Yến Tuệ Tây cảm thấy không thể tin nổi, cậu kinh ngạc xác nhận:"Thật?"
Bùi Hạc Chuẩn như không có chuyện gì gật đầu:"Phải."
Yến Tuệ Tây:"Vậy anh..."
"Tôi nói chúng ta không có quan hệ gì, và cậu Văn có vẻ thất vọng."
Yến Tuệ Tây lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như vậy, ngay bây giờ cậu rất muốn lôi Văn Tinh ra đánh một trận.
May mắn là Bùi Hạc Chuẩn không có thái độ khác thường, nhưng Việt Bách Quân vẫn đang kinh ngạc há hốc miệng. Thậm chí anh còn không biết mình đang khiếp sợ cái gì, có lẽ là do Bùi ca như vậy...rất khác bình thường?
Chủ đề kỳ lạ này kết thúc tại đây.
Việt Bách Quân:"Như cậu đã biết thì manh mối của chúng tôi cũng không có nhiều. Về Lý Sơn, trước mắt tôi vẫn chưa liên hệ được gì giữa ông ta và cái tên của phó bản."
"Tiết học hôm nay ông ta cũng không có biểu hiện gì khác thường."
"Ánh mắt của ông ta nhìn cậu rất lạ." Bùi Hạc Chuẩn nói, Yến Tuệ Tây rất tán thành điều này. Ánh mắt của Lý Sơn cứ quái lạ thế nào.
Yến Tuệ Tây thấy tiếp tục trao đổi cũng không có tác dụng gì, cậu đứng lên:"Được rồi, tôi về kí túc xá trước. Lần sau mọi người gặp mặt thì báo trước cho tôi được chứ?"
Việt Bách Quân gật đầu:"Lần sau có lẽ tôi sẽ nói cho họ về việc phó bản."
Bùi Hạc Chuẩn:"Tôi và Việt Bách Quân ở kí túc xá số 198, cậu?"
"Phòng số 808, tôi ở cùng Văn Tinh." Yến Tuệ Tây đáp.
Bùi Hạc Chuẩn biểu thị đã biết.
Việt Bách Quân cũng đứng dậy:"Vậy chúng tôi sẽ tiếp tục đi tìm manh mối." người chơi không thể thảnh thơi như NPC được, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của bọn họ.
Ba người tạm biệt nhau, không biết rằng trên một khóm hoa cẩm tú cầu xinh đẹp gần đó, có một con ốc sên đã nghe lén họ.
Lần này là Yến Tuệ Tây về kí túc xá trước, có lẽ Văn Tinh đang đi chơi bóng. Cậu nhanh chóng bước vào phòng tắm xả đầy nước vào bồn, sau cả một ngày không được ngâm mình, Yến Tuệ Tây cảm thấy đuôi cá của mình sắp không giữ nổi nữa rồi.
Sau một lúc chờ đợi, cuối cùng cậu cũng được đắm mình trong "nước mẹ" thân yêu. Yến Tuệ Tây cực kì thích cảm giác được bao bọc trong ấm áp như vậy, sự chập chờn của làn nước khiến cậu thích thú vẫy đuôi.
Đuôi của Yến Tuệ Tây không phải màu xám xanh hay xanh ngọc như những Siren khác, nó có màu bạc trắng, vảy trong và lấp lánh như đá quý. Phần thân đuôi cá trơn nhẵn và thon dài đẹp đẽ, phác họa một đường cong hoàn mỹ, ánh lên từng vệt sáng, dù không cần trang sức như vẫn nổi bật. Chóp đuôi là chiếc vây trong suốt mềm mại và bồng bềnh như lụa quý đắt tiền, do quá lớn nên cả bồn tắm cũng không chứa nổi, bị Yến Tuệ Tây tùy tiện gác lên thành bồn, trông vừa tao nhã vừa kiêu ngạo.
Da của Siren đặc biệt trắng, với Yến Tuệ Tây thì đó là một màu trắng sữa hơi ửng hồng, làm cho vẻ đẹp của cậu càng thêm tinh tế.
Yến Tuệ Tây thỏa mãn thở dài, gương mặt mang vẻ đẹp đến không tưởng hiện lên nét hưởng thụ.
Cậu thật sự không muốn rời khỏi bồn nước ấm này...
Yến Tuệ Tây ngủ mất rồi, nhưng cũng không lâu lắm, gần hai tiếng sau, cuối cùng cậu cũng lôi được bản thân ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước.
Cùng lúc đó, Văn Tinh cũng đã về tới. Đúng như Yến Tuệ Tây nghĩ, người anh toàn là mồ hôi, tay cũng ôm một quả bóng rổ. Thấy cậu đã ở trong kí túc xá, Văn Tinh theo bản năng lại gần.
