Trong căn phòng lụa đỏ lay động lả lướt, vừa u ám vừa dụ hoặc, hương hoa thơm ngát toả khắp gian phòng. Giữa phòng, nam nhân yêu nghiệt xuất chúng, mặc một thân huyết y quỳ giữa phòng, xung quanh lấy hắn làm trung tâm, vây lấy hắn chính là một trận pháp hắc ám.
Từ trận pháp xuất hiện những sợi huyết xích trói chặt lấy hắn. Những ký tự hắc huyết liên tục xuất hiện từ dưới trận pháp, không ngừng lượn lờ xung quanh hắn như muốn hắn khắc ghi.
अंतहीन पळवाट, अंतहीन शाप
मिशन कधीही विसरू नका
ज्या दिवशी आम्ही परतलो
प्रत्येक गोष्टीची किंमत मोजावी लागेल
Gương mặt kia tái nhợt, khoé miệng rỉ máu, mái tóc đen dài xõa xuống ngực, mồ hôi lấm tấm lăn dài trên má, khiến hắn trở nên yếu ớt chọc người thương tiếc. Dù trong hoàn cảnh như nào, nhan sắc này cũng không thể bị che lấp, vẫn đẹp mê hồn. Hắn không phải ai khác ngoài Hoa Vô Ngân.
Vốn dĩ hiện tại vẫn chưa tới ngày cấm thuật phát tác, nhưng do hắn ra tay cứu Vân Nhu, vậy nên hắn mới thành ra như vậy. Dường như có một thế lực nào đó đối đầu với thế lực khống chế hắn, đang cố ngăn cản hắn cứu Vân Nhu.
Hắn kỳ thật cũng không muốn cứu nàng ta, nhưng nếu không cứu, nàng ta chết hắn cũng bị kéo ngược lại. Hắn không muốn mình giống như con rối để người khác giật dây.
Hắn biết bản thân bị khống chế, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác. Đến thế lực khống chế hắn vẫn còn là một bí mật, vậy nên thế lực đối đầu với thế lực kia hắn lại càng không thể biết.
Sự bất lực kèm theo đau đớn do cấm thuật đem tới, khiến thân thể hắn giống như không ngừng bị xé rách da thịt, càng làm cho hắn cảm thấy không cam tâm. Hắn thấy mình đã mạnh vậy rồi, nhưng vẫn không thể xoay chuyển được mọi chuyện.
Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Vân Nhu, nàng ta hơi thở thoi thóp, dường như có thể chết bất cứ lúc nào. Hắn nhíu mày, không phải vì đau đớn của bản thân, mà là nghi hoặc.
Vân Nhu kiếp này dường như thật xui xẻo, đáng nhẽ ra nàng ta không phải vậy mới đúng. Hắn nhớ đến Truy Phong và Tư Không Minh bên cạnh nàng, bỗng hiểu ra vấn đề. Có người cố tình dẫn dắt nàng ta gặp được hai tên này, một sát tinh và một tai tinh sẽ làm kìm hãm vận khí của nàng ta. Người nghĩ ra cái chủ ý này cũng thật tâm cơ.
Nhưng như vậy cũng không thể làm nàng ta chết được chứ? Thiên đạo chẳng lẽ ngồi im nhìn nàng ta chết sao? Hoa Vô Ngân nghi hoặc, nhịn lại đau đớn trên cơ thể, dùng thần thức cảm nhận bên phía Vân Nhu.
Chợt hắn mở mắt ra, khoé miệng nhếch lên, nở một nụ cười kỳ quái. Đúng là không ngoài dự tính của hắn, không có hắn thì thiên đạo cũng không để nàng ta chết dễ dàng như vậy được. Nhưng cũng từ chuyện này, hắn có thể lợi dụng thế lực đối lập kia, trong đầu hắn loé lên một ý tưởng. Ngày hắn thoát khỏi xiềng xích này sẽ không còn xa nữa.
Hoa Vô Ngân gục đầu xuống, nhắm mắt lại, nhẫn nhịn từng cơn đau đớn trong cơ thể. Xung quanh khí tức hắc ám không ngừng lượn lờ, hắc huyết văn tự theo những luồng hắc khí đó cứ vậy lơ lửng quanh hắn.
Hoa Vô Ngân không hề biết rằng, ở một nơi khác, hình ảnh hắn được chiếu trên một chiếc gương. Xung quanh nơi đây tràn ngập hơi thở thánh khiết. Người ngồi trước gương nhấc môi nở nụ cười, giọng nói dễ nghe vang lên.
