Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 33: Cuộc chia xa nho nhỏ



Trong trí nhớ của Bàng Sảnh, cô chưa bao giờ bị đứng cuối lớp trong bất cứ kỳ thi nào. Lần kém nhất trong đời chính là hồi xếp thứ bốn mươi mốt trong cuộc thi giữa học kỳ một lớp Bảy.

Giờ ra chơi, Bàng Sảnh mặt dày tới lớp 10A8 tìm Tạ Ích, sau khi hỏi thăm cậu số điểm của một số người đứng cuối của lớp 10A8, cô đau khổ nhận ra ở lớp 10A8, nếu với thành tích của mình, gần như có thể giành được vị trí thứ tám, thứ chín tính từ dưới lên.

Mặc dù đều là tính từ dưới lên nhưng thứ tám, thứ chín và đội sổ thực sự có sự khác biệt vô cùng lớn về bản chất!

Tan học, Bàng Sảnh đứng trước bảng thông báo ở văn phòng giáo viên của trường Nhất Trung, miệng mấy máy, mắt gián vào mấy tờ giấy ghi tên những người được điểm cao nhất trong kỳ thi vào đại học đã trắng bệch vì bị nắng chiếu lâu ngày do đã được dán lên đó từ mấy tháng trước.

Cố Minh Tịch đứng cạnh cô nhìn qua rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Bàng Bàng, em đang làm gì đó?”

“Đừng ồn! Em quên mất đếm đến bao nhiêu rồi.” Bàng Sảnh rầu rĩ nói rồi tiếp tục lẩm bẩm trong miệng. Sau một hồi, cô hỏi Cố Minh Tịch: “Anh xem có phải trên bảng này liệt kê điểm số của tất cả các học sinh thi vào đại học năm nay của trường Nhất Trung?”

Nhìn những con chữ màu đen chi chít trên tấm bảng, Cố Minh Tịch gật đầu: “Đúng rồi, thậm chí cả những người chỉ thi vào cao đẳng cũng có tên.”

“Vậy em tiêu rồi!” Bàng Sảnh bỗng nhiên thở dài thườn thượt, nói: “Ví dụ mỗi khóa tốt nghiệp gồm tám lớp, mỗi lớp năm mươi người thì tổng cộng là bốn trăm học sinh, nhưng ở đây chỉ có ba trăm bảy mươi sáu cái tên.”

Cố Minh Tịch nhìn cô mà khóe môi giật giật, Bàng Sảnh bưng mặt: “Ai bảo thi đỗ trường cấp ba trọng điểm thì chắc chắn sẽ đỗ đại học? Cố Minh Tịch, có lẽ sau này em không thi được vào đại học mất!”

“Sao có thể như vậy được?” Cố Minh Tịch an ủi: “Đây mới là lần thi khảo sát đầu năm, có phải nghỉ hè em không động bút làm bài gì hết không?”

Bàng Sảnh nhìn cậu như nhìn một dị nhân: “Nghỉ hè mà anh cũng làm bài cơ à?”

“Anh có làm mấy đề Toán Olympic, có học tiếng Anh nữa.” Cố Minh Tịch thở dài, “Em không hề đọc sách, không động bút làm bài, thảo nào kết quả thi đầu năm không tốt là đúng rồi. Yên tâm, sau khi chính thức vào học kỳ mới, em sẽ đuổi kịp chương trình thôi. Có chỗ nào không hiểu anh giảng cho.”

Nghe cậu nói vậy, trong lòng Bàng Sảnh cũng yên tâm hơn phần nào. Có Cố Minh Tịch ngồi cạnh ở lớp, có Cố Minh Tịch là hàng xóm ở nhà, Bàng Sảnh chẳng khác nào có được một vị gia sư miễn phí, kể cả có chỗ không hiểu cũng chẳng việc gì phải lo lắng.

Lúc Bàng Sảnh về nhà đưa bài thi cho Bàng Thủy Sinh ký tên, không ngờ bố cô bé lại cảm thấy con gái mình thi không tồi. Anh cho rằng học sinh ở trường cấp ba trọng điểm đều là những người học rất giỏi, chắc chắn đề thi sẽ khó hơn so với các trường cấp ba công lập nên những bài thi được hơn bảy mươi điểm, tám mươi điểm của Bàng Sảnh đã khiến anh đủ hài lòng rồi.