Nhưng Yến Tuệ Tây ngại mùi mồ hôi trên người Văn Tinh, cậu ghét bỏ:"Chậc, cút xa ra cho tôi. Ông đi tắm đi, có sẵn nước nóng rồi." sau đó đi tìm máy sấy tóc.
Yến Tuệ Tây-một chú cá sạch sẽ vừa tắm xong, tuyệt sẽ không để một "sinh vật hôi hám" như vậy lại gần mình.
Văn-sinh vật hôi hám-Tinh mang vẻ mặt thổn thức và một tâm hồn tổn thương chậm rì rì đi tắm.
Lúc sau, Văn Tinh cả người sạch sẽ hứng thú bừng bừng tám chuyện với Yến Tuệ Tây:"Ông biết gì chưa? Hạo ca tỏ tình với Diệp Mai Uyên rồi! Mới nãy xong, ngay sân bóng luôn!"
Yến Tuệ Tây vẻ mặt thứ cho kẻ bất tài:"Vậy à? Sao rồi?" căn bản Văn Tinh cũng không cần người phụ họa, anh chỉ muốn kể cho cậu nghe mấy chuyện hay ho thôi.
Văn Tinh bày ra dáng vẻ tiếc nuối gãi đầu:"Còn sao nữa, bị từ chối rồi. Vốn Diệp Mai Uyên nổi tiếng là người vô tình mà." Diệp Mai Uyên là nữ sinh xinh xắn nhất khối, gia cảnh còn giàu có và được cha sủng ái hơn cả mấy thiếu gia, số người tỏ tình với cô nàng xếp thành hàng dài nhưng vẫn luôn bị khước từ.
"Chậc, nghe nói.." Văn Tinh tỏ ra bí ẩn nhìn xung quanh, dù rằng trong kí túc xá cũng chẳng có ai "Diệp Mai Uyên đó... thích thầy Lý Sơn!"
Có thể là do quá trùng hợp, Yến Tuệ Tây không nhịn được hơi mở to mắt, bàn tay đang nắm sách cũng siết lại.
NPC chủ động nói manh mối cho cậu?
Yến Tuệ Tây hiếm khi tỏ ra hứng thú, đây coi như là cậu tìm hiểu giúp người chơi một chút đi:"Thật sao? Ông lấy tin này ở đâu ra đấy?" vẻ mặt nghi ngờ chọc trúng vào mồi lửa trong lòng Văn Tinh.
Quả nhiên, Văn Tinh trưng ra bộ mặt chắc chắn đầy khí thế, thậm chí còn vỗ đùi:" Chắc chắn luôn, bạn thân của Diệp Mai Uyên cũng là bạn của tôi mà, hơn nữa này cũng không phải chuyện bí mật gì. Cổ còn kể mấy hôm trước chủ tịch Diệp còn đến trường làm ầm lên." hoàn toàn không hề hay biết mình đang bị khích tướng.
Yến Tuệ Tây rất hài lòng với việc anh dễ dụ như vậy, cậu phối hợp bày ra vẻ mặt tin tưởng:"Ồ? Còn gì nữa không?"
"Chuyện là Diệp Mai Uyên thích thầy Lý Sơn, mà thầy ta lại không có vợ con gì, nên cổ định gả cho thầy! Không thể tin nổi! Tất nhiên là chủ tịch Diệp không chấp nhận chuyện này, ông ta nhất quyết rằng thầy Lý Sơn đã cho con gái mình ăn bùa mê thuốc lú gì rồi." Văn Tinh tỏ vẻ không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Diệp Mai Uyên.
"Lạ đời thật, trước giờ cũng có thấy Lý Sơn thân thiết gì với cổ đâu, nếu nói thân thì phải nói cô Lương với Diệp Mai Uyên, thầy Lý với Chu Lạc mới đúng. Mà kệ thôi, trong khối mình đang rộ lên mấy trò chơi thần quái, ông chơi không?" Văn Tinh vừa nói vừa móc ra một cái túi đen, trông vô cùng mờ ám.
Yến Tuệ Tây lắc đầu, cậu cần thời gian sắp xếp lại manh mối. Văn Tinh thấy Yến Tuệ Tây không muốn chơi thì cũng mất hứng thú, anh vứt vội cái túi vào ngăn bàn học rồi nhào lên giường chơi game.
Tối hôm đó Yến Tuệ Tây ngủ muộn hơn mọi ngày, chủ yếu là do thông tin Văn Tinh cung cấp có chút nhiều. Sáng hôm nay, cậu bị anh gọi tỉnh, nghe được Văn Tinh càm ràm:"Ông sao đấy, bình thường là tỉnh trước khi tôi gọi cơ mà? Sao sắc mặt ông kém thế?"
