại đưa một miếng đến bên miệng bà, “Hôm nọ cháu hỏi rồi, con bé bảo mấy ngày nữa về.”
Ở đối diện, Lục Tây Lăng nghe thấy thế liền ngước mắt lên.
Nhưng không nói gì cả.
Bà nội Lục nói: “Thế thì cháu gọi con bé đến chơi trước khi về quê nhé.”
“Con bé bảo sẽ đến, nhưng không nói ngày cụ thể, để cháu hỏi xem sao.”, nói xong, Lục Sênh lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Hạ Úc Thanh.
Một lát sau, cô nàng nói: “Thanh Thanh bảo ngày kia sẽ đến.”
Bà nội bảo: “Cháu hỏi xem con bé thích ăn gì, bà cho người chuẩn bị trước.”
Năm rưỡi chiều hai hôm sau, Hạ Úc Thanh mang theo quà đến.
Tối hôm trước Lục Tây Lăng gửi tin nhắn hỏi cô có cần đến đón không, lại bị cô từ chối. Chỗ dạy thêm cách nhà họ Lục rất gần, dạy xong thì qua luôn, thời gian vừa vặn.
Hạ Úc Thanh nhấn chuông cửa.
Chờ một lát, cánh cửa gỗ sơn đen mở ra, người mở cửa chính là Lục Tây Lăng.
Trên người anh mặc một chiếc áo len xám, không phải loại xám đậm, mà là một màu xám nhạt, cả màu sắc lẫn chất liệu đều trông rất mềm mại.
Hạ Úc Thanh dời tầm mắt, cười chào, “Chú Lục.”
Lục Tây Lăng cúi đầu liếc nhìn cô, cô mặc một chiếc áo khoác xám nhạt, trong tay xách theo túi quà tặng. Áo khoác rộng thùng thình, kể cả cái mũ, ngoài viền đính một dải lông vũ trắng muốt.
Vừa dẫn Hạ Úc Thanh đi vào, Lục Tây Lăng vừa hỏi: “Tại sao lại nói dối Lục Sênh?”
Hạ Úc Thanh không đáp lời.
“Cô định về quê ăn Tết à?”
“Dạ… À. Là thế này, nếu cháu bảo là không về, chắc chắn chị Sênh Sênh sẽ gọi cháu đến đây ăn Tết.”
Lục Tây Lăng dừng bước, “Cô không muốn à?”
“Cháu cảm thấy Tết với ngày thường không giống nhau.”, Hạ Úc Thanh nhìn anh, còn nghiêm túc giải thích, “Bình thường lúc nào đến cũng được, nhưng còn Tết, dù sao cháu cũng là người ngoài… Không biết chú có hiểu không.”
Lục Tây Lăng không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy túi quà trong tay cô.
Vào cửa, Hạ Úc Thanh vừa tới huyền quan liền nhìn thấy một bình gốm đen, bên trong cắm mấy cành cây quả đỏ, nhìn hơi giống cây Holly, nhưng lại không giống cây Holly mà cô đã từng thấy, đỏ rực mà lại không quê mùa.
Sau khi chào hỏi ông bà Lục, Hạ Úc Thanh bị Lục Sênh kéo lên phòng ở tầng hai.
Chưa tới giờ ăn, Lục Sênh có mấy chiếc áo khoác mới mua, muốn nhờ Hạ Úc Thanh nhìn xem nên mặc chiếc nào để đi chùa thắp hương cho phù hợp.
Hai người lên tầng mà mãi nửa tiếng sau vẫn chưa xuống.
Gần tới giờ ăn, bà nội gọi với lên tầng trên, chẳng biết có nghe thấy không, mà không có ai đáp lại. Bà liền bảo: “Tây Lăng, cháu lên gọi đi.”
Phòng của Lục Sênh ở dãy cuối hành lang tầng hai, một gian phòng lớn nhằm hướng nam, sâu hun hút, một khi đóng cửa lại là có thể hình thành một không gian tương đối biệt lập.
Lúc này cửa lại không đóng chặt, chỉ khép hờ.
Không biết hai cô nàng bên trong nói chuyện gì, mà nghe giọng điệu có vẻ rất kích động.
Lục Tây Lăng đang định gõ cửa, lại chợt nghe thấy Lục sênh nói: “Thật không? Thế thì trùng hợp quá rồi! Em có tiếp cận cậu ấy không?”
Giọng Hạ Úc Thanh mang theo ý cười, “Đương nhiên rồi! Em căng thẳng lắm đấy, nhưng vẫn đến bắt chuyện với cậu ấy.”
“Em nói thế nào?”
“Em hỏi cậu ấy có phải Tô Hoài Cừ không, cậu ấy hỏi lại, chúng ta quen nhau à? Em kể chuyện em với cậu ấy từng thi cùng một trường thi… Cậu ấy cũng có ấn tượng về em đấy! Cậu ấy nhớ rõ lúc đấy em đánh rơi tẩy.”
“Trời ạ! Hấp dẫn ghê! Em có add Wechat với cậu ấy không?”
“Có add, có add.”
“… Trên tường nhà cậu ấy có ảnh không?”
“Có một kiểu chụp chung, hình như là câu lạc bộ của cậu ấy, chị muốn xem không?”
“Nhanh nhanh nhanh!”
Một lát sau…
Lục Sênh nói: “Khí chất sạch sẽ thật! Mà đúng là trắng ghê, màu da này đẹp lấn lướt người ta luôn ấy.”
“Nhưng mà khó nói chuyện qua Wechat quá, bọn em add xong gần như chẳng nói được mấy câu, toàn là kiểu tán gẫu gượng gạo thôi.”
“Đừng lo! Add Wechat là đã bước được bước đầu tiên rồi, chuyện sau đấy chị có thể dạy em…”
Lục Tây Lăng giơ tay, gõ cửa.
Tiếng nói chuyện ríu rít bên trong ngừng bặt.
Lục Tây Lăng đeo khuôn mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Xuống ăn cơm.”