Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 85: Ngoại truyện 3



Cảm giác đối với mùa hè của Diệp Xuyên luôn luôn phức tạp.

Đây là một mùa mà nhắc tới lại khiến cho người ta mệt mỏi buồn ngủ, có thể lấy cớ đi hóng mát để chạy ra ngoài uống bia ăn thịt nướng lúc nửa đêm, chỉ mặc áo may ô quần short thủng thẳng thả bộ bên đường, cũng có thể ngồi trên lề đường, ấp một ly trà hương vị thảo dược mát lạnh trong tay, chậm rãi tiêu phí toàn bộ buổi chiều.

.

.

Mùa hè vốn là phải như vậy.

Nếu không xảy ra quá nhiều chuyện khiến người ta sinh ra cảm giác e ngại.

Diệp Xuyên hít sâu vào, rồi lại thở ra thật dài, bắt đầu đếm ngón tay tính toán : Cha mẹ gặp chuyện không may, bà nội mất, quen biết Lý Hành Tung, rồi bị vứt bỏ, cuối cùng mất mạng một cách uất ức.

.

.

Hết chuyện này đến chuyện khác, mọi xui xẻo không phải đều xảy ra vào mùa hè hay sao? Không thể trách cậu chỉ vì chuyện quá khứ mà dán cái nhãn đáng sợ đặc thù cho mùa hè.

Thật sự thì trong tiềm thức của cậu luôn luôn tồn tại một sự bất an mơ hồ đối với cái mùa quỷ dị này, cứ thấy trời nóng lên lại có cảm giác chuyện xấu sắp đến.

“Aiz!”

Diệp Xuyên tiếp tục thở dài.

Chỉ mới vừa bắt đầu vào hạ thôi, phải trải qua những ngày còn lại thế nào đây.

Người đàn ông đang ngồi ôm cậu từ phía sau cũng bắt đầu phát hiện cậu nhóc trong lòng đã than ngắn thở dài hết nửa ngày, đưa tay xoa gáy cậu với vẻ kinh ngạc, “Sao vậy? Uống không ngon? Không hợp khẩu vị của em sao?”

“Mấu chốt không phải ở trà lạnh.”

Diệp Tiểu Xuyên tỏ vẻ u sầu một cách văn hoa, “Em chỉ không thích mùa hè.

Trời nóng lên làm người ta dễ buồn bực.”

“Nhìn xem nhà của mình em sẽ không buồn bực nữa.”

Hắc Lục đẩy bản vẽ tới trước mắt cậu, “Người ta đưa ra vài phương án thiết kế, em cho ý kiến đi.”

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy không hứng thú liếc nhìn bản vẽ hắn cầm trong tay, đột nhiên nhớ tới cậu nhận chìa khóa nhà cũng vào một ngày hè nóng bức, cái này cũng tính là một chuyện tốt rồi.

Ừm, rốt cục cũng có thể gặp chuyện tốt vào mùa hè.

Bất quá bản thiết kế này không thể hấp dẫn được cậu.

Nhà trong tưởng tượng của Diệp Xuyên, không phải thế này.

.

.

Hắc Lục buông bản vẽ trong tay, có hơi buồn cười xoa xoa đầu của cậu, “Sao lại thất thần rồi? Tôi thậm chí còn chưa nói gì với em.”

“Không phải thất thần, chỉ là đang suy nghĩ xem nên trang trí như thế nào.”

Diệp Xuyên gối đầu lên cánh tay của hắn, lười biếng thay đổi tư thế, “Không muốn màu mè như vậy.

Sàn nhà màu trắng, lót đá, vào mùa hè nhất định rất mát mẻ.

Àh, tường cũng màu trắng, cầu thang bằng gỗ, có màu trắng không?”

“Có.”

Hắc Lục mỉm cười, “Cầu thang cũng muốn màu trắng sao?”

“Sàn phòng bếp cũng trắng luôn, tủ bát gì gì đó.

.

.”

Diệp Xuyên nhức đầu, do dự đủ điều.