Yến Tuệ Tây thấy hôm nay cậu dậy còn trễ hơn hôm qua, vội vào phòng tắm. Liếc qua gương, đúng như lời Văn Tinh nói, Yến Tuệ Tây cũng cảm thấy gương mặt cậu hơi tiều tụy mệt mỏi, đầu cũng đau. Nhưng hiện tại cũng không thể làm gì, cậu chỉ đành trấn an Văn Tinh rồi xối qua nước.
Hai người lần này là vội vã đến lớp, may mắn là giáo viên vẫn chưa đến. Khi ngồi vào chỗ, Yến Tuệ Tây nhận được một ánh mắt từ Bùi Hạc Chuẩn, trong đó là sự quan tâm nhẹ nhàng và ẩn sâu đến mức gần như không thể thấy.
Cậu cho Bùi Hạc Chuẩn một nụ cười, nhưng với nét mặt nhợt nhạt của Yến Tuệ Tây thì càng làm sự lo lắng của hắn càng thêm nồng đậm.
Bùi Hạc Chuẩn nghĩ đây là sự quan tâm nên có giữa những đồng minh dành cho nhau. Và thế là Yến Tuệ Tây bỗng dưng nhận được một chai nước chanh dây ấm áp.
Yến Tuệ Tây cảm thấy Bùi Hạc Chuẩn quả là một người săn sóc và dịu dàng.
Việt Bách Quân ngồi xa xa thì muốn tự chọc vào mắt mình.
Qua hai mươi phút mà vẫn không có giáo viên nào đến, học sinh trong lớp bắt đầu trở nên ồn ào. Văn Tinh-người luôn sôi nổi chủ động đi đến phòng giáo viên để hỏi thăm, lát sau, anh quay trở lại thông báo:"Các thầy cô dạy lớp mình đang bận xử lý một số chuyện, mọi người tự quản."
Mọi người ồ lên, bắt đầu tự làm việc riêng. Yến Tuệ Tây nhận được tín hiệu thông qua ánh mắt của Việt Bách Quân, đi theo Bùi Hạc Chuẩn cùng hai người bọn họ đi ra phía vườn hoa.
Đến một ngã rẽ, Việt Bách Quân tách khỏi nhóm, muốn đi gọi những người chơi khác, để lại Bùi Hạc Chuẩn và Yến Tuệ Tây.
Yến Tuệ Tây lúc đi đường vẫn luôn rất cẩn thận để tránh bị bại lộ việc là Siren, mặc dù cậu không ngại ai đó biết điều này, nhưng thời thế cấp bách, ít một việc thì càng tốt. Nhưng với sức quan sát nhạy bén của một quân nhân, Bùi Hạc Chuẩn vẫn dễ dàng nhận ra điều đó. Nhưng hắn cũng không nghĩ sâu đến vậy, mà cho rằng cậu đang chóng mặt, dù sao sắc mặt Yến Tuệ Tây từ sáng đến giờ vẫn luôn không tốt.
Bùi Hạc Chuẩn cực hiếm khi quan tâm đến người khác, có lẽ hắn chỉ để mắt đến Việt Bách Quân, dù sao họ cũng là bạn chơi thân từ nhỏ. Với người khác, Bùi Hạc Chuẩn chính là một khúc gỗ băng lãnh, đừng nói quan tâm thương tiếc, ngay cả xã giao bình khách sáo bình thường hắn cũng không thành thạo.
Đó là lý do vì sao Bùi Hạc Chuẩn rất ít khi giao lưu với người chơi khác, manh mối của hắn sẽ nói với Việt Bách Quân, còn anh sẽ phụ trách xã giao.
Nhưng với Yến Tuệ Tây, Bùi Hạc Chuẩn cảm thấy có lẽ mình có thể để ý nhiều một chút, chỉ một chút thôi, dù sao bọn họ cũng là đồng minh đang hợp tác chuyện liên quan đến tính mạng.
Hắn chủ động nói:"Cậu khỏe không?"
Yến Tuệ Tây kinh ngạc ngẩng đầu, Bùi Hạc Chuẩn cao hơn cậu không chỉ một ít, dù Yến Tuệ Tây đã là 1m80. Nhưng chủ yếu là do cậu không ngờ Bùi Hạc Chuẩn sẽ chủ động quan tâm cậu một cách trực tiếp như vậy. Có lẽ là do hai người là đối tượng hợp tác chăng?
"Bước chân của cậu không được ổn lắm." Bùi Hạc Chuẩn nói tiếp.
Yến Tuệ Tây cũng không biết giải thích như thế nào, đành trả lời:"Không sao. Chỉ là đau đầu một chút thôi, lát nữa tôi sẽ đi phòng y tế xem sao."
Đáp lại cậu lại là một chai nước chanh dây màu vàng nhạt. Yến Tuệ Tây cảm thấy dở khóc dở cười, cậu quả thực rất thích chanh dây, cũng không biết Bùi Hạc Chuẩn lấy ở đâu ra nhiều như vậy, nhưng phương thức quan tâm này cũng dễ thương quá đi.