Dĩ nhiên Bàng Sảnh không dám cho bố biết vị trí xếp thứ của mình trong lớp. Tối hôm họp phụ huynh, cô sang nhà Cố Minh Tịch, phấp phỏng chờ Bàng Thủy Sinh về.

Cô bám riết Cố Minh Tịch không buông, mãi đến khi ngoài phòng khách có tiếng Lý Hàm mở cửa đi vào.

Sắc mặt Bàng Sảnh thoắt cái trắng bệch, cô nằm lên giường Cố Minh Tịch, vùi mặt vào gối đầu của cậu, cứng đờ như một xác chết: “Cố Minh Tịch, vĩnh biệt!”

Bàng Sảnh ủ rũ đi về nhà mình. Lúc đi ra phòng khách, Cố Minh Tịch nghe thấy tiếng bố mẹ đang nói chuyện trong phòng ngủ.

Lát sau Cố Quốc Tường đi ra gọi Cố Minh Tịch vào phòng làm việc của mình.

Anh ngồi xuống bàn nhưng không bảo Cố Minh Tịch ngồi mà để cậu đứng trước mặt mình.

Sau một thoáng trầm tư, Cố Quốc Tường lên tiếng: “Minh Tịch, bố nghe mẹ con nói lần này thi khảo sát, con đứng thứ tư của khối?”

“Vâng.” Cố Minh Tịch gật đầu, “Con thi Văn không tốt, bài tập làm văn… cuối giờ còn một chút nữa chưa viết xong, nên con vội vàng làm kết bài. Lý thi cũng không tốt lắm, con làm sai một bài.”

“Vì sao lại viết văn không kịp?”

“Con viết bằng chân, hơi chậm.” Cố Minh Tịch cúi gằm đầu xuống rồi lại ngước lên, “Nhưng con sẽ chăm chỉ luyện tập. Lần sau chắc chắn con sẽ không chậm như vậy nữa đâu bố ạ.”

Cố Quốc Tường chăm chú nhìn con trai một lúc rồi nói: “Sau này trong xã hội chắc sẽ ngày càng ít viết tay mà chủ yếu sẽ dùng bàn phím gõ chữ là chính.”

Cố Minh Tịch: “?”

Cố Quốc Tường đứng dậy: “Nào, ngồi vào đây, bố dạy con dùng máy vi tính.”

Cố Minh Tịch bước tới ngồi vào bàn làm việc của Cố Quốc Tường với tâm trạng vừa thấp thỏm vừa chờ mong. Cố Quốc Tường khom lưng tháo bàn phím và chuột ra, chuyển vị trí từ mặt bàn xuống nền nhà rồi cắm lại như cũ. Anh chỉ vào cái nút to trên case máy tính: “Ấn vào nút này để khởi động máy.”

Cố Minh Tịch đưa chân ra ấn vào cái nút đó, ngón chân cái vừa đè xuống, đèn báo hiệu màu xanh dương liền sáng lên, tiếng quạt gió ro ro trong case cũng vang vọng. Màn hình xuất hiện thông báo hệ thống với dòng chữ Windows 98, sau đó màn hình chính hiện lên. Cố Quốc Tường nói: “Bố dạy con gõ chữ, bàn phím và chuột đặt tạm dưới nền nhà, khi nào dùng quen, bố sẽ đặt riêng một chiếc bàn thấp một chút để phù hợp với con. Thế là con có thể gõ chữ trên mặt bàn như làm bài tập vậy.”

Tâm trạng Cố Minh Tịch có phần phấn khích, cậu nhìn Cố Quốc Tường ngồi xổm bên chân cậu ấn chuột, mở ra một trang soạn thảo trắng tinh, anh gõ bàn phím, một hàng chữ liền hiện rõ trên màn hình.

“Kiểu đánh này gọi là ABC thông minh(1), chỉ cần con biết phiên âm của chữ là có thể đánh được. Nhưng con dùng chân, không thể luyện cách gõ mười ngón tay được, muốn đánh nhanh chỉ có cách chăm chỉ luyện tập mà thôi.”

(1) Chữ Trung Quốc là kiểu chữ tượng hình nên khi muốn đánh bằng bàn phím thì phải biết phiên âm của chữ thì mới nhập theo kiểu ABC được.

