Một Vạn Năm

Chương 55: Ta cũng muốn trải nghiệm cảm giác làm thổ phỉ!



Càng về khuya càng yên tĩnh, không ai nói gì, không khí càng trở lên tĩnh mịch. Truy Phong không thích cảm giác tĩnh mịch này liền hắng giọng, nhìn Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

"Sao ngươi lại bị hai huynh muội kia truy sát? Dù sao ngươi cũng là Bạch gia thiếu gia, bọn họ dám động tới ngươi sao?".

Truy Phong cảm thấy hiếu kỳ, Bạch Ngọc Đường này có gia thế khủng như vậy không ngờ cũng có ngày bị truy sát thành ra như này.

"Nữ nhân Vãn Lạc kia muốn bắt ta về song tu. Trời cao, Bạch gia ở xa, bọn họ là ma đạo thì sợ gì?". Bạch Ngọc Đường thở dài.

"Cũng đúng!". Truy Phong đánh giá Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới một lượt. Ừm! Tên này quả thực rất tuấn mỹ, bảo sao yêu nữ kia nhắm đến.

"Không biết cao danh, quý tánh của mọi người như nào để tiện xưng hô?".

"Ta tên Truy Phong"

"Tư Không Minh"

"Vân Nhu"

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Vân Nhu, không ngờ nàng ta lại là Vân Nhu của Vân gia. Bảo sao nàng ta sau khi nghe tên hắn lại không có thiện cảm với hắn.

Chuyện Mặc gia bị diệt hắn cũng biết đôi chút. Nàng ta lúc đó cũng ở Mặc gia, phụ thân hắn cùng những gia tộc khác liên hợp tấn công Mặc gia. Vậy nên nàng ta cũng bị liên lụy, không ngờ nàng ta vậy mà vẫn có thể còn sống quay về.

Xung quanh không biết ở đâu bay đến một đàn Hồ Điệp. Chúng phát sáng trong đêm, thân thể trong suốt phát ra ánh sáng tím. Hồ Điệp bay xung quanh Vân Nhu và đám người, trong màn đêm thực ảo xen lẫn, khung cảnh lúc này tựa như thế ngoại đào viên.

Hắc ám như được xua tan, từng con Hồ Điệp nhẹ nhàng bay lơ lửng xung quanh. Khắp nơi đều là Hồ Điệp, cảnh vật trở nên thật duy mỹ thơ mộng.

Vân Nhu đưa ngón trỏ lên chạm vào Hồ Điệp, nàng chưa kịp chạm vào thì một cái quạt gấp đập vào tay nàng. Một tay khác của nàng lúc này đang nắm lấy thanh đao.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần. Mẹ kiếp! Lão nương muốn chém hắn ngay lập tức!

Mặt nàng sa sầm, nàng cúi mặt xuống nên không ai nhìn rõ biểu cảm lúc này. Tay cầm đao siết chặt, hơi run run như đang kiềm chế không giơ đao lên vậy.

Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra cảm xúc của Vân Nhu có gì đó sai sai. Hắn cũng nghĩ lại, thấy mình vừa rồi cũng không đúng, nhưng hắn vội quá, tay nhanh hơn não.

"Khụ khụ...Chuyện này, không phải ta đánh tay ngươi đâu. Đám Hồ Điệp kia nhìn đẹp vậy nhưng không được động vào. Tụi nó được gọi là Mộng Điệp, chạm vào tụi nó sẽ rơi vào giấc mộng.

Trong mộng, ước muốn của ngươi sẽ được khuyếch đại lên cao nhất có thể. Người nhập mộng rồi sẽ không thể tỉnh lại được nữa, sau đó chết dần chết mòn trong mộng. Sinh khí của ngươi sẽ bị tụi nó hấp thụ".

Bạch Ngọc Đường vội vàng giải thích, tuy tiếp xúc với nàng không lâu. Nhưng hắn cũng nhìn ra nữ nhân này bạo lực. Hắn không muốn bị nàng ta chém!

Vân Nhu nghe vậy thì thở ra một hơi, súyt nữa thì nàng chém hắn rồi. Lại nhìn những con Mộng Điệp này, bọn chúng thật đẹp. Không ngờ đẹp vậy mà lại nguy hiểm.

"Đúng là thứ gì càng mỹ lệ lại càng nguy hiểm!"

Vân Nhu tấm tắc một câu, trong đầu nàng hiện lên bóng hình một người ứng với câu này. Hắn chính là Hoa Vô Ngân, nam nhân này mỹ lệ xuất chúng, nam nữ trong đại lục này có lẽ không ai đẹp bằng hắn.