Khóe miệng Yến Tuệ Tây khẽ nâng lên.
Bùi Hạc Chuẩn bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Thứ không khí kì lạ này kéo dài cho đến khi Việt Bách Quân quay trở lại mới kết thúc, nhưng anh chỉ đi có một mình.
Thấy hai người, Việt Bách Quân lắc đầu:"Không được rồi, lớp họ vẫn đang học, không biết tại sao chúng ta lại được nghỉ? Nhưng họ nói sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể, chúng ta cứ đến vườn hoa trước đi."
Ba người đi đến chỗ cũ.
Đến nơi, Yến Tuệ Tây chủ động kể những thông tin hôm qua Văn Tinh nói lại cho họ.
Việt Bách Quân kinh ngạc hỏi:"Cậu Văn là NPC tuyến chính?" đó là những NPC đóng vai quan trọng và tham gia trực tiếp vào cốt truyện.
Yến Tuệ Tây phủ nhận:"Có lẽ không phải, Văn Tinh chỉ là thích nghe ngóng mà thôi. Nhưng tôi chắc cậu ấy là một NPC truyền tin quan trọng, các anh có thể kết thân với Văn Tinh, cậu ấy rất tò mò về nhóm "học sinh chuyển trường bí ẩn".Cậu trêu ghẹo.
Việt Bách Quân cười ngại ngùng. Sau đó anh rút quyển sổ màu xanh đen quen thuộc ra:"Trước mắt thì có những nhân vật trọng điểm là thầy giáo Lý Sơn, học sinh Diệp Mai Uyên, cô giáo Lương Mộ và cả...học sinh Chu Lạc?"
Yến Tuệ Tây suy ngẫm:"Tôi từng nghe cái tên Chu Lạc này, là con trai của giám thị Chu Uẩn, học lớp D, các cậu có thể nhờ cô bé Dương Doanh hỏi thăm thử."
Bùi Hạc Chuẩn khen ngợi cậu:"Cậu có trí nhớ rất tốt." Yến Tuệ Tây cười coi như tiếp nhận, không phải lúc nào trí nhớ của Siren cũng chỉ có bảy giây.
Ba người thảo luận hơn mười phút, đến nỗi Yến Tuệ Tây có hơi mệt mỏi. Đột nhiên Bùi Hạc Chuẩn nói:"Họ đến rồi."
Yến Tuệ Tây kinh ngạc vì hắn nhạy bén như vậy, không trách có thấy phát hiện ra cậu, bởi Siren nổi tiếng là loài giỏi ẩn nấp để săn mồi tương tự nhiên.
Quả nhiên sau đó Yến Tuệ Tây cũng cảm nhận được tiếng bước chân và hơi thở của nhóm người chơi đang kết đội đi đến. Đến đầu tiên là nhóm của Sở Tư Hà, Dương Tùng và Nguyễn Cao Phóng, dù họ cùng lớp A với Yến Tuệ Tây và hai người kia nhưng có lẽ vừa đi thăm dò thêm manh mối.
Ba người nhìn thấy Yến Tuệ Tây cũng ở đây thì khá ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã chấp nhận sự thật.
Nhóm đến tiếp theo là Lê Dung và Chu Ngạn Minh, hai người đều không phải người ít kinh nghiệm, dù kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Phản ứng lớn nhất chắc là của nhóm Kỳ Long và những người còn lại, trừ Dương Doanh, cô bé vẫn chưa tới.
Đặc biệt là Vu Nhiên, ngay khi đến cậu ta đã đi về phía Bùi Hạc Chuẩn, khi thấy rõ Yến Tuệ Tây thì mắt trợn tròn, không nói lên lời.
Yến Tuệ Tây gật đầu với cậu ta, thái độ này làm cho Vu Nhiên bực tức không rõ lý do. Cậu ta chỉ tay vào Yến Tuệ Tây, rít lên:"Sao nó lại ở đây?! Nó là NPC, chúng ta là người chơi!"
Việt Bách Quân khó chịu vì thái độ của Vu Nhiên, bởi vì anh rất ngưỡng mộ Vu Trọng, một người quân nhân anh dũng, thông minh và can đảm, không hiểu sao Vu Nhiên lại không biết cách ứng xử như vậy?
Bùi Hạc Chuẩn trầm mặc, hắn chịu đựng sự tùy hứng của Vu Nhiên trong mấy ngày nay cũng là vì nể mặt Vu Trọng, nhưng bàn tay tràn đầy sức lực đã âm thầm siết lại.
Kỳ Long cũng nhíu mày, nhưng ít ra kinh nghiệm qua mấy phó bản cũng làm gã không đến mức lỗ mãng như Vu Nhiên, nhưng chất giọng vẫn là khó chịu, bởi việc Việt Bách Quân mang một người lạ vào cuộc trao đổi chẳng khác nào ngó lơ mặt mũi gã:"Ai đây?" người nào đó không hề ý thức được rằng, vốn gã chẳng có thực lực hay mặt mũi gì khiến cho người khác phải nể, dù sao top 1 và top 3 bảng xếp hạng cũng chưa nói gì.
