Làm sao Yến Tuệ Tây có thể khẳng định Lý Sơn là người Diệp Mai Uyên hận nhất? Không phải cô ta nên yêu thầy Lý của mình điên cuồng hay sao?
Nhưng đừng quên, tình yêu của Diệp Mai Uyên xuất phát từ một tấm bùa yêu với giá đắt cắt cổ mà Lý Sơn mua được. Trước đây, trước khi trở thành một cô gái chỉ biết đâm đầu vào tình yêu, Diệp Mai Uyên vốn nổi tiếng là người kiêu ngạo, trọng danh dự. Cô ta coi mình là trên hết, thậm chí còn không chấp nhận được việc bạn trai cũ của mình yêu một nữ sinh nghèo nàn đến từ nông thôn xa xôi. Chính vì vậy người ta mới gọi Diệp Mai Uyên là công chúa một cách đầy mỉa mai.
Vậy thì liệu một cô công chúa mắt cao hơn đầu như vậy có chấp nhận được chuyện bị một tên người hầu tầm thường bỏ bùa, làm cho cô ta si mê gã điên cuồng như một con nhỏ mất trí rách nát?
Mặc dù Yến Tuệ Tây chưa từng thấy tấm bùa yêu đó của Lý Sơn, nhưng theo như sách về "Một ngàn loại bùa ngải, từ dân tộc lên thành thị" thì hầu hết bùa yêu đều không mang lại kết quả tốt đẹp, nó trói buộc hai người lại với nhau, cả về thể xác và tâm hồn. Nếu chỉ vậy thôi thì tại sao nó lại bị cấm đoán? Là vì bùa yêu không chỉ đơn thuần là tạo một mối quan hệ như tình yêu của nhân loại, nó nhắm đến một thứ còng hơn thế nữa-sự rằng buộc giữa hai tâm hồn không đồng điệu ở cõi vĩnh hằng.
Tại sao chúng ta lại yêu? Vì tâm hồn ta đồng điệu cũng nửa kia, hình thành một sợi dây tơ liên kết. Những kẻ không có tình yêu, họ là những kẻ nhắm đến một người mà cả hai vốn không đồng điệu về tâm hồn, dẫn đến việc dù có cố gắng cả đời cũng không thể yêu được.
Bùa yêu là một phương pháp giả dối, hình thành tình yêu dựa trên ép buộc. Nó sẽ ép buộc tâm hồn người bị bỏ bùa phải đồng điệu theo người nắm giữ, từ đó cả hai sẽ có một hình yêu ngọt ngào đầy dối trá.
Tác dụng phụ của nó chính là thứ khiến nó bị cấm đoán. Bùa yêu ép buộc tâm hồn người trúng phải thuận theo, gây nên sự xáo trộn và hỗ loạn trong sự liên kết giữa phần xác và phần hồn, từ đó đẩy người trúng bùa ngày càng gần đến cái chết.
Nhưng như đã nói, bùa yêu không chỉ hình thành một mối quan hệ yêu đương bình thường, mà nó gắn chặt linh hồn hai bên vào đó. Vậy khi một trong hai người-kẻ bị trúng bùa chết, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Với sự si mê giả dối những chắc chắn ấy, linh hồn người chết sẽ không ngừng bám theo kẻ nắm giữ, không cho anh ta hay cô ta thân mật với bất kỳ ai, rồi một ngày nào đó, linh hồn ấy sẽ ra tay, kéo cả hai vào cõi sâu vĩnh hằng, trở thành hai linh hồn yêu ngau dù trong tâm không hề đồng điệu.
Nhưng điểm trớ trêu ở đây là, dường như sau khi chết, Diệp Mai Uyên đã bị Nhâm Toa ảnh hưởng, khiến cho cô ta mặc dù một nửa vẫn yêu Lý Sơn điên cuồng, một nửa khác lại muốn rút gân lột da ông ta vì đã dám chạm đôi bàn tay dơ bẩn đó vào cơ thể cô.
