Người đàn ông lúc nãy nói là ‘người phụ nữ sống ở đây’…
Rõ ràng, câu đó không phải để miêu tả bà Tần.
“Ê!” Tiêu Dã gọi người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông quay đầu lại, bối rối: “?”
Tiêu Dã: “Anh đang tìm người tên Phương Thanh à?”
Người đàn ông trẻ lại đầy hy vọng, vội bước trở lại: “Đúng đúng đúng! Anh có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không?”
Tiêu Dã hỏi: “Anh tìm cô ấy có việc gì?”
Người đàn ông trẻ không suy nghĩ nhiều, bất đắc dĩ trả lời: “Cô ấy đã đặt một chiếc laptop ở cửa hàng máy tính của chúng tôi vào đầu tháng tư. Lúc đó cửa hàng không có hàng, tôi đã nói sẽ điều hàng cho cô ấy, cô ấy đặt cọc 2000 tệ. Bây giờ hàng đã về, nhưng cô ấy không đến trả nốt phần còn lại.”
Người đàn ông thở dài: “Cô ấy nói là mua cho một sinh viên sắp thi đại học, nhưng kỳ thi đại học đã kết thúc từ lâu rồi, điểm chuẩn cũng đã có, mà cô ấy vẫn không có tin tức gì! Gọi điện thì không liên lạc được! Ông chủ bảo tôi đến địa chỉ cô ấy để lại để hỏi xem sinh viên kia còn cần máy tính không. Nếu không lấy nữa thì 2000 tệ không được hoàn lại đâu!”
Tiêu Dã quay người về nhà.
Người đàn ông trẻ nói gì nữa, anh không nghe thấy.
Anh đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa.
Tiêu Dã vẫn nhớ lần cuối anh gặp Phương Thanh trước khi cô ấy bị hại.
Đó là một đêm cuối tháng ba.
Anh vừa tan học tối, còn Phương Thanh vừa tan làm, cả hai tình cờ gặp nhau trong khu dân cư.
Phương Thanh hỏi anh dạo này thế nào.
Anh trả lời rằng vẫn ổn.
Phương Thanh còn hỏi anh muốn thi vào trường nào, ngành nào.
Anh đáp rất ngắn gọn.
Phương Thanh cười nhẹ, nói: “Tiêu Dã, cố gắng lên nhé, chờ tin tốt từ cháu!”
Tiêu Dã gật đầu.
Từ đầu đến cuối, thái độ của anh đều rất hờ hững.
Sau khi bà nội qua đời, Tiêu Dã đã tự vạch ra một ranh giới với hai mẹ con họ.
Họ không cùng một đường với anh.
Sớm muộn gì họ cũng sẽ rời đi.
Anh rốt cuộc sẽ chỉ còn lại một mình.
Cảm giác mất đi người thân đau đớn lắm.
Anh phải kiểm soát cảm xúc của mình.
Không mong cầu, thì sẽ không mất mát.
Với thái độ xa cách của Tiêu Dã, Phương Thanh dường như không để ý.
Hoặc có lẽ, cô ấy không quan tâm.
Khi lên đến tầng sáu, Phương Thanh gọi Tiêu Dã lại.
Cô nói: “Đợi khi cháu đỗ đại học, cô sẽ tặng cháu một món quà.”
Tiêu Dã: “…”
Phương Thanh: “Quyết định vậy nhé!”
Quyết định cái khỉ gì chứ!
Tiêu Dã lúc đó đâu có đồng ý!
Anh không đồng ý!!!
Tiêu Dã nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy thẻ căn cước rơi bên cạnh ghế sofa.
Anh ngửa đầu, thở dài.
Bỗng anh bật cười một cách cay đắng.
Số phận thôi!
Tất cả đều là số phận!!
Chiếc túi đựng tài liệu trượt khỏi tay anh.
Giữa tháng bảy, Tiêu Dã đến làng Lan.
Khi anh đến nơi, đứng ngoài bức tường đã nghe thấy tiếng quát tháo.
Mợ của Hứa Chi Hạ đang mắng cô ấy, mắng rất thậm tệ, nhưng không hề nghe thấy tiếng của Hứa Chi Hạ.
Tiêu Dã nhíu mày, châm một điếu thuốc.
Hút được một nửa, Hứa Chi Hạ bước ra.
Cô đội một chiếc mũ rơm màu vàng nhạt, trên vai mang một chiếc sọt cao đến nửa người.
Tiêu Dã dập tắt điếu thuốc: “Này!”
Hứa Chi Hạ giật mình, quay lại, khi nhìn thấy Tiêu Dã, cô sững người trong hai giây, rồi chạy nhanh tới, mắt sáng rực: “Có tin gì về mẹ em rồi phải không?”
Tiêu Dã nhìn cô gái trước mặt.
Mẹ kiếp, đen hơn rồi.
Anh lắc đầu: “Không có.”
Mặt Hứa Chi Hạ lập tức xịu xuống, thất vọng.
Như một bông hoa nhỏ bị héo dưới cái nắng gay gắt.
Rồi cô lại ngẩng đầu lên, cười một chút: “Có phải em để quên đồ gì không, anh lại mang đến cho em à?”
Tiêu Dã lại lắc đầu.
Hứa Chi Hạ không hiểu nổi, Tiêu Dã sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tiêu Dã đang không vui.
Tiêu Dã không vui, Hứa Chi Hạ cũng không dám hỏi gì thêm.
Mợ đang ở nhà, cô cũng không thể mời anh vào uống nước hay ngồi trước quạt.
Hứa Chi Hạ chậm rãi gợi ý: “Em phải đi bẻ bắp rồi.”
Ý cô là, nếu anh có việc gì hoặc muốn nói gì thì làm ơn nhanh lên.
Tiêu Dã không nhìn Hứa Chi Hạ, ngẩng đầu lên nhìn những chiếc lá tre đang rung rinh.
Sau vài giây, anh cúi đầu, hỏi cô: “Em có muốn đi với tôi không?”