Việt Bách Quân ho nhẹ, giới thiệu:"Đây là Yến Tuệ Tây, NPC đặc biệt sẽ hỗ trợ chúng ta thông quan phó bản."
Tất cả người chơi đều kinh ngạc, Sở Tư Hà nhạy bén rất nhanh đã nắm được điểm quan trọng:"Tại sao lại phải hỗ trợ?"
Việt Bách Quân hơi im lặng, trầm mặt nói cho những người chơi khác nghe về tình hình hiện tại. Những người chơi có kinh nghiệm cũng không tránh khỏi khiếp sợ, còn đám người mới thì vẻ mặt như trời sập.
Đặc biệt là Vu Nhiên, cậu ta bắt đầu hối hận tại sao lúc trước mình lại tùy hứng đắc tội Yến Tuệ Tây như vậy, lỡ như người ta ghi thù cậu, không cho cậu ta thông quan thì làm sao bây giờ? Đều tại Yến Tuệ Tây cả, sao lại lớn lên đẹp như vậy làm gì, Vu Nhiên cậu chẳng qua chỉ là quá ghen tị nên mới nóng đầu làm chuyện ngu ngốc như vậy thôi. Vu Nhiên ủy khuất nghĩ.
Cậu ta oan ức nhìn về phía Bùi Hạc Chuẩn, trong ánh mắt toàn là "em bị người khác ăn hiếp, anh mau đến an ủi em đi". Rất tiếc là Bùi Hạc Chuẩn ngó lơ cậu ta.
Hắn hiếm hoi mở miệng nói:"Có ai có ý kiến gì không?" đây là đang nói Kỳ Long, nhìn sắc mặt đen ngòm của gã là hiểu trong lòng đang không thoải mái. Nhưng Kỳ Long chỉ mạnh mẽ dằn sự bực tức xuống, chết thật, tại sao gã lại xui xẻo như vậy, không những gặp hai tên khó ưa không chịu nghe sự chỉ đạo của gã, mà còn vào phải phó bản nguy hiểm cực kỳ cao.
Bùi Hạc Chuẩn thấy Kỳ Long không nói gì, chỉ gật đầu rồi lùi lại một bước. Đây là thói quen của Bùi Hạc Chuẩn, hắn không thích bại lộ quá nhiều dưới tầm mắt của người khác, phong cách của Bùi Hạc Chuẩn là âm thầm giải quyết vấn đề.
Việt Bách Quân biết tính của Bùi ca, chủ động lấy manh mối mà ba người đã sắp xếp lại được ra chia sẻ. Thật ra anh cũng không lo chuyện bao đồng đến vậy, lúc đầu do đây là phó bản sơ cấp, không có quá nhiều sức cạnh tranh, lại có người mới nên tốt nhất là lựa chọn hợp tác thông quan. Hơn nữa hiện tại độ nguy hiểm của phó bản đã trở nên vô cùng cao, việc chia sẻ manh mối để thông quan an toàn là một lựa chọn sáng suốt, nếu không sẽ rất dễ có nội chiến và xảy ra thương vong.
Đó là một kết quả rất tệ.
"Về Lý Sơn, những người trong nhà ăn hay những học sinh khác đều có ấn tượng rất tốt về ông ta."
Trong lúc bàn bạc, Dương Doanh cũng đã tới, Việt Bách Quân không chê phiền thuật lại tình hình cho cô bé một lần nữa, nhân tiện dặn dò việc hỏi thăm Chu Lạc.
Dương Doanh:"Trùng hợp thật đấy, hôm nay Chu Lạc cũng xin nghỉ, rõ ràng hôm qua vẫn còn khỏe mạnh."
Những người chơi cho nhau một cái nhìn hiểu ý, đến cả Dương Doanh cũng nhận ra điều này khác thường, cô bé bắt đầu nói rõ hơn về Chu Lạc:"Thật ra Chu Lạc cũng không nổi bật lắm, dù cậu ấy là con của giám thị. Mọi người hay tránh né vì Chu Lạc trông rất âm u và quái đản."
"Cậu ta cao cỡ này, gầy lắm, tóc dài, đeo kính nữa." Qua miêu tả của Dương Doanh, Chu Lạc là một học sinh nam cao gần 1m7, khá gầy, nhìn u ám.
"Em có biết tại sao Lý Sơn lại thân với cậu ta không?" Yến Tuệ Tây hỏi.