Cô ta có thể đã mất thân từ năm cấp hai, nhưng địa vị và tiền tài của cha cô khiến Diệp Mai Uyên không cho phép loại đầu đường xó chợ như Lý Sơn được phép ăn nằm.
Vậy nên cũng chẳng khó hiểu việc Diệp Mai Uyên sẽ giết chết Lý Sơn, người nhúng chàm và làm nhục nhã cô ta hết lần này đến lần khác. Hơn nữa, ngay khi nói chuyện với Lý Sơn ngày hôm qua, Yến Tuệ Tây đã ngửi được mùi đất hôi cực kỳ nồng trên người ông ta, nên không khó đoán được Lý Sơn chính là mục tiêu tiếp theo của Diệp Mai Uyên.
Diệp Mai Uyên bị Yến Tuệ Tây đánh đến thảm hại, lùi vào một góc, ánh mắt đầy gió lốc:"Tại mày, tất cả là tại mày! Chỉ vì mày làm ông ta si mê, thế nên ông ta mới tìm đến tao, coi tao như một thứ thay thế rẻ mạt!"
"Sao ông ta dám dùng đôi mắt đó nhìn tao, như thể tao là một con chó chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng ông ta? Ai cho ông ta dùng bàn tay dơ bẩn đó chạn vào tao? Còn ăn nằm với tao hết lần này đến lần khác?!" Diệp Mai Uyên tức tức người.
Đoạn, cô ta lại tự tát vào miệng mình:"Sao mi dám nói thầy Lý như thế?!" Yến Tuệ Tây biết, đó là do tác dụng của bùa yêu. Sức ảnh hưởng của Nhâm Toa chỉ có thể làm Diệp Mai Uyên tỉnh táo đôi lúc, còn trong linh hồn cô ta vốn dĩ vẫn là si mê và tôn sùng Lý Sơn.
Yến Tuệ Tây khoanh tay nhìn Diệp Mai Uyên tự dằn vặt mình, như thể cô ta đang đánh nhau với chính mình, tự cào cấu cho khuôn mặt trắng bệch nát tươm. Đột nhiên, Diệp Mai Uyên lại thanh tỉnh, cô ta bất chấp hai cánh tay đã sắp rụng mà lao lên, quyết liều chết với Yến Tuệ Tây.
Cậu cũng không thảnh thơi nữa, quy tắc không đánh phụ nữ dưới điều kiện tiên quyết là cô ta không hề có ý lấy mạng. Yến Tuệ Tây thẳng tay khống chế Diệp Mai Uyên, không kém gì tân binh đứng đầu Bùi Hạc Chuẩn.
Yến Tuệ Tây vặt hai cánh tay của Diệp Mai Uyên xuống, cô ta hét lên, mặc dù nói vết thương ngoài da không ăn nhằm gì với ma quỷ, thế nhưng cảm giác bị xé rời đi một phần linh hồn cũng chẳng dễ chịu gì.
Diệp Mai Uyên mất đi cánh tay rồi, tạm thời chưa hồi phục ngay được, chỉ biết liều mình giãy chết, hai lỗ thịt trên tay cô ta lay động liên hồi, thế mà nom lại có chút buồn cười.
Giống như một đứa trẻ phản nghịch giãy giụa vô lực trong bàn tay người lớn.
Yến Tuệ Tây nhếch khóe miệng, nhưng nét cười không chạm đến đáy mắt. Cậu không quên Diệp Mai Uyên là người thế nào, một cô công chúa uống hách đáng sợ, phóng đãng và lớn mật, không chuyện gì không dám làm.
Chính vì sự ngạo mạn không coi ai ra gù đó mà đã có người phải chết.
Móng tay Yến Tuệ Tây cắm chặt vào linh hồn của Diệp Mai Uyên, không cho phép cô ta trốn chạy, đợi đến khi cô ta kiệt sức mới dùng phép thôi miên.
"Sao cô lại nghe lời Nhâm Toa thế?"
Thôi miên cũng có tác dụng với ma quỷ, thế nhưng chỉ với những con quỷ vừa chết không lâu, vả lại hiệu quả cũng giảm xuống rất nhiều nên Yến Tuệ Tây đành hỏi trực tiếp.