Rồi cậu đột nhiên giật mình, nói từ nãy giờ, không phải chính là diễn tả lại cách trang trí trong nhà của Hắc Lục ở ngay trước mắt sao? Nơi này từ phòng khách đến phòng bếp chỉ độc một màu trắng ngà, mặc dù ở lâu ngày cũng không còn để ý, nhưng lúc mới vào sống ở đây mình vẫn còn nghĩ rằng, nhà gì mà chẳng có màu sắc chi cả, nhìn kiểu nào cũng thấy rét căm căm.

“Tủ chén chọn màu nổi một chút.”

Hắc Lục cũng đoán được ý tưởng của cậu, từ một đống quảng cáo tủ chén trên bàn trà chọn ra một quyển, “Màu lam, màu tím, còn có phối hợp hai màu đen trắng cũng không tồi.”

Diệp Xuyên nghiêng đầu nhìn qua “Trắng đen đi.”

“Được.

Tôi thấy rất đẹp.”

Hắc Lục hiểu được phối hai màu đen trắng với nhau trông rất phóng khoáng, nếu ngại màu sắc hơi lạnh, thì cũng có thể nhờ người đến phối thêm một số bồn cây cảnh trang trí gì đó, “Trong sân bày trí như thế nào?”

Nhắc tới việc này, Diệp Xuyên lập tức phấn chấn lên.

Dù sao biệt thự số 16 ở Doanh Thủy Loan năm đó, tạo ấn tượng sâu sắc nhất cho cậu chính là xích đu đặt phía dưới dàn nho ở sân sau, “Trồng dàn nho ở sân sau cho em, đừng làm quá thấp.

Phía dưới đặt một bộ bàn ghế, bằng gỗ nhé.

Trời ấm áp có thể ngồi ở đó chơi mạt chược.

Chừa chỗ đặt thêm một cái xích đu, phải có hòn non bộ vừa lớn vừa đẹp, để nuôi cá, thuận tiện thả hoa sen.”

“Là ảo giác của tôi sao?”

Hắc Lục không biết nên khóc hay cười, “Em sắp đặt như này.

.

.

Sao tôi cảm thấy hình như em tính ở tại sân sau quá vậy?”

Diệp Xuyên vỗ vào tay hắn một cái, ý bảo chú ý nghe nè, “Còn phải trồng thêm cây !

Xung quanh sân đều trồng hải đường Tây Thục cho em, màu hồng phấn nhé.”

Hắc Lục vui vẻ, “Em cũng biết hải đường Tây Thục hả? Còn chỉ thị nào nữa không?”

“Trồng thêm cỏ được không?”

Diệp Xuyên nhức đầu, không xác định hỏi hắn, “Phủ mặt cỏ này nọ, có phiền toái không?”

“Chắc chắn sẽ không phiền hơn thả hoa sen.”

Hắc Lục cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu, “Sở thích của em thật đúng là khiến tôi bất ngờ đấy, chẳng lẽ lớp trẻ bây giờ đang thịnh hành trào lưu điền viên sao?”

“Cái gì mà người trẻ tuổi.”

Diệp Xuyên bất mãn, “Đừng có đánh đồng em với mấy thằng nhóc choai choai.

Tuổi của tâm hồn em.

.

.

Ừm, rất già giặn.”

Hắc Lục cười to, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của tên nhóc xấu xa trong lòng ra vẻ ông cụ non khi nói mình già giặn, cảm thấy thích thú không thể giải thích, “Được rồi, già giặn cũng tốt.”

Diệp Xuyên liếc xéo, tâm tư lại bay bổng, “Sô pha bọc vải bố, đỏ cam, màu này ấm áp hoà thuận lại vui vẻ.”

Hắc Lục nhíu mày, có chút bất ngờ.

Diệp Xuyên chưa từng tỏ ra đặc biệt yêu thích đối với bất cứ màu sắc nào.

“Màn cửa cùng màu nhé, ánh nắng rọi vào, khắp căn phòng đều là màu sắc ấm áp hoà thuận vui vẻ, thật tốt.”

Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, rồi lộ ra biểu tình ghét bỏ, “Không được giống như màn cửa chắn ánh sáng ở nhà anh, kéo kín lại, ngủ đến mấy giờ cũng không biết.”

“Được.”

Hắc Lục cảm thấy Diệp Tiểu Xuyên lúc thì mất kiên nhẫn, khi lại lộ ra vẻ mặt lại đầy khát khao đặc biệt cuốn hút.

Diệp Xuyên suy nghĩ một hồi, đầu óc đang lưỡng lự, đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới, “Sân sau đóng thêm cái chuồng chó đi, sau này chúng ta nuôi một con chó bự, cái loại mà uy phong lẫm liệt ấy, còn có thể bắt tay gì gì đó, chắc sẽ rất vui.

.

.”

Hắc Lục cân nhắc, cảm thấy sân đủ rộng, nuôi chó cũng không phải không được.

Tuy rằng không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, bất quá trước khi Diệp Xuyên tốt nghiệp hai người cũng chưa ở đây, nuôi chó gì đó ít nhất phải vài năm sau nữa, liền thống khoái đồng ý, “Được.

Bất quá chuồng chó khoan hẳng làm, đợi chừng nào nuôi thì đóng cũng được.”

“Nuôi một con dáng vóc uy vũ hùng tráng.”

Diệp Xuyên càng nghĩ càng hưng phấn, “Đặt tên là con trai.”

“Con trai.

.

.”

Hắc Lục 囧, hắn vẫn cảm thấy mấy người hay gọi chó mèo là con trai có vẻ ngốc ngốc.

Và hắn chưa bao giờ nghĩ đến, việc ngốc nghếch đó lại có ngày rơi xuống đầu mình.

“Con trai, đem dép lại đây cho ba!

Con trai, bắt tay nào!”

Diệp Xuyên đã tự động chuyển vào chế độ chơi đùa, ánh mắt lấp lánh, “Anh xem, oai quá trời.

.

.”

Hắc Lục nhanh chóng dội nước lạnh, “Nuôi chó không thể ít lo hơn so với chăm em bé.

Lúc thì tiểu tiện lúc lại đi nặng.

Em lại phải tắm rửa xén lông này nọ, còn không thể ngủ nướng, mỗi sáng phải dắt nó ra ngoài tản bộ.

.

.”

Diệp Xuyên rất thích ngủ nướng, nhưng kể từ khi ngày cuối tuần cũng phải chạy tới Đức Ngôn làm thêm, tật xấu ngủ nướng lại giảm bớt không ít.

Nghe Hắc Lục nói như vậy, cũng không cảm thấy mỗi ngày phải dậy sớm gì gì đó là không thể chấp nhận.

Hắc Lục nhìn vẻ mặt không đồng ý của cậu, chẳng nói thêm gì nữa.

Dù sao cũng không được vài ngày, Diệp Xuyên phải nỗ lực mỗi ngày, nói không chừng so với mình còn quên mau hơn.

“Buổi tối ăn gì?”

Hắc Lục khôn ngoan đổi đề tài, “Không phải em nói tối nay Thiệu Khải, Nhất Bằng và mấy người bạn của họ lại đây sao? Ăn ở nhà hay là đi ra ngoài?”

Thiệu Khải tìm được việc làm thêm qua một người bạn, cả kì nghỉ hè đều ở lại B thị.

Ba của Nhất bằng hình như cũng xuất viện rồi, không cần hắn chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện nữa, thời gian rãnh không ít, còn thêm một Lý Vĩnh Phong nhà ở B thị, mấy người này khi không có việc gì làm liền chạy đến hoa viên Gia Đức ăn cơm ké chơi mạt chược.

Tháng trước Diệp Xuyên được Từ Mạc Ngôn đánh giá cao nên kí một hợp đồng mới.

Hiện tại cậu không còn được gọi là “Nhân viên tạp vụ siêng năng nữa”, mà đổi lại là “Trợ lý”, kỳ thật vẫn là làm tạp vụ, nhưng so với trước làm càng nhiều hơn.

