Một Vạn Năm

Chương 43: Lỗi của ta? Vẫn là lỗi không phải của ta?



Bên ngoài giấc mộng, Mặc Uyên đứng trước đầu giường Vân Nhu, ánh mắt ám trầm nhìn nàng. Hắn đưa tay ra, vuốt ve gương mặt nàng. Bàn tay từ vuốt ve gương mặt nàng rồi chuyển lướt xuống cổ nàng. Tay hắn hơi nắm nhẹ lấy cái cổ trắng nõn của nàng. Chỉ cần dùng sức một chút thôi, có phải nàng ta sẽ ngừng thở không?

Đang lúc Mặc Uyên suy tư, giọng nói của tâm ma lại vang lên trong đầu hắn.

"Ngươi muốn giết nàng ta sao?"

"Trước giờ ngươi không quan tâm đến việc này, ngươi luôn kích động ta giết người khác, luôn muốn bản thân ta nhường lại thân thể cho ngươi. Vậy sao hôm nay ngươi lại quan tâm đến việc ta giết ai?". Mặc Uyên nhếch môi nở nụ cười chế giễu, dùng suy nghĩ đáp trả lời tâm ma.

"Hừ! Ta mới không quan tâm". Tâm ma nhanh chóng phủ nhận điều Mặc Uyên nói. Nó phải tỏ ra không quan tâm, không cho phép hắn bẫy nó.

"Ngươi có chắc ngươi không quan tâm không? Ngươi được sinh ra từ sự thù hận và chấp niệm của ta. Trong đó Vân Nhu là mấu chốt quan trọng. Nàng ta tồn tại ngươi mới tồn tại, nàng ta vong, ngươi cũng sẽ suy yếu. Nếu ta không giao cơ thể cho ngươi, vậy thì chỉ khi ta diệt được tất cả kẻ thù và Vân Nhu, ngươi mới có thể biến mất".

"Ngươi nói bậy! Ngươi sẽ không bao giờ tiêu diệt được ta. Vĩnh viễn không!". Trong đầu Mặc Uyên, tâm ma lúc này đang không ngừng rít gào. Mặc Uyên đã biết được lí do nó tồn tại, hắn chắc chắn là đang uy hiếp nó.

"Ngươi không nhận thấy ngươi đang mất bình tĩnh sao? Ngươi quên ngươi với ta là một thể sao? Nếu ta chết, vậy thì ngươi cũng chết. Ta cũng không ngại giết chết Vân Nhu để ngươi suy yếu. Vậy nên ngươi hãy biết điều cho ta, ngươi mà tác quái, vậy thì chúng ta đồng quy vu tận".

Mặc Uyên híp mắt lại nhìn Vân Nhu, không ngừng dùng ý nghĩ uy hiếp tâm ma. Hắn cuối cùng cũng biết cách khắc chế tâm ma, hắn sẽ biến tâm ma thành sức mạnh cho hắn. Muốn khống chế hắn? Vậy trước tiên phải làm thế nào để thoát khỏi sự khống chế của hắn trước nha.

Tâm ma vốn sinh ra từ tâm cảnh vỡ nát của Mặc Uyên, vậy nên nó biết Mặc Uyên đang nghĩ gì. Hắn đang uy hiếp nó, đang chế giễu nó, nhưng nó không thể làm gì được.

Hừ! Có một ngày nó sẽ nuốt linh hồn của hắn, đoạt đi thân xác của hắn. Còn bây giờ nó nhịn, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Phi! Phải là tâm ma ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nó không phải người, nó là tâm ma cao quý, không phải người.

Mặc Uyên đạt được mục đích, liếc mắt nhìn Vân Nhu một cái, khoé môi nâng lên nụ cười tự giễu. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, không để lại dấu vết.

Vân Nhu lúc này vẫn đang trong hồi ức đau lòng. Bên ngoài, khoé mắt nàng không ngừng tuôn ra nước mắt. Cổ họng phát ra tiếng nức nở, nhưng nàng không thể tỉnh lại.

Một đêm cứ như vậy mà trôi qua. Dù ngươi thức trắng một đêm, hay ngươi lâm vào giấc mộng. Thời gian cũng sẽ không dừng lại, những chuyện xảy ra rồi, đều sẽ không thể thay đổi.

Vân Nhu trên giường lúc này nhăn chặt mày lại. Cổ họng nàng đau rát khô khốc, dường như nàng đã khóc rất nhiều. Hai mắt của nàng cố gắng mở ra, ánh sáng chiếu vào khiến nàng không kịp thích ứng. Nàng nhắm mắt lại một chút, hít thở đều đều, sau đó tiếp tục hé mắt ra, chờ thích nghi với ánh sáng nàng mới bắt đầu đánh giá xung quanh.

