Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 20



Quần áo của Nghiêm Hàn mặc ở trên người Diệp Xuyên có hơi rộng, bất quá vào mùa hè ăn bận thùng thình một tí cũng không khó xem.

Tắm rửa xong bước ra, Nghiêm Hàn đang ngồi ở sô pha đọc sách, theo ánh sáng của ngọn đèn soi nghiêng bên cạnh, ngũ quan lộ ra vẻ góc cạnh rắn chắc như được dát thêm một vầng sáng nhu hòa.

Nhìn từ xa, cư nhiên hiện ra vài phần hương vị trầm tĩnh, hoàn toàn không thấy cái loại khí tức cường đạo bức người như vừa rồi.

“Ngồi bên này.”

Nghiêm Hàn đầu cũng không ngẩng lên vỗ vỗ bên cạnh sô pha, “Ăn một chút đi, sau đó nghỉ ngơi, một lát tôi đưa các cậu về.”

Diệp Xuyên do dự một chút, vẫn là đi cách xa hắn một khoảng, qua phía sô pha đối diện ngồi xuống.

Trên bàn trà đặt một ly sữa và một đĩa bánh sandwich kẹp chân giò hun khói, rõ ràng là chuẩn bị cho cậu.

Diệp Xuyên ăn cơm chiều ở căn tin, vừa rồi đánh nhau nên hao tổn không ít năng lượng, nhìn đồ ăn liền cảm thấy đói cồn cào.

“Các cậu đang ở độ tuổi phát triển, buổi tối chắc đều phải ăn một chút gì đó.”

Nghiêm Hàn đổi tay cầm sách, giọng điệu bình thản nói : “Buổi tối Đào Âm nhất định phải ăn một chút, cho dù một chén mì ăn liền cũng được.

Không ăn sẽ kêu rên ngủ không được.”

Trong lòng Diệp Xuyên hơi hơi động, người này đột nhiên nhắc tới Đào Âm.

.

.

Là muốn ám chỉ mình không cần đa nghi, hắn hoàn toàn là vì Đào Âm mới có thể quan tâm chuyện không liên quan gì tới mình? Hoặc là bởi quan hệ của Diệp Xuyên và Đào Âm, mà trong mắt của hắn sự tồn tại của Diệp Xuyên giống như Đào Âm, so với tiểu hài tử thân thích trong nhà chẳng khác là mấy? Hay là mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi hắn nói chỉ là đùa giỡn, không có cái gì quá trớn? Diệp Xuyên bỗng nhiên không biết mình nên cư xử như thế nào đối với người này.

Cậu đã sống qua hai đời, gặp qua rất nhiều chuyện thối nát, khó mà xem việc đêm nay chỉ là.

.

.

đơn thuần giúp đỡ.

Diệp Xuyên cầm ly sữa lên.

Mặc kệ chuyện như thế nào, không thể để cái bụng của mình chịu thiệt thòi.

Sữa vẫn còn nóng, sandwich cũng rất ngon, Diệp Xuyên không hề cố kỵ ăn rất nhiều.

Nhồm nhoàm nhai nuốt hết mớ thức ăn trên bàn, Nghiêm Hàn lại chủ động đưa khăn ướt qua cho cậu lau miệng, lau tay.

Động tác chăm sóc người khác của hắn vô cùng tự nhiên, toát ra vẻ thành thục của người đàn ông trưởng thành.

Diệp Xuyên nhớ Đào Âm đã từng nói qua, người này là học trò của ông bác cậu ấy, nhịn không được hỏi : “Bác sĩ, anh bao lớn rồi?”

Ánh mắt Nghiêm Hàn dời khỏi cuốn sách, đầy thâm ý liếc nhìn cậu, sau đó nhanh chóng đảo qua hai chân cậu, trên mặt toát ra biểu tình không tốt lành gì, “Nếu như hỏi về thước tấc.

.

.

Hẳn là lớn hơn của cậu một chút.”

Vài phút trước cậu còn nghĩ người này cũng đáng tin cậy, trong chớp mắt hình tượng sụp đổ.