Chẳng những lau dọn vệ sinh, còn phải giúp các luật sư ghi chép, sửa sang tài liệu.

Đương nhiên, Từ Mạc Ngôn cũng tăng lương cho cậu lên gấp đôi.

Trong công ty từ trên xuống dưới bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khác trước, ngay cả Khương Lan, Tiền Hồng và vài cô gái đối đãi thân thiện với cậu đều nói cho tới bây giờ chưa có người nào đáng được ghen tị như Diệp Xuyên, mới năm nhất đã đủ tư cách bắt đầu thực tập ở Đức Ngôn, còn nói nếu tương lai Diệp Xuyên không có tiền đồ thì đúng là phải xin lỗi cái giẻ lau nhà ở Đức Ngôn rồi.

Ngoại trừ tăng lương, Diệp Xuyên còn hưởng đãi ngộ mỗi tuần được nghỉ một ngày.

Bình thường đến ngày nghỉ như hôm nay, Hắc Nhất Bằng và bọn Thiệu Khải sẽ chạy tới giúp vui, cùng nhau ăn bữa cơm v.v.

“Ăn ở nhà đi.”

Diệp Xuyên đắn đo, chưng ra biểu tình nhàm chán, “Đồ ăn bên ngoài.

.

.”

“Vậy phải đi mua nguyên liệu.”

Hắc Lục nghĩ nghĩ, “Em cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi siêu thị.

Muốn ăn cái gì?”

“Em cũng đi.”

Diệp Xuyên đứng lên, “Chúng mình đi chợ ha, đồ ăn ở siêu thị không tươi.”

Hắc Lục xoa xoa đầu cậu, “Đi thôi.”

Cảm giác của Diệp Xuyên đối với chợ tương đối phức tạp.

Không phải thích, cũng không đơn giản là ghét.

Bởi vì liên quan rất nhiều đến những kỉ niệm trước đây, cho nên mỗi khi nghĩ đến luôn mang theo chút xót xa buồn phiền — Đó là khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi sống với bà nội, những chợ nhỏ thế này cậu thường xuyên đến.

Khi đó cậu còn nhỏ, trên người không dám mang nhiều tiền, với lại sức cũng yếu, mỗi lần không xách được nhiều lắm, cứ một hai ngày lại phải đi chợ một chuyến.

Bình thường đều đi chợ vào lúc chạng vạng, cậu biết khi đó mọi người đã bắt đầu dọn hàng, trên một số sạp vẫn còn lại đồ ăn bán không hết, tuy rằng không còn tươi ngon, nhưng giá rẻ đến bất ngờ.

Mỗi ngày xách túi nhựa to nhỏ đựng đồ ăn về nhà, Diệp Xuyên bé nhỏ đều cảm thấy cái ngõ kia dường như dài đến vô tận.

Lúc mệt phát khóc cũng không thể dừng lại, càng không dám mang biểu tình như vậy vào nhà, sợ bà nội thấy.

Diệp Xuyên không nhớ rõ lúc đó có từng nghĩ đến nếu có anh trai giúp đỡ mình thì hay biết mấy hay không, nhưng khi được Hắc Lục nắm tay đứng trước sạp lựa đồ ăn, trong lòng lại có chút tiếc nuối nghĩ nếu khi đó quen biết Hắc Lục thì tốt rồi, anh ấy nhất định sẽ giúp mình xách đồ, còn giành gói to.

.

.

Không đúng, vào thời điểm đó Hắc Lục nhất định là đi theo sau mông Hắc Nhất Bằng để giúp thằng nhãi ranh kia xách đồ đi.

Diệp Xuyên đột nhiên nảy sinh vài phần ghen tuông vô cùng khó hiểu đối với em trai của Hắc Lục.

“Bông cải xanh xào tỏi? Cà tím om được không?”

Hắc Lục buông tay cậu ra, vừa lựa bông cải, vừa hỏi Diệp Xuyên, “Mua thêm con cá nhé?”

