Mùa Hoa Nở

Chương 10: "Gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé."



Lại là một ngày mưa rả rích, Nghiêm Hạo Nhiên đi bộ đến quán cafe gần nhà. Quán nhỏ nằm dưới bóng mát của tán cây, bầu không khí thơm ngát mùi lá. Nghiêm Hạo Nhiên đẩy cửa bước vào, đặt ô cạnh cửa rồi đi tới ghế ngồi xuống.

Cậu đưa mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ, người nhân viên lập tức nhận ra cậu, nhanh chóng mang ra một tách cappuccino nóng.

Tiếng nhạc vang lên từ chiếc loa nhỏ ở góc quán, giọng hát của Nguyên Hà êm đềm lan tỏa:

...Gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé...

...Bây giờ còn giữ lời hứa xưa kia vẫn đây...

...Gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé...

...Bây giờ hoa tuôn từng dòng nước mắt......

Lời hát cứ ngân dài, Nghiêm Hạo Nhiên lại nhớ chàng trai năm đó dưới gốc hoa đào.

Cậu như bị tiếng nhạc thôi miên, những kí ức cứ thế ùa về.

Nghiêm Hạo Nhiên còn nhớ ngày hôm đó cậu và Lưu Kiến Văn ngồi tại đây làm bài tập.

Anh vẫn vậy, vẫn là chàng trai dịu dàng mà cậu thầm thương.

Anh mặc bộ đồ đồng phục của trường, trên cổ còn đeo thẻ học sinh, có vẻ như vừa mới học xong tiết thể dục nên mồ hôi thấm ướt cả một mảng áo, mái tóc hơi nâu nâu cũng ướt dính lại vì nóng nhưng dù mệt mỏi đôi mắt đen láy của người con trai ấy vẫn sáng rực nhiệt huyết.

Anh ngồi sát bên cậu, cả hai cùng làm bài tập văn, môn văn là môn mà Lưu Kiến Văn hận nhất trên đời, bài văn 500 chữ mà viết mãi chẳng xong.

Vì bản thân cảm thấy môn này thật chán ngắt nên anh hết lôi điện thoại ra chơi lại quay qua nghịch Nghiêm Hạo Nhiên cố ý không cho cậu học.

Cậu bực tức quay qua mắng anh mấy câu, thế mà mặt anh cứ trơ trơ ra, cậu hết cách liền mặc kệ anh tiếp tục làm bài tập.

Thấy cậu không để ý đến mình Lưu Kiến Văn liền giở trò làm nũng.



"..."

Cậu vẫn mặc kệ.

Anh bĩu môi sau đó lại chuyển sang nét mặt nhăn nhó như bị đau, kéo kéo tay áo cậu giả bộ đau bụng.

Mặt Nghiêm Hạo Nhiên hốt hoảng vội hỏi anh có làm sao không, thấy anh phì cười cậu liền biết mình vừa bị chơi khăm.

Đang định trách móc anh vài câu thì nụ cười của anh lại khiến cậu khựng lại.

Ai mà chả biết Lưu Kiến Văn cười lên quả thực là "tuyệt thế mỹ nhân", ở khoảng cách gần như vậy mà anh cười chính là phạm quy đó, Nghiêm Hạo Nhiên làm sao chịu nổi.

Cậu đờ người ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, anh cũng nhìn cậu, hai chàng trai ngồi cạnh nhau trong mắt chỉ tồn tại mỗi hình bóng của đối phương...

Rồi cậu lại nhớ về cái ngày đầu tiên anh và cậu gặp nhau.

Lúc đó anh và cậu mới là hai cậu bé học mẫu giáo.

Cậu đang ngồi đợi mẹ đến đón thì có một bạn nhỏ lon ton chạy đến. "Cô bé" đó có làn da trắng hồng, trắng đến nỗi như phát sáng giữa khoảng sân trường rộng lớn, đôi mắt to tròn long lanh như ngọc, làm cậu tưởng người đang đến gần mình là một bạn gái.

Mắt thầy "cô bé" đã ngồi xuống cạnh mình, cậu thân thiện cười nói: "Chào cậu."

"Cô bé" có vẻ rụt rè nhưng vẫn ngại ngùng đáp lại: "Xin.... chào."

Nghiêm Hạo Nhiên thoáng giật mình nhìn thật kĩ Lưu Kiến Văn, giọng suy tư hỏi: "Cậu là nam hả?"

"Đúng vậy."

Cậu "ồ" lên một tiếng "Cậu đẹp quá, tớ cứ tưởng cậu là con gái cơ đấy."



Anh nghịch nghịch lọn tóc dài gần đến vai, đôi mắt nheo lại cười hì hì "Nhiều người nói với tớ câu đó lắm rồi, nhưng tớ là con trai đó nha, tớ rất là mạnh mẽ." nói rồi anh đưa tay lên bắt chước mấy chú trên ti vi làm bộ khoe cơ bắp.

Hai cậu nhóc cứ ngồi hihi haha cả buổi mãi cho tới khi mẹ của Nghiêm Hạo Nhiên đến đón cậu về nhà.

Cậu luyến tiếc nói với anh: "Tớ phải về mất tiu rồi, mai hai chúng ta lại nói chuyện tiếp nha, tớ sẽ ngồi đây đợi cậu."

Anh gật đầu đồng ý với cậu.

Cậu sau đó giơ ngón út ra trước mặt anh "Hứa nha"

Anh cũng vui vẻ đưa ngón út của mình lên, móc ngoéo với cậu "Hứa đó."

"Tạm biệt."

"Được, tạm biệt."

Nghiêm Hạo Nhiên vẫy tay với Lưu Kiến Văn rồi leo tót lên xe, trên đường trở về nhà cậu luyến thắng kể cho mẹ nghe về người bạn xinh đẹp mới làm quen.

Nghĩ tới đây Nghiêm Hạo Nhiên cười chua xót, khoảng thời gian hồn nhiên đó anh và cậu từng vui vẻ đến như vậy.

Cậu đã cố gắng để quên đi anh, quên đi mối tình đầu nhưng lại chẳng thể không nhớ đến những kỉ niệm khi hai người còn bên cạnh nhau.

Âm nhạc vẫn du dương,nhẹ nhàng phát ra từ góc quán. Những vị khách lần lượt ra về, chỉ còn Nghiêm Hạo Nhiên ngồi lại cùng tiếng hát da diết. Tiếng hát da diết như tình yêu cậu dành cho chàng trai ấy. Và mặc cho thế gian xoay chuyển, cậu vẫn ở đây, nhớ về anh, về người cậu yêu.

...Chuyện đời người đâu nào ai biết trước...

...Chia ly bây giờ chẳng thể tìm thấy nhau...

...Mình gặp nhau khi mùa hoa nở nhé...

...Xin đừng, đừng nói chia ly......
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.