Đây là phòng nàng? Dù đã rời Vân gia rất lâu, nhưng cách bày trí quen thuộc khiến nàng nhìn cái là nhận ra ngay. Nàng nhớ bản thân mình cùng Mặc Uyên bị truy sát nên chạy vào Vĩ Mặc Sâm Lâm, sau đó rơi xuống sườn núi.

Vậy giờ nàng ở Vân gia, có nghĩa là nàng và Mặc Uyên đã được cứu? Không được, nàng phải đi kiểm tra xem Mặc Uyên có sao không.



Vân Nhu vội vã bật người đứng dậy, chân nàng đặt xuống đất, nàng vừa đứng lên thì trước mặt mờ đi, thân thể nàng lảo đảo muốn ngã. Vân Nhu chống tay vào giường ngồi xuống, ổn định lại rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Thân thể nàng cảm thấy hơi đau nhức và mệt mỏi. Nhưng Vân Nhu không để ý cho lắm, nàng vội chạy tới đại sảnh. Trên đường đi, Vân Nhu gặp phụ mẫu nàng.

Từ xa, hai phu thê Vân Thiên Khải nhìn thấy nữ nhi của mình đã tỉnh, cũng mau chóng chạy tới chỗ Vân Nhu.

"Nhu Nhi, con đã tỉnh rồi sao? Con có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Sao lại xuống giường rồi. Đi đi đi, ta đưa con quay lại phòng". Ôn Lan Nguyệt chạy tới đưa hai tay lên ôm lấy má Vân Nhu, sau đó cầm tay nàng rồi hỏi han liên tục.

Nữ nhi bảo bối của nàng tỉnh lại rồi, thật may nữ nhi không sao. Nữ nhi của nàng chắc chắn đã chịu kinh hãi, nàng phải hảo hảo quan tâm nữ nhi mới được.

Vân Nhu bị mẫu thân hỏi han liên tục làm nàng cũng không biết phải trả lời sao. Nhìn phụ mẫu nàng trước mặt quan tâm nàng như vậy, trong lòng nàng dâng lên một cỗ ấm áp.

Chợt nàng nhớ tới Mặc gia, đó cũng là một nơi ấm áp. Nhưng giờ... người mất, cảnh cũng đã hoang tàn...

Tim nàng chợt nhói đau, nàng giữ tay mẫu thân đang định kéo nàng quay về phòng lại. Nàng nhào vào lòng mẫu thân, mặt nàng úp vào vai mẫu thân, hai mắt nàng đẫm lệ.

Chỉ đơn giản là nước mắt nàng không khống chế nổi mà tuôn ra. Nàng cũng sẽ bi thương, nàng cũng biết đau khổ như bao người? Nhưng trải qua nhiều cú sốc, hiện giờ cảm xúc nàng cũng dần mất đi. Nước mắt nàng rơi vì nàng thấy tim mình nhói đau? Hay là vì nàng cảm thấy đau lòng chuyện của Mặc gia?

Nàng không biết nữa, trong lòng nàng thật khó chịu! Nàng muốn thể hiện bản thân bi thương, muốn khóc hết nỗi lòng của mình ra. Nhưng hiện tại, nàng bởi vì không thể biểu đạt được cảm xúc mà khóc?

"Có phải vì con dẫn ra dị tượng, nên Mặc gia mới bị diệt tộc không?".

Nàng nghẹn ngào hỏi một câu. Rốt cuộc là tự hỏi mình, hay là đang hỏi phụ mẫu nàng? Nàng hy vọng phụ mẫu nói đó không phải lỗi của nàng. Nhưng trong thâm tâm, nàng không ngừng tự phán định lỗi lầm này chính là nàng gây ra.

"Không, không phải lỗi do con. Nhu Nhi, con đừng nghĩ nhiều, thật sự không phải lỗi do con". Ôn Lan Nguyệt ôm lấy nữ nhi của mình, một tay vuốt tóc, một tay vỗ lưng an ủi Vân Nhu.

"Chuyện này không phải lỗi của con. Tứ đại gia tộc và hoàng thất chỉ lấy đó làm cái cớ để diệt Mặc gia thôi. Không có sự kiện dị tượng thì Mặc gia cũng không tránh được chuyện này".

Vân Thiên Khải bất ngờ vì dị tượng Bạch Uẩn Liên Hoa hoá ra lại là do nữ nhi mình dẫn ra. Nhưng cho dù thế, chuyện Mặc gia bị diệt cũng không thể là do nữ nhi hắn gây ra.