Diệp Xuyên không thể nhịn được nữa, “Con mẹ nó, anh đứng đắn một chút đi!”

Nghiêm Hàn cười to, “Tiểu Xuyên, tôi phát hiện biểu tình phát cáu của cậu so với bộ dáng nổi giận đánh người còn đáng yêu hơn nhiều.”

Diệp Xuyên nói móc hắn, “Đào Âm nhất định chưa thấy qua bộ mặt và kiểu nói chuyện đê tiện này của anh đi?”

Đây rõ ràng chính là một kẻ lưu manh.

Diệp Xuyên cảm thấy Đào Âm kia chỉ là một con thỏ ngốc, nhất định là bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc đến choáng váng hồ đồ tìm không ra hướng, hoàn toàn không biết rằng khi tháo mặt nạ xuống, bên trong vẫn còn ẩn náu một.

.

.

Một.

.

.

“Đương nhiên, có một số việc không thể để cho trẻ con biết được.”

Nghiêm Hàn tươi cười cợt nhã hướng về phía cậu ngoắc ngón tay, “Nhưng nếu là cậu thì không giống vậy nha, Tiểu Xuyên.

Cậu cũng không phải là con nít.

Để tôi xem nào, hai chúng ta hiện tại cô nam quả nam, không khí lại thích hợp như vậy, cậu nghĩ xem giờ chúng ta chơi đùa cái gì nào? Hay là.

.

.

Cần phải biểu hiện một chút gì đó?”

“Biểu hiện?”

Diệp Xuyên nhìn hắn, trong lòng thoáng có chút thất vọng.

Nếu đây chỉ là đùa giỡn đơn thuần, Diệp Xuyên cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ có kẻ đối với người xa lạ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần loại vui đùa này? Còn nếu không phải, hẳn là cậu nên thấy mình may mắn vì đã có chuẩn bị tâm lý? Giúp đỡ chuyện như vậy, quả nhiên làm gì có.

.

.

đơn thuần.

Diệp Xuyên nhìn Nghiêm Hàn, một lúc lâu cũng không nói.

Trong mắt dần hiện lên một tia chế giễu, “Từ lúc nghe Tiểu Đào một mực chắc chắn anh là người tốt, tôi tưởng ngày đó chuyện xảy ra ở buồng vệ sinh, có thể là tôi hiểu lầm anh.

Hiện tại xem ra.

.

.

Tôi hẳn là nên tin tưởng trực giác của mình.”

“Thời điểm ở trước mặt Hắc Lục, biểu hiện của cậu rất lý trí.”

Nghiêm Hàn thu lại thái độ tươi cười, biểu tình cũng trở nên đứng đắn hơn, “Nhưng hiện tại, tôi lại cảm thấy cậu không phải là người như vậy.”

Diệp Xuyên hỏi lại, “Anh muốn nói cái gì?”

Nghiêm Hàn nhún vai, “Cậu ở quán bar đánh nhau bị thương, ở nơi như thế này, ngoài nghe theo sự sắp xếp của tôi, căn bản cậu không có sự lựa chọn nào khác.

Tôi nói rồi, vết thương của cậu nếu đến bệnh viện sẽ phải gặp cảnh sát, đây cũng không phải là hù dọa.

Lại nói.

.

.

Chẳng lẽ cậu cảm thấy việc nghe tôi đùa giỡn vài câu, so với đắc tội một người như Hắc Lục lại khó kiềm nén hơn sao? Hử?”

“Ý của anh là, bởi vì anh nể mặt người thân chủ động ra tay giúp đỡ, cho nên tôi nhất định dâng lên bản thân mình cho người ta đùa giỡn, còn phải phối hợp bằng vẻ mặt tươi cười, thế mới gọi là thức thời?”

Chân mày Nghiêm Hàn cau lại, “Cần gì phải nói khó nghe như vậy?”

“Tôi quả thật rất biết ơn anh.”

Diệp Xuyên nhìn hắn, thần sắc thản nhiên, “Là tại anh đùa giỡn trước.”

Nghiêm Hàn không hề động, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Diệp Xuyên cảm thấy không khí hiện tại giữa hai người có chút thay đổi, tình hình này không phải là điều mà cậu muốn.