Cố Minh Tịch gật đầu, Cố Quốc Tường hướng dẫn sơ qua một lúc, cậu liền thử dùng hai ngón chân cái gõ vào bàn phím.

Bàn phím để thấp, Cố Minh Tịch lại hoàn toàn không biết cách sắp xếp chữ cái trên đó nên để nhìn được rõ, cậu không thể không khom lưng xuống thật thấp. Nhưng do ngón chân to hơn nhiều so với ngón tay, cậu không tiết chế được lực vừa đủ, nên chỉ cần vừa đặt ngón chân xuống thì đã hiện ra đến mấy chữ liền, khi đó Cố Quốc Tường sẽ chỉ cho cậu cách xóa.

Phải nói một lúc Cố Minh Tịch mới biết cách dùng ngón chân chậm chạp gõ từng chữ, từng chữ một, cảm giác đánh bàn phím thực sự rất kỳ diệu. Cậu cúi đầu, cẩn thận dùng ngón chân làm quen với cảm giác đó, nhìn thấy những lời muốn viết lần lượt hiện lên màn hình, cậu thấy thật vui vẻ.

Cố Quốc Tường đứng cạnh theo dõi một lúc rồi quay người đi về phía giá sách lấy một cuốn đặt lên mặt bàn: “Đây là sách đại cương về máy vi tính, lúc nào rảnh con có thể lấy ra đọc. Sau này mỗi tối con dành ra một tiếng tập sử dụng máy tính, bố sẽ dạy cho con cách sử dụng những phần mềm thông dụng như thế này.”

Cố Minh Tịch ra sức gật đầu thật mạnh, “Vâng, nhất định con sẽ học được.”

Cố Quốc Tường vỗ vai cậu: “Nhưng con phải hứa với bố là không được chơi game. Và sẽ luôn phải nằm trong top ba của khối của tất cả các kỳ thi.”

Cố Minh Tịch ngước lên nhìn bố mình rồi nghiến răng gật đầu: “Con xin hứa!”

**

Bàng Sảnh không đến mức phải vĩnh biệt Cố Minh Tịch. Mặc dù vẫn còn sống nhưng cô không tránh khỏi một trận mắng mỏ thậm chí của bố.

Sau khi chính thức vào học, Bàng Sảnh nhận ra các môn tự nhiên ở cấp ba trở nên khó nhằn hơn rất nhiều, môn Toán bắt đầu từ hàm số. Xưa nay đây chính là điểm yếu của Bàng Sảnh, thực sự có phần tối dạ không hiểu bài.

Vậy là nhiệm vụ của Cố Minh Tịch cũng tăng lên rất nhiều. Cậu phải đảm bảo làm cho Bàng Sảnh hiểu được những kiến thức mới của ba môn Toán, Lý, Hóa; và phải đôn đốc cô phải chăm chỉ học thêm ngày càng nhiều từ mới và bài khóa tiếng Anh. Ngoài ra cậu còn phải lo cho việc học của chính mình, luyện tập để tăng tốc độ viết chữ bằng chân và làm hết một số lượng lớn bài tập.

Cậu hiểu bố đặt ra yêu cầu rất cao với mình, không phải cứ thi đỗ một trường đại học nào đó là được. Cố Quốc Tường thực sự đã yêu cầu Cố Minh Tịch phải thi đỗ các trường đại học thuộc top đầu, tốt nhất là những trường 985, thấp hơn cũng phải là các trường 211(3).

(3) 985 và 211 là tên hai dự án của chính phủ TQ về chương trình giáo dục 10 năm nhằm xây dựng các đại học đẳng cấp quốc tế. Các ngôi trường thuộc 2 dự án này đều là các trường đại học chính quy hàng đầu của nước này.

Vì vậy Cố Minh Tịch bắt đầu có cảm giác không có đủ thời gian. Mỗi tối Bàng Sảnh đều sang nhà cậu làm bài, cậu còn đảm nhiệm trọng trách giảng bài cho cô. Trước khi cô sang, Cố Minh Tịch sẽ nhanh chóng ăn cơm và tập dùng máy tính một tiếng. Sau khi cô về, cậu mới làm việc của mình, bình thường phải qua mười hai giờ đêm mới ngủ.

Sáu giờ sáng hôm sau cậu đã phải dậy.