"Ngươi cũng thật biết chơi, màn đối đầu của chúng ta mới chỉ bắt đầu!"
Lời này không phải nói cho Hoa Vô Ngân, hắn ta cũng chỉ là một con dối bị người khác khống chế.
Bên dưới nơi tối tăm sâu thẳm lạnh lẽo, xung quanh là những sợi xích hắc sắc toả ra những luồng huyết khí, cấm chú cổ xưa vây xung quanh. Một đôi huyết đồng lạnh lùng mở ra, không có một thanh âm phát ra, cũng không có một thanh âm nào truyền tới. Ánh mắt đó trở lên thanh minh, như nhìn thấu vạn vật, xuyên qua tất cả xuất hiện trong chiếc gương kia.
Chỉ thấy hình ảnh Hoa Vô Ngân trong gương giống như mặt nước dập dềnh rồi biến mất. Thay vào đó là đôi huyết đồng, đôi mắt đấy nhìn chằm chằm vào người ngồi trước gương. Người kia cũng nhìn vào đôi mắt đấy, không khí tĩnh lặng, tựa như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Không có một lời thừa thãi, đôi bên đều im lặng nhìn đối phương. Tưởng chừng như sóng yên biển lặng, nhưng chỉ đôi bên mới biết là không hề như vẻ bề ngoài. Bất cứ ai nếu như bước vào phạm vi nghìn dặm quanh đây đều sẽ tan thành tro bụi, hồn phi phách tán.
Răng rắc!
Mặt gương nứt vỡ, hai bên cũng chấm dứt tranh đấu ngầm. Xung quanh mọi thứ đều trở về như cũ, trên gương chỉ còn lại vết nứt, nào còn đôi huyết đồng kia nữa. Người ngồi trước gương, soi mình trong chiếc gương nứt vỡ kia, khoé miệng giương lên một độ cong nhẹ.
Vu Lam Sâm Lâm.
Vân Nhu không thể nói được câu gì, chỉ nghe thấy những tiếng hít thở không thông, cùng nhịp tim đập bất thường. Ánh mắt nàng cũng mờ đi, mí mắt nặng trĩu muốn khép lại.
"Tức giận sao? Nhưng ngươi quá yếu".
Giọng nói chế giễu của Lục Xà Vương vang bên tai nàng. Đúng vậy! Nàng quá yếu, đến một con rắn cũng không bằng. Cường giả vi tôn, cho dù đối phương có là gì thì thực lực vẫn trên nàng. Kẻ yếu thì phải chấp nhận số phận.
Nếu nàng có thực lực, nhất định sẽ lột da con rắn này, chặt nó ra từng khúc. Nhưng đáng tiếng, thực lực không bằng a! Có trách thì trách nàng quá xui thôi! Hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy, không hề đẹp đẽ như giấc mộng kia.
Vân Nhu gắng gượng nở nụ cười, nàng rất muốn cười, nhưng đến sức lực để cười cũng không có. Mộng là gạt người, gạt nàng vạn năm rồi lại vạn năm. Thật đáng tiếc thực tế này quá khác, nàng thực sự muốn sống trong giấc mộng đấy, thật đẹp, thật hoàn mỹ.
Chợt khoảnh khắc bên hồ Ngưng Nguyệt ùa về, khi đó Mặc Linh Lan, Mặc Vũ Văn, Mặc Uyên và nàng vẫn đang vui cười. Bốn người mơ ước cho tương lai, nào là thành Trận Pháp Sư tôn quý, nào thì đứng trên đỉnh cao đại lục. Thật đẹp biết bao! Đáng tiếc, chúng ta không thể thực hiện được những ước mơ dang dở này.
Nàng nhớ tới Tiểu Nha, hoa đăng cùng đèn khổng minh chưa kịp cùng nhau thắp. Lại nhìn qua đồng đội hiện tại của nàng, nước mắt nàng im lặng chảy ra.
Lục Xà Vương ánh mắt phẫn hận cầm vạt váy của nàng, xé toạc một đường, nộ ra một bên chân thon dài trắng nõn.
"Bắt đầu từ chân của ngươi đi".
Nói rồi hắn dùng ngón trỏ có móng vuốt sắc nhọn, kẻ một đường thẳng từ trên đùi nàng xuống, tay hắn kẻ tới đâu máu bật ra tới đấy, tạo thành một vết rạch trên chân. Sau đó, hắn đưa móng vuốt của mình đâm vào vết rạch, ý đồ lột da của nàng.