Hắn đem cho nàng cảm giác sợ hãi chưa từng có, nàng chưa thấy người nào đáng sợ bằng hắn. Ngay cả lúc nàng gần kề cái chết cũng không có cảm giác này.

"Tiểu thư!"



Tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của nàng, Vân Nhu nhìn qua hướng tiếng gọi. Truy Phong lúc này nhìn nàng nở nụ cười, hai tay hắn phát ra từng tia lôi linh lực màu tím.

Những tia lôi linh lực lập loè trong đêm bám vào từng con Mộng Điệp giữ chúng lại một chỗ, không để chúng nó bay đi.

"Ngươi là lôi linh căn?". Vân Nhu ngạc nhiên hỏi.

Không ngờ hắn lại là Lôi Linh Căn, bình thường hắn không có để lộ cho mọi người biết. Lôi linh căn rất hiếm, nếu phụ thân nàng biết nhất định sẽ bồi dưỡng hắn.

Không đúng! Hắn miệng quạ như vậy, bồi dưỡng hắn để đem vận xui tới gia tộc sao?

"Tiểu thư, sao người nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ vậy? Ta biết nhan sắc của ta người nhìn khó cưỡng lại được, nhưng mà người nhìn ta như vậy ta cũng thấy ngại".

Truy Phong tự luyến đắc ý nói, giờ mà khen hắn một câu chắc chắn hắn sẽ lên trời. Hắn mà có đuôi thì lúc này có lẽ cái đuôi đang vẫy vẫy cũng nên.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi xấu nhất ở đây". Vân Nhu liếc Truy Phong một cái, nàng không chút lưu tình nào dập tắt ảo tưởng của hắn.

Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng không nhịn được phì cười. Thú vị! Thật thú vị!

Tư Không Minh khoé môi cũng không nhịn được kéo lên, Vân Nhu càng ngày càng thật biết chọc tức người khác.

Đang lúc Truy Phong tức giận định đối chất với nàng, thì ở phía xa đi tới một nhóm người. Nhóm người này mặc y phục giống với đám thổ phỉ lúc ban chiều.

Thật là, lúc nàng xuất môn không xem ngày mà! Có thôi đi không? Phải đánh nhau hết trận này tới trận khác nàng mệt rồi. Vân Nhu thở dài, thiên đạo không muốn chiếu cố nàng a!

Đám thổ phỉ không thấy huynh đệ mình về nên bọn họ đi tìm, ai ngờ lại gặp bọn Vân Nhu đang ngồi nghỉ ngơi. Lần này đám thổ phỉ làm theo quy trình, một tên trong đó đại diện bước ra. Hắn ta vác theo một cây chùy gai, nhìn vào đám người Vân Nhu nói lớn.

"Núi này là ta mở, cây này là ta trồng. Muốn đi qua đây phải trả phí! Các ngươi nam đứng qua phải, nữ đứng qua trái".

Đám người Vân Nhu không để ý đến bọn họ, vẫn cứ ngồi im, không khí rơi vào trầm mặc.

Tên thổ phỉ kia thấy vậy tức giận, quay lại phía sau hét với những tên còn lại.

"Bắt hết bọn chúng lại, đem về sơn trại".

Đám thổ phỉ hùng hổ tới gần bọn Vân Nhu, lôi ra dây thừng định trói bọn họ lại. Vân Nhu tránh qua một bên, khi này nàng mới lên tiếng.

"Không cần trói, ta tự biết đi".

Nói rồi nàng dẫn đầu đi về phía trước, đi được vài bước nàng quay đầu lại, nhìn bọn thổ phỉ bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Các ngươi không đi sao? Còn không mau dẫn đường, đứng đấy làm gì".

Mấy tên thổ phỉ nghe xong, tên nào tên đấy mặt cũng nghệt ra. Bọn họ chưa gặp ai bị cướp mà lại phối hợp như vậy. Nhưng sao bọn họ có cảm giác như mình là hạ nhân đang dẫn đường cho đại nhân vật đến nhà là thế nào?

Bạch Ngọc Đường cùng đám người Tư Không Minh, Truy Phong cũng khó hiểu nhìn Vân Nhu. Nàng đây là muốn làm gì? Nhưng nghĩ như nào thì nghĩ, bọn họ vẫn theo sau Vân Nhu.

Truy Phong lúc này chen lên trước lại gần Vân Nhu thì thầm.



"Tiểu thư, người định làm gì thế?"