Cuộc sống kiểu này rất mệt nhưng cũng không kém phần phong phú. Chỉ là thỉnh thoảng Cố Minh Tịch cũng sẽ mơ hồ, ví dụ những khi Chu Nam Trung và Uông Tùng nói chuyện với nhau về NBA hay giải bóng đá vô địch quốc gia Tây Ban Nha, Cố Minh Tịch sẽ giật mình vì đã lâu lắm rồi cậu không được xem đá bóng. Chưa nói đến xem đá bóng, ngay cả bản tin thể thao vào sáu giờ tối mỗi ngày mà trước đây cậu không bỏ buổi nào cũng đã bị gián đoạn từ lâu vì phải học máy tính.

Cố Minh Tịch nhớ tới những lời Bàng Sảnh nói với mình hồi cấp hai về Tạ Ích. Hồi đó Bàng Sảnh ngồi trên Tạ Ích nên rất thân thiết với cậu ấy. Lúc sang nhà Cố Minh Tịch làm bài tập, cô sẽ nói cho cậu nghe một vài chuyện về Tạ Ích. Tạ Ích có rất nhiều sở thích, ngoài chơi bóng bàn, chơi violon và thích xem truyện tranh, cậu còn thích nuôi chó, thích chơi game, thậm chí là thích chơi bài.

Theo lời Tạ Ích tự thừa nhận, mỗi ngày sau khi đi học về, đầu tiên cậu sẽ chơi game một lúc rồi ăn cơm, sau đó dắt chó đi dạo. Khi về mới làm bài tập, bình thường đến chín giờ là xong bài, cậu sẽ chơi violon một lúc, đọc truyện rồi đi ngủ.

Cố Minh Tịch hỏi Bàng Sảnh: “Tạ Ích luyện violon muộn thế kia à? Vậy chẳng phải hàng xóm nhà cậu ấy sẽ điếc tai chết mất sao?”

Bàng Sảnh thường nhìn cậu bằng ánh mắt “đúng là người không rành thế sự”, nói: “Nhà Tạ Ích là biệt thự ở tách biệt với những người xung quanh. Cậu ấy bảo phòng luyện đàn của cậu ấy được xây cách âm, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếng đàn.”

Đó chính là cuộc sống của Tạ Ích: phóng khoáng, tự tại, vui vẻ và dễ chịu. Hình như cậu ấy chẳng bao giờ phải dành nhiều thời gian cho việc học nhưng lần nào thi cũng được điểm rất cao.

Cố Minh Tịch không nhớ mình đã được sống như vậy bao giờ hay chưa, cậu biết mình không dốt nát mà còn khá thông minh, học tập với cậu có thể nói là không mấy khó khăn nhưng nếu muốn giữ thứ hạng cao, cậu biết bản thân mình phải chăm chỉ, chịu khó và cố gắng hơn nữa.

Sau khi gia nhập đội bóng bàn, mỗi tuần Bàng Sảnh phải ở lại một tiếng vào thứ ba và thứ năm để luyện tập ở sân vận động.

Cố Minh Tịch phải đợi cô để cùng đi về, cậu không thích đợi ở lớp nên lần nào cũng tới nhà thi đấu, nơi rất đông người đã vì chơi bóng mà thân thiết với nhau. Cậu sẽ tìm một chỗ gần đó, tranh thủ thời gian học tiếng Anh.

Bàng Sảnh quen một cô bạn ở đội bóng bàn, chính là người đã loại cô trong cuộc thi tuyển chọn lần trước. Cô ấy tên là Trịnh Xảo Xảo, học lớp 10A5, mặc dù cái tên rất đáng yêu nhưng lại là người vô cùng chín chắn và điềm đạm.

Trịnh Xảo Xảo được bắt cặp với Bàng Sảnh để luyện tập nên tất nhiên cũng chú ý tới Cố Minh Tịch. Trong lúc đợi bàn trống, hai cô gái đứng cạnh nhau nói chuyện.

Trịnh Xảo Xảo hỏi Bàng Sảnh: “Cố Minh Tịch với cậu là thế nào vậy?”

Sau hơn một tháng kể từ ngày khai giảng, cả trường đã biết đến cái tên Cố Minh Tịch, một là vì cậu không có tay, hai là vì cậu học rất giỏi, lại có vẻ ngoài bắt mắt.

Bàng Sảnh đáp: “Cậu ấy ngồi cùng bàn với tớ.”

“Ngồi cùng bàn mà phải tới chờ cậu tập đánh bóng bàn hả?”

