Sau khi thái tử phi rời đi được vài ngày . Tưởng chừng mọi chuyện sẽ yên ổn nhưng bây giờ mới mở màn cho chuỗi bi kịch sắp tới . Cẩm Uyển Lam rời đi , Khả Minh được lệnh thái tử theo dõi để bảo vệ sự an toàn cho nàng sau khi rơi vào tầm nắm của hoàng hậu . Trong cung chỉ có Đình Khắc Cẩn và hai người hầu là Đồng Ngọc và Mộc Phi Nan , bệnh tình của thái tử vẫn không tốt hơn chút nào Đồng Ngọc mang chè đậu đỏ tới
" Điện hạ , ngài mau thử món chè đậu đỏ do nô tì làm đi . Cái này ăn lúc nóng mới ngon và còn rất bổ nữa "
Chàng nhận lấy bát chè đang nhấp một ngụm thì Khả Minh đi tới bẩm báo tin dữ:
" Điện hạ...không xong rồi..."
Đồng Ngọc thấy cậu chưa được lện mà đã về cô khó hiểu rồi mắng: "Cậu lại lơ là nhiệm vụ của mình sao ? "
Khả Minh lắc đầu khuôn mặt không chút cảm xúc
Mộc Phi Nan nghĩ cậu đang hoảng loạn thì làm cử chỉ trấn an:" Có chuyện gì thì từ từ nói...Cậu bình tĩnh rồi nói cho đàng hoàng những gì cậu sắp nói "
Khả Minh cố gắng điều chỉnh cảm xúc cậu vừa định mở miệng thì Vương Hữu xuất hiện theo phản xạ mà Khả Minh tránh né , rồi uất hận nói:
" Cậu hãy nói rằng bản thân cậu không phải hung thủ giết thái tử phi đi chứ ? Không phải cậu đến đây để tự nhân tội lỗi của mình sao ? "
Vương Hữu nghe lời này thì chủi cậu: " Mẹ kiếp cái tên này cậu thì biết cái gì chứ ? Cậu bảo vệ thái tử phi kiểu gì mà lại để cô ấy chết trước mặt tôi vậy chứ ? "
Hai người bắt đầu xảy ra cãi vã , Đồng Ngọc khó chịu quát lớn:
" Hai người có thôi đi không ?Cãi nhau như vậy thì có lợi ích gì chứ ? Huống hồ thái tử điện hạ còn ở đây , không biết vì lí do gì mà hai người cãi nhau nhưng hãy tỏ ra tôn trọng đi chứ "
Hai người nghe Đồng Ngọc mắng té tát nhu vậy thì cũng câm nín
Đình Khắc Cẩn nghẹn giọng hỏi:
" Có chuyện gì ? "
Hai người nhìn nhau không biết ai nói trước , Khả Minh mở lời trước
" Thần luôn theo dõi từng hành động nhỏ của thái tử phi nhưng đêm hôm qua , những lúc cô ấy tắm thì thần không theo dõi mà để lỏng cảnh giác sự an nguy của cô ấy...Lúc thái tử phi tắm xong thần quay lại để tiếp tục giám sát bảo vệ cô ấy nhưng đã thấy Vương Hữu ở cùng thái tử phi bên tay cậu ấy là vũng máu của thái tử phi..."
Nghe đến đây , mọi người đều im lặng không dám lên tiếng . Đình Khắc Cẩn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi Vương Hữu:
" Còn ngươi..Không phải ngươi đang đi tuần tra theo lệnh của hoàng thượng sao ?"
Vương Hữu đáp:
" Vâng..đúng là thần được lệnh tuần tra từ hoàng thượng nhưng đã đến canh được nghỉ nên thần chỉ định đi dạo một chút rồi về thì bắt gặp kẻ lạ mặt theo dõi thái tử phi mọi nhất cử nhất động của cô ấy , kẻ lạ mặt đó không phải là Khả Minh . Hôm đó không có lễ hội gì mà thôn Hạ lại bắn pháo hoa , chắc hẳn để gây nhiễu tiếng động để người dân trong thôn không để ý và Khả Minh cũng vậy , lợi dụng thái tử phi đang tắm thì là thời khắc mà Khả Minh lơ là để bọn chúng co thể động thủ . Thần chỉ đành vào trong mà bảo vệ cô ấy . Nhưng lúc sắp giết được kẻ lạ mặt thì hắn đẩy cô ấy làm vật chắn mà chặn mũi kiếm của thần...Lúc đó thái tử phi đã mỉm cười , một nụ cười đau khổ ư?Có lẽ kẻ lạ mặt có mối quan hệ thân thiết với thái tử phi..."
Khả Minh nhìn Vương Hữu hỏi cậu:
" Vây...cậu đã giết thái tử phi sao ? Cậu lúc nào cũng động thủ với người khác mà không chút tình cảm nào một khi đã chiến thì sẽ có người chết dưới tay câu...và thái tử phi cũng như vậy nhỉ...? "
Vương Hữu cau mày :
" Cậu bảo vệ thái tử phi kiểu gì mà lại để tôi đấu một mình để bảo vệ cô ấy chứ ? Xong những gì cậu nhìn thấy chỉ là kết quả từ trận đấu đó để lại rồi cậu buộc tội tôi đã giết thái tử phi sao ? Cậu hồ đồ thật đấy..."
Khả Minh thấy chột dạ , cảm thấy mình nói mà có chút nhẫn tâm với Vương Hữu đành ngậm ngùi im lặng . Vương Hữu ngẫm lại , cậu thở dài:
" Cũng có thể tôi là người đã giết thái tử phi..." giọng nói cậu có chút nhỏ đi
" Không phải...Ngươi chỉ là..." Khả Minh vội ngăn chặn những suy nghĩ tiêu cực trong đầu Vương Hữu nghẹn ngào nói lời xin lỗi
Đồng Ngọc lên tiếng: " Hai cậu dã làm trái lệnh của thái tử . Chuẩn bị mà chịu phạt đi..."
Đình Khắc Cẩn vẫn theo quy củ cũ: " Hai cậu đã không làm tròn bổn phận của mình mà gây ra chuyện...ra ngoài quỳ chịu phạt đi..."
Khả Minh lắp bắp hỏi: " Qùy mấy canh ạ...? "
Chàng đáp: " Hai canh "
Hai người nghe lệnh mà ra ngoài chịu phạt , không lời than vãn hay ý kiến về hình phạt mà thái tử dành cho cả hai