Ngay tại thời điểm đi lên lầu, cậu còn tưởng rằng mình có thể bỏ qua sự bỡn cợt của người đàn ông này, biểu đạt thái độ biết ơn với hắn.

Bởi vì lúc đối mặt với Hắc Lục, Nghiêm Hàn xuất hiện từng làm cho cậu nghĩ đến hai người là một.

.

.

Là một loại tồn tại giống như người cùng một nhà, dù sao cậu và Tiểu Đào cũng có một chút giao tình.

Nhưng mà hiện tại, cậu đã không thể nghĩ như vậy được nữa.

Cậu ghét bị người ta đùa giỡn.

Cái loại cảm giác bị người bỡn cợt khiến cậu còn cảm thấy phiền phức hơn là dây vào Hắc Lục.

Cậu tình nguyện lựa chọn phương thức giải quyết vấn đề một cách rõ ràng.

Tiền, hoặc là bạo lực, đều được.

Nhưng không thể là dây dưa, ái muội không rõ ràng.

“Tiền bạc tôi sẽ thanh toán.”

Diệp Xuyên gật đầu với hắn, “Anh có thể đem hóa đơn giao cho Đào Âm, nói cậu ấy đưa lại cho tôi.

Hoặc là ghi số tài khoản cho tôi cũng được.”

Nghiêm Hàn không lên tiếng, chỉ nhìn theo cậu, không nói một lời nào.

Diệp Xuyên xoay người đi ra ngoài.

“Ngày mai đến phòng khám của tôi đổi băng.”

Nghiêm Hàn ở sau lưng nói, “Có cần tôi đi đón không?”

“Không cần.”

Diệp Xuyên không chút nghĩ ngợi dứt khoát cự tuyệt.

“Tôi khuyên cậu không nên quá xúc động như vậy.”

Nghiêm Hàn ngồi yên không hề động đậy, trong thanh âm mang theo ý cười, “Phòng y tế của trường là một nơi rất phiền phức đấy, nhóc con.

Nếu trên cánh tay có một vết toạc như vậy, cậu có thể lừa gạt người khác nói là bị té hoặc là lỡ tay gì gì đó.

Còn mấy vết bầm đầy ra đó, ai nhìn mà không biết là đánh nhau? Cậu lại mới vừa khai giảng, cũng đâu muốn để lại ấn tượng xấu là người thích bạo lực, ưa gây gổ cho thầy cô giáo, đúng không?”

Chỗ khuỷu tay Diệp Xuyên quả thật có một vết bầm to tướng, kết hợp với miệng vết thương này, thoạt nhìn có chút phiền toái.

Nhưng Diệp Xuyên ghét cách hắn dùng ngữ điệu này nói chuyện với mình, giống như là trừ bỏ phải lựa chọn hắn ra, mình không còn cách nào khác.

“Không cần anh bận tâm.”

Diệp Xuyên không quay đầu lại đáp, “Đây là chuyện của tôi.”

Thời điểm đi ra đến cửa, Diệp Xuyên nghe được Nghiêm Hàn ở trong phòng nhỏ giọng cười.

Đàm Lâm và La Kiện đều chờ ở trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, có lẽ Đàm Lâm đã tỉnh rượu, thấy Diệp Xuyên thì liên tục nói xin lỗi.

Chuyện này kỳ thật là do y khơi mào, kết quả người bị thương lại là Diệp Xuyên.

Trong lòng y thập phần băn khoăn.

Ngược lại Diệp Xuyên không thèm để ý, tuy rằng lúc đánh nhau cũng bị đổ máu, nhưng cậu không thấy khó chịu.

Ngoại trừ chuyện quen biết bác sĩ lưu manh Nghiêm Hàn khiến cậu có chút bực bội, từ lúc cậu đến B thị tới nay, trạng thái tinh thần chưa bao giờ tốt như vậy.

Hơn nữa nhìn phản ứng của La Kiện, tuy rằng vẫn là nói không nhiều lắm, nhưng ánh mắt nhìn hai người bọn họ đã thay đổi, dù vẫn còn có chút mất tự nhiên, nhưng cái loại thái độ ngàn dặm xa cách, về phần không thân thiện thì đã phai nhạt đi rất nhiều.