“Tớ và cậu ấy là hàng xóm, phải đi về cùng nhau.” Tiếp xúc nhiều, Bàng Sảnh rất thích Trịnh Xảo Xảo, cảm thấy cô ấy giống như một người chị của mình vậy. Cô nói, “Cậu ấy không có tay nên một mình ngồi xe rất bất tiện.”

“Cũng đúng.” Phóng tầm mắt nhìn Cố Minh Tịch phía xa, cậu đang ngồi một mình chơi ghế nghỉ, cuốn sách tiếng Anh đặt trên đùi, nhắm mắt nhẩm bài, Trịnh Xảo Xảo bèn nói: “Cậu ấy chăm chỉ thật đấy, lần nào đến chờ cậu cũng tranh thủ học thuộc bài ở đó. Cậu ấy có phải mọt sách không?”

“Dĩ nhiên là không!” Bàng Sảnh nói: “Con người của Cố Minh Tịch rất thú vị!”

“Thú vị thế nào?”

Thế nhưng Bàng Sảnh lại không trả lời được câu hỏi này của Trịnh Xảo Xảo, bèn nói: “Dù sao ở với cậu ấy cũng không hề nhạt nhẽo.”

Đúng lúc này Tạ Ích đi tới đứng cạnh hai cô gái: “Hai cậu không tập đánh bóng lại đứng buôn chuyện, rảnh rỗi nhỉ!”

Bàng Sảnh nói: “Có bàn đâu mà đánh!”

“Không có bàn thì phải nói với tớ chứ, để tớ sắp xếp cho cậu nhé!” Tạ Ích đánh bóng hăng say đến mức cả người đổ mồ hôi như tắm, gương mặt đỏ hây hây sau khi vận động mạnh. Cậu nói với Bàng Sảnh: “Cua, cậu chính là đệ tử của tớ, sư phụ sẽ che chở cho cậu.”

Bàng Sảnh cười khúc khích, ngón tay không ngừng vân vê vạt áo.

Huấn luyện viên của đội lớn tiếng gọi Tạ Ích từ phía xa, Tạ Ích liền chạy về phía đó. Mười sáu tuổi cậu đã thực sự là một cậu thiếu niên hừng hực tuổi trẻ, cao hơn Cố Minh Tịch, gương mặt đẹp mĩ miều như ngọc, các nét trên đó không chê vào đâu được, vóc dáng lại cân đối, đúng là nơi tập hợp tất cả sủng ái của trời đất dành cho một con người.

Tầm mắt Bàng Sảnh đuổi theo hình bóng Tạ Ích, mãi đến khi cậu đi theo huấn luyện viên ra khỏi sân vận động mới thu về. Trịnh Xảo Xảo nhìn cô một lát rồi hỏi: “Vậy cậu với Tạ Ích là như thế nào?”

“Tớ với cậu ấy học cùng trường cấp một và cấp hai.” Bàng Sảnh đỏ mặt, vội giải thích: “Cấp hai còn học cùng lớp nữa, tớ ngồi bàn trên cậu ấy.”

“Aha, Cua…” Vì Tạ Ích gọi Bàng Sảnh là Cua nên người trong đội bóng bàn cũng gọi cô là Cua giống cậu. Trịnh Xảo Xảo nói: “Có phải cậu thích Tạ Ích không?”

Thực ra đến cả bản thân Bàng Sảnh cũng không hiểu tâm tư của mình với Tạ Ích là thế nào.

Lúc đầu cô hâm mộ và khâm phục cậu, thấy cậu vừa đẹp trai lại thông minh, còn rất cá tính, là người đặc biệt nhất trong số tất cả con trai Bàng Sảnh quen biết từ bé đến giờ. Bàng Sảnh biết mình thích Tạ Ích nhưng cô luôn cảm thấy chữ “thích” này giống như fan hâm mộ thích thần tượng vậy. Bàng Sảnh không dám ôm ảo tưởng về Tạ Ích, mặc dù cô đọc rất nhiều truyện tranh kiểu như cô bé Lọ Lem và Hoàng tử nhưng cô vẫn chưa phi thực tế đến mức cho rằng một người Tạ Ích sẽ đem lòng yêu thích mình.