"Tao không nghe lời nó! Bọn tao là hợp tác sòng phẳng!" cái tính kiêu ngạo của Diệp Mai Uyên đúng là đến chết cũng không sửa được, mặc kệ trong trường hợp nào, cô ta chỉ cần thanh tỉnh là sẽ nhất quyết không để mình chịu thiệt thòi.
Yến Tuệ Tây không quan tâm mấy lời đó, cậu tăng mạnh phép thôi miên.
"Nhâm Toa biết, cậu ta biết tất cả. Tao triệu hồi nó, và bọn tao có một hiệp nghị bí mật, mày có biết nó là gì không?" Diệp Mai Uyên cố tình câu giờ:"Bọn tao sẽ hủy diệt cái trường này, cái trường đáng ghét và thối nát này!" cuối cùng cánh tay của cô ta cũng mọc lại, vừa định tấn công Yến Tuệ Tây thì đã bị một mệnh lệnh từ Nhâm Toa kêu gọi trở về.
Diệp Mai Uyên căm hận gầm một tiếng, không cam lòng rời khỏi, chỉ để lại trong phòng một mùi hương của đất hôi gay mũi.
Yến Tuệ Tây nhíu mày, cậu không giữ cô ta lại, bởi vì phép thôi miên đã hết hiệu lực, có giữ lại Diệp Mai Uyên cũng vô dụng.
Nhưng chừng đó thông tin đã là quá đủ rồi, ít nhất Yến Tuệ Tây cũng không cần đoán mò xem rốt cuộc mục đích của Nhâm Toa là gì.
Nếu muốn hủy diệt ngôi trường này, động cơ của Nhâm Toa và Ngụy Thoa có thể hiểu là bọn họ đã bị tổn thương, thế nhưng về phía Diệp Mai Uyên, Yến Tuệ Tây nghĩ mãi vẫn không ra lý do vì sao cô ta lại đồng ý làm vậy. Ngôi trường này đã được cha cô ta quyên góp một số tiền lớn, ngoài ra còn có vô số tùy tùng của Diệp Mai Uyên, vậy tại sao cô ta lại làm vậy?
Điều Yến Tuệ Tây không biết đó là, dựa vào cái tính coi trọng danh dự và sự căm thù của cô ta với Lý Sơn, không đời nào Diệp Mai Uyên lại để cho những kẻ từng chứng kiến "lịch sử đen" của cô ta sống sót trở ra. Một lý do hết sức ác độc và vô lý, thế nhưng lại rất hợp với tác phong và suy nghĩ cay độc của Diệp Mai Uyên.
Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, mặc kệ động cơ của Diệp Mai Uyên là gì đi nữa thì điều cấp bách bây giờ là phải tìm cách ngăn bọn họ lại.
Trước mắt thì cứ phải ngủ hết đêm nay đã. Căn phòng kí túc xá đã bị ám mùi lạ, điều này làm Yến Tuệ Tây không vui chút nào, cậu mở toang cửa sổ ra rồi vào phòng tắm rửa tay thật kỹ. Yến Tuệ Tây vẫn còn chưa quên móng tay của mình đã găm vào máu thịt của Diệp Mai Uyên, mặc dù chỗ máu đó sẽ tự tan biến, thế nhưng Yến Tuệ Tây-chúa yêu sạch sẽ nhất quyết phải rửa sạch cho bằng hết.
Đi ra với một đôi tay hơi ướt, Yến Tuệ Tây vô tình liếc thấy một vật dưới sàn nhà.
Là cánh tay của Diệp Mai Uyên mà Yến Tuệ Tây đã xé xuống, nằm la liệt dưới mặt đất từ trận chiến vội vàng vừa nãy.
Nó đang dần tiêu biến.
Yến Tuệ Tây xoa cằm hai giây, nhanh tay mở cửa hàng hệ thống ra, dùng chút điểm mau một chiếc túi không gian. Sau cậu lại dùng một cái kẹp, gắp hai cánh tay đó lên rồi bỏ vào trong túi.