Sườn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, bộ dáng hơi cau mày trông rất đẹp trai.

Diệp Xuyên ngơ ngẩn nhìn hắn một lát, đưa tay ôm eo hắn từ sau lưng.

Thấy thím ở sạp bán đồ ăn bên cạnh nhìn cậu với vẻ mặt quái dị, có điều Diệp Xuyên không quan tâm.

Từ trước đến nay da mặt cậu vốn dày rồi, hơn nữa cậu và Hắc Lục đều được người lớn trong nhà đồng ý, người khác nghĩ như thế nào đối với cậu không quan hệ.

“Mệt rồi sao?”

Hắc Lục hỏi.

Diệp Xuyên lắc đầu, chỉ là đột nhiên cậu cảm thấy mình thật sự rất rất rất yêu người này.

Rõ ràng đã sống chung thật lâu, thậm chí mỗi một đường nét trên thân thể đều đã quen thuộc đến không thể hơn được nữa, nhưng ý nghĩ không muốn rời xa ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, thật giống như cả đời đều không muốn rời khỏi người này.

Chôn đầu ở sau gáy của Hắc Lục, không dám ngẩng lên.

Cảm xúc đến quá đột nhiên, khiến cậu có hơi xấu hổ.

“Không khỏe sao?”

Hắc Lục nghiêng đầu, dùng hai má áp vào trán của cậu, “Không phải bị cảm nắng chứ?”

“Không sao.”

Diệp Xuyên nhẹ nhàng lắc tay, hạ thấp thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được : “Chỉ là em muốn ôm anh.”

Hắc Lục hiểu được, vỗ nhẹ vào tay Diệp Xuyên, bên môi hiện lên một nét cười ôn nhu.

“Trời nóng, luôn làm cho người ta có hơi buồn bực.”

Diệp Xuyên ôm eo hắn, bỗng nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Biết rằng hành động của mình.

.

.

tương đương với làm nũng đi? “Trời nóng cũng không thể luôn ở trong phòng có máy lạnh được, mỗi ngày đều phải ra ngoài một chút.

Chuyên gia nói vậy đó.”

Hắc Lục xách túi đồ ăn, quay người lại nắm chặt tay cậu cùng đi, “Mua cá gì?”

“Lần trước Nhất Bằng nói muốn ăn cá bơn hấp.

Àh, mua thêm tôm đi.”

Diệp Xuyên quơ quơ bàn tay hai người đang nắm, “Kỳ thật vấn đề em muốn nói không phải là ở nơi nào, mà là em không thích mùa hè, vừa đến hè.

.

.

sẽ không có chuyện gì tốt”

Hắc Lục khó hiểu, “Sợ nóng?”

Diệp Xuyên lắc đầu, cảm giác khủng hoảng kỳ lạ này chính cậu cũng không biết nên giải thích thế nào, cắn môi nghĩ nghĩ mới do do dự dự nói : “Chính là cảm thấy mỗi lần hè tới, luôn gặp chuyện không may.

Ba mẹ em qua đời, rồi tới bà nội, còn có.

.

.

Tóm lại sẽ phát sinh rất nhiều chuyện không tốt.”

Quá khứ của Diệp Xuyên Hắc Lục đương nhiên biết rõ, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa nghĩ tới có liên quan gì tới mùa.

Không thể kháng cự ai mà chẳng nói được, vấn đề là không rơi xuống trên đầu mình, vĩnh viễn sẽ không biết bốn chữ này có bao nhiêu sức nặng.

Hắc Lục trầm mặc xuống, vẻ mặt hơi đăm chiêu.

Hai người yên lặng đi tới quầy cá phía trước, Hắc Lục mua cá bơn và tôm, rồi kéo tay Diệp Xuyên đi ra khỏi chợ.

Hoàng hôn của mùa hè xuống chậm, đúng giờ cao điểm tan tầm, trên quốc lộ xe ùn lại chậm rãi bò về phía trước từng chút một, có người mất kiên nhẫn liên tục nhấn còi.