Nhưng sau đó Bàng Sảnh và Tạ Ích thân thiết hơn, cô dần nhận ra rằng Tạ Ích không phải  một người khó tiếp xúc. Thoạt nhìn cậu rất lạnh lùng nhưng lại rất hòa nhã với Bàng Sảnh. Bàng Sảnh cũng cẩn thận giấu đi tình cảm đó của mình, lén lút ở bên nhìn trộm cậu.

Đối diện với câu hỏi của Trịnh Xảo Xảo, tất nhiên Bàng Sảnh sẽ không thừa nhận, cô tỏ thái độ như vừa nghe một câu chuyện cười, cười rũ rượi một hồi rồi nói: “Đúng đấy đúng đấy, tớ thích Tạ Ích, tất cả con gái trong đội bóng bàn đều thích Tạ Ích mà!”

Tập xong Bàng Sảnh đeo cặp đi tới bên sân thi đấu. Cố Minh Tịch vẫn ngồi đó, đầu cúi xuống, quyển sách tiếng Anh mở trên đùi. Bàng Sảnh đi tới bên cạnh cậu mới giật mình nhận ra Cố Minh Tịch đang ngủ.

Sân vận động đông đúc và ồn ào, nhiều người sau khi ăn điểm còn kêu lên rất to, cả những tiếng vỗ tay rợp trời từ người xem bên cạnh, vậy mà trong hoàn cảnh như thế, Cố Minh Tịch vẫn có thể ngủ được.

Bàng Sảnh đặt tay lên vai cậu, cơ thể Cố Minh Tịch rung lên rồi choàng mở mắt làm cuốn sách trên đùi rơi xuống đất. Bàng Sảnh nhặt lên, nhìn nét mặt mơ màng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng của cậu, bèn hỏi: “Đêm anh đi ăn trộm hay sao mà ngồi đây cũng ngủ được thế?”

Cố Minh Tịch chẳng màng tới ánh mắt của những người bên cạnh, giơ chân phải lên cao rồi dùng mu bàn chân dụi mắt, đáp: “Đêm qua chỉ được ngủ có bốn tiếng, thấy mệt.”

“Bốn tiếng?!” Bàng Sảnh giật mình, “Anh làm gì muộn thế?”

“Làm đề thi, khó quá nên không để ý giờ giấc, đến một giờ hơn mới xong.”

Bàng Sảnh: “Cố Minh Tịch, anh ngày càng hết thuốc chữa. Tối nay em không sang nhà anh nữa, anh đi ngủ sớm đi.”

“Không được.” Cố Minh Tịch ngước lên nhìn cô, ánh mắt quả quyết không cho thỏa hiệp: “Sắp thi giữa kỳ rồi!”

Bàng Sảnh nói: “Chỉ một hôm thôi, không sao đâu, em thấy mắt anh sắp không mở được ra nữa rồi.”

Cô giúp Cố Minh Tịch nhét sách vào cặp rồi đeo cặp sách lên vai cậu, kéo tay áo thể dục của cậu ra rồi vuốt lại cho phẳng phiu hơn.

Cố Minh Tịch vẫn lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao chứ?”

“Bàng Bàng, anh sắp chuyển đi rồi.” Cậu không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà cúi đầu hạ giọng nói: “Tối nay em sang nhà anh đi, bài tập hôm nay tương đối khó, anh sợ nếu không giảng cho em, em sẽ không làm được.”

Bàng Sảnh im lặng đeo cặp cùng cậu đi ra khỏi sân vận động, hỏi: “Vậy anh không ngủ đủ thì phải làm sao?”

“Không sao.” Cố Minh Tịch nói, “Anh có thể ngủ trên xe bus một lúc.”

Đi đến cổng trường thì bỗng một chiếc xe đạp phóng vụt qua người họ, đó là một chiếc xe đạp địa hình chuyên nghiệp, tay lái rất thấp, Tạ Ích nhoài người trên thân xe, không quên quay lại vẫy tay chào Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch: “Bye bye!”

Giữa tháng mười, nhiệt độ giảm mạnh nhưng trên người Tạ Ích vẫn là chiếc áo ngắn tay, cậu buộc áo khoác bên hông, thỉnh thoảng sẽ nhấc mông ra khỏi yên xe đạp, chiếc xe đó có tốc độ rất lớn, Bàng Sảnh còn chưa kịp bye bye thì Tạ Ích đã biến mất như một cơn gió.