Vân Nhu nghe được câu trả lời, cũng không biết phải nên vui hay nên buồn. Dù cho thật sự chuyện Mặc gia bị diệt tộc không phải do nàng gây nên, nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy áy náy. Rốt cuộc nàng cũng có một phần trách nhiệm trong truyện này, nàng không thể cứ như vậy rũ bỏ hết tất cả.

Vân Nhu nhớ tới Mặc Uyên, nàng vội rời khỏi lòng mẫu thân, lau đi những giọt nước mắt vương lại. Nàng cố gắng mỉm cười, nàng không muốn phụ mẫu phải phiền lòng vì nàng. Vân Nhu nhìn xung quanh tìm thân ảnh Mặc Uyên nhưng không có, nàng vội hỏi.



"Mẫu thân, Mặc Uyên đâu rồi? Huynh ấy có sao không?"

Ôn Lan Nguyệt cùng Vân Thiên Khải liếc mắt nhìn nhau, sau đó thở dài.

"Mặc Uyên đang ngoài đại sảnh, thằng bé muốn rời khỏi Huyền Vũ Đế Quốc. Chúng ta vốn định ra tiễn Mặc Uyên thì gặp con. Bây giờ ra chắc vẫn..." còn kịp. Ôn Lan Nguyệt chưa nói dứt câu, Vân Nhu đã vội vã hướng về phía đại sảnh chạy đi.

Vân Thiên Khải tiến lên, vỗ vai Ôn Lan Nguyệt ánh mắt đang nhìn về phía bóng dáng nữ nhi khuất dần sau đình viện kia. Có đôi khi những thứ biết rõ nhưng không cần nói ra. Vân Nhu và Mặc Uyên sau chuyện này có lẽ không còn như xưa được nữa.

Mặc dù Mặc Uyên đã nói buông bỏ hận thù, nhưng một gia chủ như hắn có thể không nhìn ra sao. Mặc Uyên nói vậy nhưng trong lòng vẫn đem hận thù không buông. Cho dù Nhu Nhi không có liên quan chính đến chuyện Mặc gia bị diệt, nhưng cũng có chút dính dáng, liệu Uyên Nhi còn có thể đối tốt với Nhu Nhi như chưa xảy ra chuyện gì sao?

Mặc Uyên lúc này đang chuẩn bị rời đi thì Vân Nhu chạy đến. Nàng lên tiếng gọi theo bóng dáng của Mặc Uyên.

"Uyên Ca Ca".

Mặc Uyên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt đất một lúc. Sau đó hắn ngẩng mặt lên, quay lại nhìn Vân Nhu nở một nụ cười mỉm ôn hoà.

Vân Nhu sượng chân lại, nhìn Mặc Uyên trước mặt, tim nàng đập thình thịch. Không phải là rung động...mà là sợ hãi. Đúng vậy, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cỗ sợ hãi khó tả.

Mặc Uyên vậy mà nở nụ cười? Hắn vốn không phải như vậy! Hắn tính tình lạnh lùng, lãnh đạm tựa như tinh tú trên bầu trời cao khiến người ta cảm thấy gần mà khó chạm tới.

Nhưng hiện tại Mặc Uyên chính là dáng vẻ ôn nhu nở nụ cười. Nàng nhìn Mặc Uyên, tim nàng đập nhanh rồi nhói đau. Hắn thật khác...Hắn không giống như trong mộng vạn năm của nàng nữa.

Một lần nữa Vân Nhu lại tự hỏi bản thân. Liệu nàng có chọn sai rồi không? Sao mọi thứ lại không đi theo như giấc mộng vạn năm? Phải chăng đúng là do nàng tới lúc năm tuổi, nên tất cả mọi thứ mới thay đổi theo?

Trong mộng vạn năm tuy nàng không nhớ chi tiết, nhưng chắc chắn Mặc gia không hề bị diệt. Vậy nên do nàng đến sớm, Mặc gia mới bị diệt?

Mặc Uyên trong mộng vạn năm cũng không phải như vậy. Lúc mới bắt đầu gặp Mặc Uyên, nàng cũng không cảm thấy gì sai. Nhưng...hôm Mặc gia bị diệt, nàng cảm thấy hắn thật sự rất khác, rất xa lạ. Do nàng tới nên hắn mới thành ra như vậy sao?

Có lẽ nào do nàng nghĩ nhiều quá rồi không? Cũng có thể Mặc Uyên thay đổi tính tình do sự kiện Mặc gia bị diệt. Hắn vẫn là hắn của giấc mộng vạn năm?

Mặc Uyên nhìn Vân Nhu, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ. Nàng nhìn vào mắt hắn, dường như trong mắt hắn lúc này là cả một bầu trời ấm áp.

"Vân Nhu muội muội! Muội tỉnh rồi sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.