Phải công nhận Tiền công tử chọn được một chỗ thật đắc địa, vừa có thể ngắm nhìn dòng người tấp nập, vừa không bỏ lỡ cảnh sông nước mênh mông.
Trên mặt sông xa xa thấp thoáng vài chiếc thuyền đủ màu sắc.
Cành liễu ven bờ vừa nhú những chồi non xanh mơn mởn, đung đưa trong gió, thật khó mà hình dung ra được cảnh "khói liễu họa cầu, gió rèm màn xanh" của chốn Giang Nam.
May mà lau sậy mọc cũng um tùm, trải dài dọc theo bờ sông, điểm xuyết thêm sắc vàng của hoa mai, sắc tím nhạt của hoa vân anh.
Thi thoảng lại có vài chú vịt trời bạo dạn chui ra khỏi đám lau, bơi đến trước mặt người ta đòi ăn, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ xanh biếc.
Thêm vào đó là nào bánh trái, nào điểm tâm mà bà nội đã chuẩn bị sẵn, đúng là có không khí đi chơi xuân.
Lều trại của các vị tướng quân và quan viên đều được dựng ở điểm xuất phát của thuyền rồng.
Chúng ta vừa ăn uống, vui đùa, vừa ngắm nhìn mặt trời dần lên cao.
Gió hôm nay dường như cũng dịu dàng hơn mọi ngày, đúng là "gió xuân ấm áp khiến người say".
Cả bọn háo hức chờ đợi cuộc đua thuyền rồng bắt đầu.
Tiếng trống chiêng rộn rã bên phía thuyền rồng báo hiệu cuộc đua bắt đầu.
Mọi người chen chúc nhau đứng bên bờ sông, dõi mắt về phía xa.
Bỗng nhiên, mấy tiếng "ầm ầm" vang lên, những chiếc thuyền rồng như vỡ tan thành từng mảnh, lửa và khói bốc lên nghi ngút, tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp nơi.
Trong đám đông hỗn loạn, có người kêu gào thảm thiết, mọi người hoảng sợ chạy tán loạn như chim vỡ tổ.
Giữa dòng người xô đẩy, chen lấn, có người không may bị rơi xuống sông.
Ta vội vàng bảo ông nội và ma ma đi tìm tiểu thư, dặn bà nội đừng thu dọn đồ đạc nữa, rồi kéo thiếu gia đang vịn vào tay bà xuống, bảo hắn đưa phu nhân rời khỏi đây trước.
Ta chạy về phía vụ nổ, trong lòng lo lắng không biết Lâm tiểu thư có gặp chuyện gì không.
Thiếu gia cũng chạy theo sau ta, ta không ngờ hắn lại nhanh nhẹn đến vậy.
Chưa chạy đến đài quan sát, chúng ta đã thấy xe ngựa của phủ tướng quân.
Lâm tiểu thư đang đứng đó, vẻ mặt lo lắng, vội vã gọi chúng ta lên xe.
Nghe nói ta đến tìm nàng, nàng run rẩy nắm lấy tay ta, vẻ mặt đầy cảm kích, đôi môi mấp máy nhưng không nói nên lời.
Chen lấn trong dòng người hoảng loạn, mãi đến khi vào được trong thành, chúng ta mới thấy phu nhân và mọi người đều bình an trở về.
Chỉ có lão gia là không thấy đâu, chắc là ông ấy đang ở cùng với các quan viên khác trong thư viện.
Mọi người vội vã vào nhà, chốt chặt cửa, rồi chuyển hết bàn ghế đến gần cửa sổ.
Lâm tiểu thư sau khi lấy lại bình tĩnh, liền nói: "Là người Hung Nô đến rồi!"
Trong số những phạm nhân bị đày đến Ninh Cổ Tháp năm nay, có một nam nhân bị lưu đày cả gia đình vì tội tham ô.
Trừ hắn ta ra, tất cả người thân đều đã c.h.ế.t trên đường đi đầy gian khổ.
Hắn ta chất chứa oán hận ngày càng sâu.
Nha môn tướng quân Ninh Cổ Tháp đối với những phạm nhân bị đày đến đây, chỉ cần không có thánh chỉ rõ ràng phân phối làm nô lệ cho binh lính, lại có tài học chân chính thì đều được đối xử khoan dung, ưu đãi.
Nam nhân này bề ngoài tỏ ra ăn năn hối cải, nhưng ngấm ngầm liên lạc với người Hung Nô, âm mưu làm phản.
Hắn ta đã giấu thuốc nổ trong những chiếc thuyền rồng mới đóng, định cho nổ tung g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ gia quyến của quan viên Ninh Cổ Tháp để trả thù, sau đó thừa dịp hỗn loạn trong thành, đánh chiếm Ninh An.
Mãi đến ngày hôm sau, ngoài thành mới vang lên tiếng chiêng trống của nha dịch, báo tin người Hung Nô làm loạn đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Ta mở cửa, thấy mọi người đổ ra đường reo hò ăn mừng.
Phủ tướng quân cũng có người đến đón Lâm tiểu thư về, đồng thời cho biết tướng quân muốn mời thiếu gia đến phủ.
Chiều tối, thiếu gia mới trở về, vẻ mặt nghiêm trọng và mệt mỏi.
Hắn mang về tin tức chính xác hơn: Thủ lĩnh của người Hung Nô không hề ngu ngốc như tên phản đồ kia, hắn chỉ phái một toán nhỏ đến dò la.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thấy Ninh Cổ Tháp phòng thủ nghiêm ngặt, tướng quân lại hết sức cẩn trọng, toàn bộ quan viên đều đứng trên đài quan sát chứ không chen chúc dưới bờ sông như dân chúng, nên chúng không dám manh động.
Thuốc nổ phát nổ dưới nước nên thương vong không lớn.
Thuyền rồng mới đóng bằng gỗ chưa khô, khi cháy khói bốc lên mù mịt.
Toán quân Hung Nô kia tưởng rằng có biến cố lớn, định thừa cơ ám sát tướng quân, nhưng đã bị binh lính dũng cảm tiêu diệt hoàn toàn.
Ông nội do dự hỏi: "Vậy, tên phạm nhân kia thì sao?"
Thiếu gia đáp: "Hắn ta sợ thuốc nổ không phát hỏa nên đã đăng ký vào đội đua thuyền rồng, tự mình cho nổ chết. Đáng tiếc cho những người khác bị hắn ta kéo theo chôn cùng. Trong số đó có người sắp mãn hạn tù, sắp được trở về Hà Bắc đoàn tụ với gia đình."