Thời điểm bọn họ đón xe chạy đến cửa Nam của đại học B, chỉ còn cách giờ kiểm tra phòng không đến 15 phút.

Ba người không dám chậm trễ, nín thở chạy như điên về ký túc xá.

Mãi cho đến khi qua được cửa ký túc xá Đàm Lâm mới dùng vẻ mặt kinh sợ hỏi Diệp Xuyên, “Đúng rồi, cậu làm sao mà quen được với Nghiêm tiên sinh?”

Diệp Xuyên đối với Nghiêm Hàn này hoàn toàn không để tâm, theo bản năng quay đầu hỏi La Kiện, “Người này không thể trêu chọc sao?”

La Kiện cắn môi không biết nên nói như thế nào, cuối cùng cũng chỉ mơ hồ đáp : “Quán bar xảy ra chuyện đều tìm đến anh ấy, tớ thấy bọn họ đều rất lễ độ với anh ấy.”

“Bác sĩ bóng đêm sao.”

Diệp Xuyên cân nhắc trong lòng, vẫn cảm thấy bất ngờ với thân phận của Nghiêm Hàn là, “Đại khái giống như tiểu thuyết võ hiệp hay viết, chính tà hai phái đều không dám trêu chọc, sợ có một ngày chính mình bị thương cần phải cầu hắn đi.”

La Kiện lắc đầu, “Cậu đừng nói anh ấy như vậy.

Con người Nghiêm tiên sinh tốt lắm.

Hôm nay nếu không có anh ấy ra mặt, chúng ta không được bỏ qua dễ dàng vậy đâu, Hắc ca là một người rất lợi hại.”

Diệp Xuyên nhịn không được ý xem thường, trong lòng nghĩ thầm lại thêm một chú dê con ngây thơ không hiểu sự đời bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc.

“Hơn nữa anh ấy còn không tính tiền thuốc.

.

.”

La Kiện lại hỏi, “Diệp Xuyên, cậu làm sao mà quen biết với anh ấy? Tớ nhớ rõ cậu không phải người ở B thị a.”

Diệp Xuyên hàm hồ nói : “Hắn là bà con xa của Tiểu Đào.

.

.

Là anh họ.”

Hai người này cũng không biết bà con xa của Tiểu Đào là ai, chỉ nghe ra ý đây là người quen, cũng không còn lo lắng nữa.

Đàm Lâm nghĩ một hồi, rồi nói : “Nếu như tớ không ra tay trước các cậu cũng không bị liên lụy, Tiểu Xuyên, cậu nói với anh họ kia một tiếng, tiền bồi thường bao nhiêu, tớ sẽ trả.”

Đáy lòng Diệp Xuyên ấm áp, ý cười trên mặt càng sâu thêm, “Giờ mới nghĩ đến điều này, quá muộn rồi.

Tớ đã thỏa thuận với bác sĩ, để tớ trả.”

La Kiện cắn môi, vẻ mặt hối hận, “Đều tại tớ không tốt, khoảng tiền này hẳn phải là tớ trả mới đúng.”

Hai cái miệng cùng đồng thanh nói : “Có lấy hết tiền công cũng không đủ đi?”

Diệp Xuyên hữu khí vô lực kéo áo ở bên tay bị thương, “Được rồi, anh em với nhau cả đừng tranh giành những chuyện này.

Tớ nhìn ra được cả ba chúng ta là tình trạng gì mà.

Đều chung một phòng trong ký túc xá, cũng không cần khách khí vớ vẩn.

Cùng lắm thì sau này tớ đi theo lão Đàm ăn nhờ cơm thừa canh cặn vậy.”

Cậu nhìn ra được hoàn cảnh kinh tế gia đình La Kiện hẳn là không tốt lắm, dù sao mới là năm nhất, học sinh vừa khai giảng liền đi làm thêm cũng không nhiều lắm, cái loại làm thêm ngu ngốc như Đào Âm thì không tính đến.