Dương Doanh có vẻ khá ngại ngùng khi nói chuyện với thiếu niên đẹp đẽ tinh xảo này, nhưng cô bé vẫn trả lời rất lưu loát:"Em không rõ, cũng không ai trong lớp biết cả. Mọi người chỉ thấy thầy Lý Sơn hay gọi Chu Lạc vào cuối giờ học vì bài kiểm tra của cậu ta, nhưng khoảng chừng một tháng trở lại đây thì hết rồi."
Yến Tuệ Tây suy nghĩ chốc lát, lại nói những gì mình nghe được từ chỗ Văn Tinh:"Cô Lương Mộ thì thường xuyên gọi Diệp Mai Uyên đi giúp cổ mấy việc vặt, liệu mấy chuyện này có liên quan gì hay không?"
Nguyễn Cao Phóng:"Hôm qua tôi đi chơi bóng rổ với mấy nam sinh khác, nghe họ nói về việc lời đồn Diệp Mai Uyên thích Lý Sơn mới có khoảng chừng một tháng trở lại đây."
Mọi người đoán được hai chuyện đó có liên quan đến nhau, nhưng vẫn chưa thể xâu chuỗi lại, dù sao cũng chưa có đủ bằng chứng để phán đoán.
Ngay lúc này, chuông vào học tiết ba vang lên. Việt Bách Quân:"Vậy tạm thời kết thúc ở đây đi. Mọi người cố gắng tìm thêm manh mối, cuối giờ chúng ta tiếp tục."
Người chơi khác bắt đầu rời đi, ba người Yến Tuệ Tây cũng vậy, nhưng Sở Tư Hà đột nhiên gọi Việt Bách Quân lại.
Sở Tư Hà:"Cậu Việt, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Việt Bách Quân nhìn về phía Bùi Hạc Chuẩn, xem như hỏi ý kiến lão đại. Chỉ thấy Bùi ca gật đầu, anh cũng đồng ý với Sở Tư Hà.
Việt Bách Quân:"Vậy hai người về trước đi."
Bùi Hạc Chuẩn:"Được."
Hai người rảo bước về phòng học. Trên đường đi, Yến Tuệ Tây vẫn luôn im lặng, cậu cảm thấy rất không ổn.
Sáng hôm nay Yến Tuệ Tây đã không tắm đủ lâu, chủ yếu là do vội vã, bình thường thì chỉ cần nhịn một chút là ổn, thế nhưng hôm nay đầu cậu lại đặc biệt đau, người cũng nhức mỏi, giống như mấy triệu chứng bị cảm ở con người.
Yến Tuệ Tây từ khi lên bờ chưa bao giờ bị cảm, chủ yếu là vì Chei chăm sóc cậu rất tốt. Khi trở thành NPC, Yến Tuệ Tây cũng chỉ chọn những vai người qua đường mờ nhạt có nhiệm vụ đơn giản, nên cậu chưa bao giờ phải làm việc quá sức.
Nhưng như đã nói, phó bản này vốn là thời gian nghỉ dưỡng của Yến Tuệ Tây do cậu đã công tác vất vả một thời gian dài, nhưng tiếc thay, vận mệnh không chịu cho cậu nghỉ ngơi.
Vậy nên, Yến Tuệ Tây-một Siren vừa làm việc quá sức lại không được ngâm đủ nước, ngày hôm qua còn ngủ quên trong khi tắm nước lạnh, cảm thấy đầu mình ngày càng nặng, bước chân cũng bắt đầu không vững vàng.
Bình thường việc bước đi như một con người với Yến Tuệ Tây vốn đã khó khăn, nay lại càng không thể thực hiện. Chân cậu bắt đầu mềm, chẳng biết là do choáng mặt sắp ngã hay do sắp biến thành đuôi cá.
Dù là cái nào thì cũng không hay.
Rất may mắn là đã có người cứu vớt Yến Tuệ Tây khỏi số phận phải nhào vào vòng tay đất mẹ. Một cánh tay màu đồng cổ, hằn rõ từng đường cơ bắp đỡ lấy vòng eo đang mềm nhũn của Yến Tuệ Tây.
Cậu cảm kích nhìn Bùi Hạc Chuẩn, nhưng Yến Tuệ Tây đã mệt mỏi đến độ chỉ di chuyển đầu thôi cũng không nổi. Cậu chỉ cố gắng túm lấy áo sơ mi của Bùi Hạc Chuẩn để khỏi ngã.
Bùi Hạc Chuẩn vẫn là vẻ mặt lãnh đạm ngàn năm bất biến, nhưng giọng nói thì mềm mại hơn hẳn:"Sao vậy? Không đi nổi sao?"
Yến Tuệ Tây có chút xấu hổ gật đầu. Chủ yếu là vì bản thân yếu ớt đến nỗi bị người khác đỡ thì cũng vó hơi mất mặt.
Chẳng hiểu sao giọng nói của Bùi Hạc Chuẩn lại hơi mang nét trêu chọc khó nhận ra:"Vậy để tôi đỡ cậu?"