Cơn đau đớn do xương cốt vỡ vụn, giờ lại thêm cơn đau khi bị lột da. Vân Nhu hơi thở yếu ớt, ý thức dần mất đi thanh tỉnh. Lục Xà Vương cầm da của nàng, lột lên. Tiếng xoẹt vang lên, máu tươi từ dưới làn da phụt lên. Chân nàng giống như một khúc gỗ bị lột vỏ vậy, máu thịt tung ra, từng sợi thịt run lên.
Ngay khi Lục Xà Vương định tiếp tục, từ xa đi tới một nữ hài khoảnh bảy tuổi. Nữ hài mặc váy màu đỏ, tóc đen thẳng tắp dài tới eo. Nữ hài này để mái bằng, đôi mắt to tròn long lanh, trông thật khả ái. Nàng ta híp mắt cười đi về phía Lục Xà Vương. Trên vai nàng ta còn có một con vật hình thù dị dạng màu xám đen.
Là dị thú? Từ lúc nào mà nhân loại và dị thú sống chung?
Không đúng! Khí tức nàng ta không giống nhân loại, mà cũng không khác nhân loại là bao, hơn nữa lại còn có khí tức của yêu thú. Nàng ta chả nhẽ là nhân yêu? Hỗn huyết giữa nhân loại và yêu thú?
Nghĩ tới đây, trong mắt Lục Xà Vương hiện lên một tia chán ghét. Dị thú đã là một vết nhơ trong yêu thú bọn hắn, hỗn huyết nhân yêu càng làm cho yêu thú bọn hắn chán ghét hơn.
"Thật kinh tởm!"
Lục Xà Vương híp mắt, nhìn nữ hài đang tiến lại gần, hắn vung tay lên, tùy tiện đánh ra một chiêu xử lý thứ bẩn thỉu kia. Ngoài dự liệu của hắn, nữ hài kia vẩy tay một cái, chiêu thức của hắn liền tan biến. Bấy giờ Lục Xà Vương mới sợ hãi nhìn nữ hài, hắn không ngờ nữ hài này thực lực lại khủng bố như vậy.
Lục Xà Vương định chạy trốn, nhưng xung quanh hắn giống như có một lớp kết giới trong suốt, khiến hắn không tài nào chạy được. Hắn sau đó biến về bản thể, ý đồ chui xuống đất lẩn trốn.
Nữ hài nhìn Lục Xà Vương khổng kia, miệng cười khúc khích, đưa tay lên, làm động tác nắm. Chỉ thấy Lục Xà Vương giống như bị bàn tay vô hình túm lấy, muốn chạy cũng không thể.
"Con rắn nhỏ, chạy đi đâu?"
Lục Xà Vương giãy giụa, hắn muốn lên tiếng cầu xin, nhưng lời còn chưa nói ra, đã chẳng còn cơ hội để nói nữa.
Bụp!
Chỉ thấy cái đầu nó nổ tung thành nhiều mảnh, máu thịt bắn tứ tung. Thân thể khổng lồ đổ rạp xuống đất, vĩnh viễn mất đi sự sống.
Nữ hài tử sau khi giải quyết xong Lục Xà Vương liền chậm rãi bước tới chỗ Vân Nhu.
Vân Nhu mí mắt nặng trĩu đang từ từ nhắm lại, nàng chỉ thấy mơ hồ thân ảnh màu đỏ nữ hài tử tới bên cạnh mình ngồi xuống, hình như đang dùng hai tay ôm mặt cười với nàng, giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tỷ tỷ tốt, người tốt một đời bình an a!"
Vân Nhu sau đó hôn mê, nữ hài tử nhìn nàng như vậy, thở dài, nhấc dị thú trên vai xuống, lên tiếng hỏi.
"Ngươi nói xem, ta tới chậm nên tỷ tỷ mới bị con rắn nhỏ kia làm bị thương đúng không".
Nếu Truy Phong còn ý thức, chắc hẳn hắn sẽ nhận ra. Con dị thú này chính là Trạch Lân Thú hắn gặp ở Vĩ Mặc Sâm Lâm sao. Chỉ là nó biến nhỏ lại thôi, chứ hình dáng không có gì khác biệt.
"Grà Grà"
Con vật nhỏ nghe hiểu lời nữ hài tử, nó kêu lên đáp lời nàng. Đối với nó nàng không bao giờ sai, nàng như nào cũng được, nàng luôn là nhất, vĩnh viễn như vậy. Nó không quan tâm những thứ khác, chỉ quan tâm tới mình nàng.