"Ta đang trải nghiệm cảm giác làm thổ phỉ". Vân Nhu vừa cười vừa nói.

Muốn đánh cướp nàng sao? Nàng cũng muốn đánh cướp bọn họ. Tiền tự dâng tới cửa không ai chê nhiều!

Truy Phong nhìn Vân Nhu khó hiểu, nàng có ý gì? Vân Nhu liếc nhìn Truy Phong cười gian, Truy Phong ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ý nàng. Hai người vừa đi vừa cười, tiếng cười càng nghe càng cảm thấy lệch lạc mất đi nhân tính.

Tư Không Minh cùng Bạch Ngọc Đường đi ở phía sau, hai người trừng qua trừng lại một hồi đều ngầm hiểu ý. Chắc chắn Vân Nhu và tên Truy Phong kia đang bày mưu hèn kế bẩn gì đó nên mới cười như thế kia.

Một lúc lâu sau đám thổ phỉ cũng đưa đám người Vân Nhu tới nơi. Xung quanh sơn trại là hàng rào gỗ cao hai trượng. Trên tường có người canh gác đi lại.

"Mở cửa! Chúng ta về rồi đây".

Cửa mở ra, đám thổ phỉ dẫn nhóm người Vân Nhu vào. Bọn họ đưa thẳng nhóm người Vân Nhu vào trong đại sảnh.

Trong đại sảnh lúc nàng đám người đang uống rượu, ngắm mỹ nữ múa. Trên đài cao có một bảo toạ, ngồi ở giữa là một đại hán mặt mày hung tợn, hắn hai tay ôm hai cái nữ nhân nhìn xuống phía dưới.

Hai bên đại sảnh là các nhóm đương gia đang tay ôm mỹ nữ, tay cầm rượu uống. Trên bàn bày đủ các món ăn và rượu.

Vân Nhu nhìn ngó xung quanh đánh giá, cái sơn trại này thật xa hoa. Chắc chắn bọn họ cướp được rất nhiều tiền, lại nhìn quanh một vòng. Mấy tên ngồi ở đây cảnh giới cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ Hậu Kỳ.

"Sao chỉ mình các ngươi quay trở về? Đám người lục đương gia đâu? Còn bọn họ là ai?"

"Thuộc hạ tìm khắp nhưng không thấy lục đương gia đâu, nhưng lại thấy bọn họ nên thuộc hạ bắt lại. Đặc biệt là nữ nhân kia, thuộc hạ muốn dâng lên cho đại vương hưởng dụng"

Vân Nhu nhìn tên đang bẩm báo, rồi lại nhìn tên lão đại kia. Mặt nàng liền biến sắc, tên lão đại kia quá xấu rồi. Dám bắt nàng về cho tên này? Tức chết nàng rồi!

Đại vương nhìn Vân Nhu đánh giá một lượt, miệng nở nụ cười hài lòng.

"Tốt lắm, không cần đi tìm lục đương gia nữa, các ngươi lui xuống đi"

"Vâng đại vương, thuộc hạ xin cáo lui"

Đợi tên thổ phỉ kia lui ra ngoài, tên đại vương kia nhìn Vân Nhu vẫy tay.

"Tiểu mỹ nhân, lại đây với ta"

"Được, tiểu mỹ nhân tới ngay đây"

Dứt lời Vân Nhu cầm Đoạt Mạng 3000 chém một nhát tới phía hắn. Đao khí quét tới, cái bàn trước mặt hắn liền bị chẻ làm đôi. Hắn phản ứng nhanh nên đã nhảy qua một bên né, nếu không giờ này hắn đã thành hai nửa.

Trong đại sảnh đám người thấy vậy liền ngay lập tức buông mỹ nữ ra, tay cầm vũ khí đứng dậy nhìn về đám người Vân Nhu. Bên ngoài lúc này cũng chạy vào một đám người vây kín không cho nhóm Vân Nhu thoát.

"Ha ha ha! Mỹ nhân thật có cá tính. Bổn vương thích, nhưng nữ nhân phải dịu dàng. Để bổn vương đây dạy lại nàng!"

Tên đại vương lấy ra một cái chùy xích gai vụt tới chỗ Vân Nhu. Nàng vội dùng Lăng Lôi Vi Bộ, dưới chân xuất hiện tia chớp, nàng bước nhẹ một cái dịch chuyển qua chỗ khác.

Quả cầu gai đập thẳng xuống chỗ nàng vừa đứng, nền chỗ đó liền bị đập nát, xung kích toả ra xung quanh, đám người tu vi thấp gần đó trực tiếp bị tạp bay ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.