Chiếc túi không gian có chức năng làn ngưng đọng thời gian của mọi vật bên trong nó, vậy nên nó có thể ngăn cánh tay của Diệp Mai Uyên tiêu biến thành cát bụi.
Trong khi Yến Tuệ Tây còn đang suy nghĩ nên làm gì với nó thì một tin nhắn từ hệ thống đã được gửi đến, một dấu chấm đỏ xuất hiện trên biểu tượng phong thư.
Yến Tuệ Tây lựa chọn nhận thư, màn hình trò chơi quen thuộc hiện lên.
[Thân gửi đến NPC-phân loại Du mục-số 00, đây là thông báo được đánh dấu được gửi trực tiếp từ hệ thống chủ.
Phó bản mang số hiệu 1988 đã trải qua thời gian 5 ngày (2 tiếng 33 phút), đạt đến mốc nguy hiểm, yêu cầu NPC được giao trách nhiệm hỗ trợ người chơi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước ngày thứ 7.
Hỗ trợ từ hệ thống: manh mối là 216.
Hỗ trợ từ hệ thống: nhận thấy boss của 1988 đã có dấu hiệu muốn chống lại hệ thống trò chơi, mở khóa cho NPC hỗ trợ kỹ năng .
Nhắn gửi từ Chủ Thần: Xong việc thì về nhà nhé *mặt cười*
Chúc NPC-phân loại Du mục-số 00 hoàn thành thuận lợi.]
Ở góc phải của lá thư thậm chí còn có một hình trái tim đỏ tươi, người không biết nhìn vào còn tưởng là Yến Tuệ Tây nhận được thư tình.
Yến Tuệ Tây không để tâm mấy, lá thư vào từ hệ thống chủ cũng được cha nuôi cậu chăm chút, trang trí cho thật dễ mến, bởi vì ông không muốn mối quan hệ giữa ông và Yến Tuệ Tây dần trở thành sếp với nhân viên.
Cậu ấn vào dòng chữ được bôi đỏ, một bảng thông tin khác hiện lên.
[Xuyên Qua Sương Mù
Số lần sử dụng còn lại: 1/1
Mô tả: xuyên qua màn sương mù dày đặc hạn chế phạm vi hoạt động của phó bản, hướng tới ánh sáng hi vọng.
Lưu ý: kỹ năng bổ sung tạm thời, chỉ áp dụng với một số đôi tượng nhất định.]
Một kỹ năng được thêm vào? Xem ra cha đã "nhìn thấy" điều gì đó sẽ xảy ra.
Là một Chủ Thần, cha nuôi cậu cũng có một số kỹ năng đặc biệt, điển hình chính là nhìn thấy tương lai. Tuy chỉ là một đoạn ngắn nhỏ mơ hồ, như thế cũng đã đủ để cảnh báo nếu có tai ương sắp đổ xuống. Thế nhưng trên đời không có gì là hoàn hảo, Chủ Thần dù có thể thấy trước tương lai, đổi lại ông ấy không được phép tiết lộ với bất kỳ ai, chỉ có thể thông qua hành động của chính mình để cứu vớt tương lai kinh khủng mà cha nhìn thấy.
Yến Tuệ Tây đọc lại lá thư từ hệ thống một lần nữa, đã hơn năm ngày trôi qua rồi. Thông thường, mỗi phó bản đều có hai mốc thời gian nguy hiểm riêng. Vượt qua mốc thứ nhất, độ nguy hiểm của trò chơi sẽ gia tăng. Càng đến gần mốc thứ hai thì boss càng bành trướng, cho đến mốc cuối mà người chơi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì sẽ không bao giờ rờ khỏi phó bản được nữa.
Vậy mốc cuối cùng là trước ngày thứ 7, cũng tức là 11 giờ 59 phút ngày thứ 6.
Bây giờ đã là 2 giờ 33 phút ngày thứ năm rồi, cả Yến Tuệ Tây và người chơi đều còn rất ít thời gian, nếu không nhanh chóng tìm ra được phương pháp đối phó với Nhâm Toa thì không chừng bọn họ sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi mất thôi.