Yến Tuệ Tây cố làm lơ điều đó.
"Đi phòng y tế nhé?" cậu nghe thấy Bùi Hạc Chuẩn nói tiếp, thật ra Yến Tuệ Tây muốn về kí túc xá ngâm nước hơn, nhưng cậu từng biết khi bị cảm không thể tùy tiện chạm vào nước, hơn nữa còn phải uống thuốc, đành bất đắc dĩ đồng ý.
Bùi Hạc Chuẩn đỡ lấy vai và tay cảu Yến Tuệ Tây, chậm rãi dìu cậu. Nhưng chưa đi được bao lâu thì hắn đã dừng lại, lúc sau mới quẫn bách hỏi:"Phòng y tế...đi hướng nào?"
Yến Tuệ Tây ngây người, cố gắng đè lại khóe miệng đang điên cuồn nhếch lên. Dù sao Bùi Hạc Chuẩn trong suốt hai ngày nay vẫn luôn tìm kiếm manh mối, không quen thuộc với trường học cũng phải, nhưng thế này thì đáng yêu quá.
Như vậy, hai người coi như hòa nhau, ai cũng từng thấy đối phương xấu mặt.
Bọn họ không biết ở một hóc khuất, Vu Nhiên đã tình cờ nhìn thấy một màn này.
Phòng y tế của trường quý tộc danh giá tất nhiên là cũng có khác biệt so với bình thường, rộng hơn, hiện đại hơn, nhưng vẫn là một màu thuần trắng thanh tao thoải mái. Trong phòng khá lớn, có ba chiếc giường nằm cạnh nhau được ngăn cách bởi rèm che mỏng, một chiếc bàn cho giáo viên đựng đầy tài liệu, và những tủ thuốc lớn kê sát tường.
Giáo viên phòng y tế cũng đang trực sẵn ở đó, thấy hai người đỡ nhau đi đến thì lo lắng hỏi thăm:"Sao đấy? Em đau đầu ư?"
Bình thường cô cũng không nhiệt tình đến thế, chỉ là lần này đối tượng là Yến Tuệ Tây mà thôi.
Cậu được Bùi Hạc Chuẩn đỡ đến ngồi trên giường, lễ phép cười:"Một chút ạ, em nghĩ mình bị cảm."
Không đợi Yến Tuệ Tây nói gì thêm, cô giáo đã nêu ra một loạt những triệu chứng, chỉ chờ cậu gật đầu rồi nói:"Em chờ một chút, cô đi lấy thuốc, phòng y tế hết thuốc cảm rồi." sau đó tức tốc chạy đi.
Ngay sau khi cô giáo rời đi vài phút, có một nữ sinh xinh xắn khác bước vào. Cô ấy thấy Yến Tuệ Tây thì rất bất ngờ, ngại ngùng gật đầu với cậu.
Bùi Hạc Chuẩn vốn cũng không để ý đến cô ta, nhưng bỗng nhiên Yến Tuệ Tây rướn người, kéo tay áo hắn khẽ nói nhỏ:"Là Diệp Mai Uyên."
Hơi thở lạnh hơn người bình thường một chút chạm nhẹ vào sườn mặt cứng rắn của hắn.
Thật ra Yến Tuệ Tây cũng không quen biết Diệp Mai Uyên, chẳng qua cậu từng thấy ảnh của cô ấy khi Văn Tinh kể về Hạo ca.
Diệp Mai Uyên xác thật rất đẹp, không tinh xảo vô lý như Yến Tuệ Tây mà là nét đẹp của tiểu thư nhà giàu có, đoan trang khuôn phép nhưng không thể giấu nổi nét ương ngạnh giữa đôi lông mày.
Bùi Hạc Chuẩn lập tức chú ý đến nữ sinh nọ. Nhưng Diệp Mai Uyên cũng không có hành động nào khác thường, cô không thấy giáo viên ở đây thì cũng không hỏi nhiều, tự mở ngăn tủ lấy băng cá nhân rồi ngồi xuống méo giường dán vào.
Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn thầm liếc nhau, hiểu rằng đây là một cơ hội tốt để điều tra. Cậu chủ động mở miệng:"Cô Diệp bị thương nặng lắm sao?"
Diệp Mai Uyên hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh biết tôi?" sau đó dường như cô nhận ra điều này rất vô lễ, vội xua tay:"Không nặng lắm đâu."
Yến Tuệ Tây lịch sự cười trấn an cô:"Là do tôi tùy tiện hỏi. Tất nhiên là tôi biết cô Diệp, cô Diệp nổi tiếng như vậy kia mà."
"Không, sao mà bằng anh được." Diệp Mai Uyên bỗng nói, giọng điệu hơi kỳ lạ, ẩn sâu trong đó là sự ghen tỵ và thù hằn không rõ lý do.