Cô không còn khen “Tạ Ích ngầu quá!” trước mặt Cố Minh Tịch như hồi lớp bảy nữa, mà chỉ ngẩn ngơ nhìn góc đường nơi cậu thiếu niên đó biến mất, hồi lâu mới định thần lại, nói: “Đi thôi Cố Minh Tịch!”

Trên chiếc xe bus về nhà, hai người có ghế ngồi. Cố Minh Tịch nói mình sẽ ngủ một lát còn Bàng Sảnh tập bóng bàn mệt nên cũng ngả đầu vào vai cậu, nhắm nghiền hai mắt.

Cô chẳng cảm thấy hành động này có gì không ổn, xe bus bon bon chạy trên đường, Bàng Sảnh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên bờ vai Cố Minh Tịch. Còn hai mắt Cố Minh Tịch thì chậm rãi mở ra.

Cậu hướng ánh mắt nhìn ra con đường tấp nập trong giờ cao điểm buổi tối bên ngoài cửa xe. Ai nấy đều tỏ ra vội vã, gương mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt. Cố Minh Tịch biết bản thân mình cũng giống như họ.

Điều này đúng là có phần đáng buồn nhưng có lẽ cuộc sống là vậy, có bao nhiêu người được như Tạ Ích, tự do tự tại, không chút trói buộc?

Nhất là Cố Minh Tịch cậu, thực chất mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời này mà cậu đặt ra là có được một cuộc sống bình thường như những người khác.

Tạ Ích là một người đặc biệt, còn Cố Minh Tịch thì không muốn đặc biệt một chút nào.

Trong cuộc thi giữa học kỳ, thành tích của Bàng Sảnh có tiến bộ hơn, cô xếp thứ sáu từ dưới lên ở lớp.

Sau khi biết điểm số của cô, Tạ Ích nói tổng điểm như vậy mà ở lớp 10A8 thì có thể ở top giữa, chứ chắc chắn không đến mức xếp cuối. Bàng Sảnh hỏi cả Trịnh Xảo Xảo, cô ấy cũng bảo điểm số của Bàng Sảnh bằng những người đứng giữa của lớp 10A5.

Bàng Sảnh có thể khẳng định chắc chắn hơn rằng chính vì Cố Minh Tịch nên cô mới bị xếp vào lớp 10A2 đáng sợ này.

Cố Minh Tịch giành được vị trí thứ ba của cả khối.

Đối với thứ bậc này, mặc dù ngoài miệng cậu không nói nhưng Bàng Sảnh biết cậu có phần thất vọng. Cố Minh Tịch đã rất liều mạng nhưng vẫn không thể vượt qua Tiêu Úc Tĩnh và Ngô Mân.

Tiêu Úc Tĩnh như một người lạc loài ở lớp 10A2 mặc dù cô ấy không phải người lạnh lùng mà luôn nở nụ cười tươi tắn, đối xử với mọi người đầy lịch sự và khách sáo. Nhưng rõ ràng quan hệ của cô ấy với các bạn trong lớp không lấy gì làm tốt đẹp.

Bàng Sảnh cho rằng con trai không chơi với Tiêu Úc Tĩnh là vì cô ấy học quá giỏi, khiến đám con trai thấy rất áp lực. Còn vì con gái không chơi với cậu ấy thì dễ hiểu hơn, điều kiệu gia đình của Tiêu Úc Tĩnh không tệ, quần áo không phải loại rẻ tiền, bề ngoài thùy mị, lại sở hữu thành tích học tập tốt đến không tưởng và luồng không khí lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể, ai lại muốn chơi với người như thế kia chứ?!

Tiêu Úc Tĩnh có vẻ không hề bận tâm, lúc nào cũng cô độc một mình, ngoài người ngồi cạnh, cô ấy không bao giờ nói chuyện với người khác, cả ngày chỉ ngồi ở chỗ của mình không biết làm gì.

Một lần Bàng Sảnh giả vờ vô tình đi qua chỗ Tiêu Úc Tĩnh, để lặng lẽ xem xem cô ấy đang làm gì, liền sợ chết khiếp.

Không ngờ Tiêu Úc Tĩnh lại đang chăm chú đọc một cuốn tiểu thuyết bản gốc bằng tiếng Anh.