Yến Tuệ Tây day trán, cơn buồn ngủ vì bị đánh thức lúc nửa đêm làm cậu chẳng suy nghĩ được gì, đành phải lên giường đi ngủ trước, chuyện còn lại để ngày mai tính.
Phải nói, Yến Tuệ Tây đã giữ lại hoàn hảo cái tính tình vô lo vô nghĩ của Siren, sau khi bị ma quỷ tập kích một lần vậy mà vẫn ung dung để cửa sổ mở mà ngủ cho được.
Diệp Mai Uyên bị Nhâm Toa gọi về, cô ta thấy Ngụy Thoa đang ngồi bên cạnh cậu ta, ghé đầu vào vai Nhâm Toa mà dưỡng lại vết thương bị Bùi Hạc Chuẩn đánh ra. Diệp Mai Uyên trợn trắng mắt, dùng đôi tay vừa mới mọc hất mái tóc nâu sang một bên vai:"Chuyện gì?"
Nhâm Toa im lặng, khí chất của cậu ta thật lạ, khác một trời một vực so với trước đây.
"Cô lại manh động ư?" Nhâm Toa hỏi, miệng cậu ta không buồn hé mở nhưng âm thanh rợn tóc gáy ấy vẫn vang vọng trong óc Diệp Mai Uyên.
"Thì sao?"
"Chúng ta phải tuân theo quy tắc, Diệp Mai Uyên, ít nhất là cho đến trước khi tôi tìm ra cách giải thoát chúng ta khỏi thứ trói buộc đó." Nhâm Toa mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của trò chơi, cậu ta giống như một đứa trẻ mù, không ngừng sờ soạn quy tắc của thế giới người lớn. Cho đến hiện tại, cậu ta biết năng lực của mình đã gần chạm vào được thứ ranh giới mơ hồ đó, cũng biết được một số quy tắc cơ bản.
Nhâm Toa biết, nơi đang giam cầm bọn họ chính là phó bản, và hơn nữa còn là một phó bản cấp thấp, đến nổi ma quỷ còn không được phép ra tay với hai người liên tiếp. Vậy nên Nhâm Toa với cản Diệp Mai Uyên lại, mặc dù cô gái thiển cận này hoàn toàn không quan tâm.
"Quy tắc mẹ gì! Vớ vẩn! Giờ chúng ta là ma quỷ, chẳng lẽ lại còn phải sợ những con người như chúng ư?"
Phải, chính vì chúng ta là ma quỷ nên mới cần sợ chúng. Diệp Mai Uyên vẫn còn quá kém, nhưng Nhâm Toa biết, lũ con người đó không chỉ đơn thuần là học sinh bình thường. Chúng là những kẻ ngoại lai, đến đây để tìm kiếm và tiêu giệt những ma quỷ như cậu ta.
"Tuân theo phép tắc đi, nếu không một ngày nào đó cô sẽ biến mất." Nhâm Toa cảnh cáo:"Đặc biệt là Yến Tuệ Tây, đừng động vào cậu ta, cậu ta không phải là thứ cô có thể dễ dàng chạm vào." Nhâm Toa cảm nhận được, Yến Tuệ Tây đó có mùi hương giống hệt phép tắc, giống như cậu ta chính là hiện thân của thứ đã giam giữ và kiềm hãm bọn Nhâm Toa.
Diệp Mai Uyên còn muốn tiếp tục cái cọ, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm trọng của Nhâm Toa thì lại thôi.
Trời sẽ sớm sáng lên, mà căn nhà mà họ ấp ủ cũng sắp được hoàn thành.
Tác giả có lời muốn nói:
Ờm, hi(。•̀ᴗ-)✧
Chăm chỉ chăm chỉ( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧*lạch cạch gõ chữ*
Tui muốn nói là tui xin phép mọi người nghỉ ba tuần nhe, tui phải tham gia một cuộc thi nhỏ cùng với thi cuối kì nữa, sau khi thi xong sẽ đền bù cho mọi người.