Nhưng cô cũng biết mình nói hớ, nhanh chóng lấp liếm:"Không cần lo lắng quá đâu, chỉ là lúc bê chậu cây thì bị quẹt phải thôi."
Yến Tuệ Tây làm ra vẻ mặt bất ngờ:"Bê chậu cây ư?" chủ yếu là do một tiểu thư giàu có thì chẳng bao giờ cần tự tay làm những việc tốn sức như vậy.
Nói đến đây, gương mặt Diệp Mai Uyên bỗng trở nên ngọt ngào khác thường, trong mắt còn có sự say đắm của người đang yêu:"A, là do thầy Lý Sơn rất thích cây."
"Thầy Lý ư?"
"Phải, hôm trước cha tôi có lên trường khiến tâm trạng thầy không được tốt, nên tôi muốn làm vui lòng thầy." giọng nói của Diệp Mai Uyên đầy tình yêu và sự dung túng.
Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn đều là vẻ mặt kỳ dị, nhưng xem ra đây là một tín hiệu tốt, Diệp Mai Uyên không hề ngại ngùng hay giấu việc cô yêu Lý Sơn.
Yến Tuệ Tây tỏ vẻ dè dặt:"Vậy cô Diệp đây...với thầy Lý Sơn?"
Quả nhiên, Diệp Mai Uyên không hề tỏ vẻ bài xích, thậm chí cô còn tự hào gật đầu:"Phải, tôi rất yêu thầy ấy."
Nhưng Yến Tuệ Tây cũng không thể hỏi thăm quá mức chuyện tình cảm của người khác, chỉ tỏ vẻ đã biết:"Ồ, vậy chúc cô Diệp hạnh phúc."
Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện, Diệp Mai Uyên cũng đã xử lý xong vết thương của mình, cô cũng không có lý do gì ở lại nữa, bèn chào tạm biệt Yến Tuệ Tây, xem ra cũng không kiêu ngạo như lời đồn, trừ việc lúc đầu không có hảo ý với cậu.
Không lâu sau đó cô giáo của phòng y tế cũng đã về tới, trên trán còn có ít mồ hôi, xem chừng đã chạy vội đi tìm thuốc cho Yến Tuệ Tây.
Yến Tuệ Tây cảm ơn cô, lại giả bộ lơ đãng hỏi:"Các thầy cô có chuyện gì cần giải quyết sao? Hôm nay lớp em không có ai đứng lớp."
Cô giáo cứng người trong chốc lát, nhưng vẫn bị cậu nhạy bén phát hiện. Yến Tuệ Tây trưng ra vẻ mặt ngoan ngoãn đầy hiếu kì, làm cho cô giáo không thể chống đỡ nổi. Dù sao trước mặt cậu, cô vốn đã thả lỏng rất nhiều.
Cô dặn dò Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn không thể nói chuyện này ra ngoài, sau đó mới bí ẩn kể ra:"Thật ra, trường chúng ta có một học sinh sử dụng chất cấm."
"Là Chu Lạc."
Yến Tuệ Tây kinh ngạc mở to mắt, lòng bàn tay âm thầm chạm vào tay Bùi Hạc Chuẩn.
"Không phải chứ, cậu ấy là con của giám thị Chu phải không cô? Em nghĩ..." cậu nói.
Cô giáo cũng gật đầu:"Phải, cô cũng nghĩ không thể nào, nhưng...chuyện này thế nào cũng phải điều tra rõ ràng. Nhưng có chuyện lạ lắm, chỗ này của Chu Lạc,, hình như không được minh mẫn nữa." cô chỉ tay vào đầu mình "Chu Lạc chỉ nhắc mãi thầy Lý Sơn và cô Lương Mộ, nên bọn họ phải đến văn phòng giải quyết việc này. "
"Chuyện cô biết cũng chỉ đến đó mà thôi, em cũng đừng hỏi ai khác về việc này, coi chừng bị mắng." cô giáo cẩn thận nói, dù biết không ai dám mắng mỏ Yến Tuệ Tây nhưng cô vẫn không muốn vị này bị ủy khuất.
Yến Tuệ Tây cũng gật đầu, chờ cô giáo đưa thuốc và dặn dò cậu xong thì được Bùi Hạc Chuẩn đỡ trở về kí túc xá.
Tiểu kịch trường:
Bùi tiểu công của hiện tại: Tôi chỉ quan tâm cậu như một người đồng minh.
Bí mật hôm nay:
Yến tiểu thụ cao 1m80, (vẻ ngoài) 19 tuổi.
Bùi tiểu công cao 1m98, 27 tuổi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tớ sẽ không nói chương này tớ viết xong từ 01/04 nhưng quên đăng đâu:)) xin hãy tha thứ cho trí nhớ bị dính lời nguyền 7 giây:v
Viết được một nửa chương sau rồi, sẽ đăng trong thời gian sớm nhất, iu các em bóe:D