Gia cảnh của Đàm Lâm cũng thường thường bậc trung.

Nếu vướng vào một món nợ như vậy, sợ rằng trong nhà sẽ không tha cho y.

Cậu tính toán Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn cho mình cũng không ít, cùng lắm thì lấy hết ra trả khoản bồi thường này rồi theo La Kiện đi làm thêm là được.

“Tớ không có cơm ăn cũng không để cho cậu đói a.”

Đàm Lâm đưa cho Diệp Xuyên cùng La Kiện mỗi người một ly nước, vẻ mặt áy náy nói: “Cho dù là cậu bồi thường, tớ cũng không thể để cho một mình cậu chịu, tớ sẽ trả thành nhiều lần cho cậu.”

Diệp Xuyên cảm thấy vui vẻ, khó trách người ta thường nói đánh nhau xong mới thành bằng hữu, mình đánh một trận, tìm được tri kỷ.

La Kiện nhìn hai người bọn họ, do dự một chút rồi hỏi : “Tớ hỏi này, hai cậu như thế nào lại đến chỗ đó chơi vậy? Nơi đó là.

.

.

Uhm, là Gay bar mà.”

Đàm Lâm phốc một cái phun ra ngụm nước vừa uống, “Cái gì?”

Diệp Xuyên kéo La Kiện chật vật tránh nước miếng y phun ra, dường như chế giễu lặp lại, “Gay bar.”

Đàm Lâm cầm ly nước, nét mặt co rúm, “Kháo, hèn gì nhảy múa mà không thấy mỹ nữ.”

Diệp Xuyên cười to.

La Kiện không cười, hắn có chút mất tự nhiên gãi đầu, thấp giọng nói : “Cái kia.

.

.

Hai người có phải hay không cũng chẳng quan trọng, tớ không có kì thị đối với ‘cái kia’.”

“Cái gì có phải hay không.

.

.”

Đàm Lâm hơi sửng sốt liền phản ứng lại, vẻ mặt bi thương kéo cánh tay hắn, “Người anh em, cậu phải tin tưởng tớ.

Tớ thực sự không phải, chỉ là chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.

Tớ vốn không biết đó là gay bar a.”

La Kiện có chút lúng túng, “Không có việc gì, Đàm ca, tôi sẽ không kỳ thị hai người.

Diệp ca cũng là người tốt.

.

.”

Diệp Xuyên dùng cái tay không bị thương vỗ bàn cười đến gập người xuống.

Cậu không nghĩ tới, một người có vẻ bề ngoài lạnh lùng như La Kiện cư nhiên còn có thể nói như vậy.

Thấy Đàm Lâm dùng ánh mắt như thấy quỷ đánh giá chính mình, Diệp Xuyên nhấc chân đạp một cước vào mông hắn, “Ngươi còn nhìn, lão tử thấy ngươi là chướng mắt rồi.”

Đàm Lâm né tránh cú phi chân, cười hỏi : “Ngươi thích dạng người như thế nào, ca ca sẽ thay ngươi để ý.

Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, ta vừa ý rồi thì ngươi hẳng tới.”

Ngay lập tức có một bóng hình xẹt ngang qua đầu cậu, Diệp Xuyên lắc đầu, có chút tự giễu nở nụ cười, “Tớ ấy hả, nếu là con gái tớ muốn tìm một Vương Ngữ Yên cơ; Còn đàn ông, vậy nhất định phải là một Kiều Phong a.”

“Cậu bấm nút đi.”

Đàm Lâm không thèm để ý đến cậu, bắt đầu lục lọi tứ tung tìm quần áo để tắm rửa.

Diệp Xuyên đã tắm qua ở phòng khám của Nghiêm Hàn, đi đến trên giường thay đồ đi ngủ.

Nhìn thấy quần áo của Nghiêm Hàn vắt ngoài lan can, trong lòng lại có chút rối rắm.

Bộ quần áo này xử trí thế nào cũng thấy không tiện, ném đi sợ là không tốt lắm.

Bằng không đem đi giặt ủi, rồi tìm cơ hội nói Đào Âm đem trả có lẽ tốt hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.