Lúc kể chuyện này cho Cố Minh Tịch nghe, cô chực khóc: “Lớp 10A2 thật đáng sợ, toàn là người ngoài hành tinh thôi! Em muốn chuyển lớp, huhuhu…”

**

Cuối tháng mười một, Bàng Sảnh nhận ra nhà số 502 đối diện rất bận rộn, ngày nào cũng có bao nhiêu người ra ra vào vào. Cho đến một hôm Bàng Sảnh nhìn thấy thợ sửa chữa đến dỡ điều hòa ở nhà hàng xóm ra.

Lúc sang nhà Cố Minh Tịch làm bài, cô nhận ra phòng cậu trở nên vô cùng bừa bộn.

Cố Minh Tịch nói với cô rằng cậu sắp chuyển đi, đang thu dọn đồ đạc.

Gia đình Cố Minh Tịch chính thức dọn đi vào một buổi sáng cuối tuần đầu tháng mười hai.

Do chức vụ của Cố Quốc Tường ở công ty nên có rất nhiều người trong nhà máy đến giúp anh chuyển nhà. Một chiếc xe tải chở hàng của công ty kim khí đỗ dưới sân, từng tốp công nhân trong nhà máy đi lên gác dọn lần lượt những đồ gia dụng, đồ điện còn dùng được và cả những thùng đựng đồ dùng lặt vặt và quần áo mà Lý Hàm đã xếp gọn trước đó xuống dưới.

Bên ngoài ồn ào suốt cả buổi sáng còn Bàng Sảnh thì cuộn tròn trong ổ chăn của mình. Mấy ngày nay đang có không khí lạnh, bên ngoài lạnh căm căm, chỉ có trong chăn là ấm thôi.

Bàng Thủy Sinh cũng sang nhà hàng xóm giúp một tay, Kim Ái Hoa vào gọi Bàng Sảnh: “Sảnh Sảnh, Minh Tịch tìm con này!”

Bàng Sảnh vùi đầu vào sâu trong chăn, “Mẹ bảo anh ấy là con ngủ chưa dậy!”

“Đã mấy giờ rồi mà còn chưa dậy, Minh Tịch sắp phải dọn đi rồi, con không ra nói chuyện với anh à?!”

“Có gì mà nói chứ, ngày nào chẳng gặp ở trường!” Bàng Sảnh vẫn không thèm chui đầu ra ngoài, “Phiền phức thế nhỉ, con buồn ngủ lắm!”

Đến trưa nhà hàng xóm im ắng hẳn, Bàng Thủy Sinh mang một thùng lớn vào phòng Bàng Sảnh: “Vẫn chưa dậy à?!” Anh đặt thùng giấy xuống đất rồi nói: “Này, Minh Tịch bảo tặng hết cho con những thứ này, nó nói toàn những đồ con thích.”

Bàng Sảnh ngồi dậy ngay lập tức: “Cố Minh Tịch đâu rồi?”

“Đi xuống dưới rồi, xe sắp chạy rồi.”

Bàng Sảnh vội vén chăn đi ra khỏi giường, mặc áo len rồi chạy ra ban công ở phòng ngủ chính.

Cô mở cửa sổ, ghé sát vào lan can, gió lạnh liền ùa tới làm hai má cô ran rát. Bàng Sảnh nhìn chiếc xe tải đầy ắp đồ đạc dưới sân, mấy người đang chằng buộc những thùng đồ cuối cùng. Cô cũng nhìn thấy Cố Minh Tịch, một người công nhân đang  đỡ cậu lên xe. Buồng lái của xe tải rất cao, phải bám vào tay vịn mới lên được, Cố Minh Tịch được người ta đỡ hông đẩy lên. Thế rồi cậu bất ngờ ngước lên nhìn tầng năm qua cửa kính xe.

Chẳng hiểu lúc đó nghĩ thế nào mà Bàng Sảnh vội ngồi xổm xuống nền nhà, trốn sau lan can.

Sau đó dưới sân vọng lên tiếng khởi động xe ầm ĩ. Tiếng xe từ gần đến xa, cuối cùng Bàng Sảnh cũng đứng dậy, nhìn theo chiếc xe chở Cố Minh Tịch nhanh chóng rời khỏi khu tập thể kim khí.

Cô ngơ ngác nhìn theo lâu thật lâu, lúc Bàng Thủy Sinh cầm áo khoác đến phủ thêm cho con gái, anh thấy con bé đã khóc tức tưởi tự bao giờ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.