Hắc Lục và Diệp Xuyên nắm tay chậm rãi đi ở lối đi bộ, trong tay Hắc Lục còn xách theo vài túi nhựa đựng đồ ăn, giống như một người đàn ông đảm đang vừa tan tầm.

Ánh nắng lúc hoàng hôn làm cho toàn bộ thành phố nhuộm một tầng ánh sáng màu cam nhạt nhu hòa, những ồn ào náo động ban ngày đều trầm xuống, giống như người lữ hành đang đi chậm lại, vội vàng đi tới đích vào thời khắc đặc thù này cảm thấy thanh thản đến khó có thể diễn tả bằng lời.

Trong lòng Diệp Xuyên chợt sinh ra một ảo giác, hai người tay trong tay, tản bộ dưới khung cảnh được hoàng hôn tô lên một màu cam ấm áp, khoảnh khắc hòa thuận và vui vẻ này, có lẽ sẽ tồn tại vĩnh viễn.

Hắc Lục ngừng lại ở chỗ rẽ ngã tư đường, mua một cây kem đưa cho Diệp Xuyên.

Diệp Xuyên khẽ nhíu mày, bất quá vẫn đưa tay nhận lấy.

“Không ngọt lắm đâu.”

Hắc Lục cam đoan với cậu, “Đây là mấy cô gái ở bộ phận nhân sự nhất trí đề cử.”

Diệp Xuyên cắn một miếng nhỏ, quả nhiên không quá ngọt.

Màu tím nhạt, là kem khoai môn.

Diệp Xuyên gật gật đầu, đưa kem tới bên miệng Hắc Lục, nhìn hắn cắn một miếng to, bất giác nở nụ cười.

Hắc Lục nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, thần sắc ôn hòa trầm tĩnh, trong mắt hiện lên nét cười nhàn nhạt, “Sau này sẽ không như thế nữa.”

“Cái gì?”

Diệp Xuyên nghe mà không hiểu được, “Cái gì sẽ không?”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì xấu nữa.”

Hắc Lục kéo tay, dường như muốn trấn an cậu, đan mười ngón tay vào nhau, “Những chuyện như vậy, không bao giờ xảy ra nữa.”

Diệp Xuyên miệng còn dán trên cây kem, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Chúng ta có hai người, vô luận xảy ra chuyện gì hai người chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ, đúng không nào.

Hai người chia đều cho nhau, dù có là chuyện xấu đến đâu cũng không hề gì.

Hơn nữa tôi sẽ luôn luôn bên em, mua đồ ăn vặt, cùng em xem phim, dỗ dành cho em vui vẻ.

Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, mùa hè hay mùa đông thì có quan hệ gì đâu? Nói không chừng sau này em còn chẳng chú ý đến hè về từ lúc nào, và hè đã qua bao lâu.

.

.”

Diệp Xuyên mang theo thần sắc sững sờ hỏi lại hắn, “Mãi bên em?”

“Đương nhiên.”

Vẻ mặt Hắc Lục trịnh trọng, “Sẽ luôn bên nhau, trừ phi em có mới nói cũ không cần tôi nữa.”

Có điều gì đó từ đáy lòng tràn dâng, giống như dòng nước ấm, vô thanh vô tức lấp đầy khoảng trống trong lòng Diệp Xuyên.

Chỉ cần có anh ấy bên cạnh, mùa hè gì gì đó, hình như thật sự không còn đáng sợ nữa.

Hoặc là nói, những điều mà cậu lo sợ, nguyên bản không liên quan gì đến mùa hè.

Diệp Xuyên nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng cảm thấy thoải mái không rõ nguyên nhân, tựa như ma chú được giải trừ, “Anh nói đúng.

Ít nhất hè năm này đã có không ít chuyện tốt : Nhận nhà mới, một lần nữa ký hợp đồng với Đức Ngôn, anh cả kết hôn, Nhất Bằng cũng không cãi nhau với em nữa.

.

.”

“Cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp.”

Hắc Lục nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Cứ tin vào tôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.