Cả người y lúc này không thể nói là dễ chịu, khắp cơ thể, đặc biệt là kinh mạch vẫn còn đau râm ran như bị kim đâm, nhưng ít nhất vẫn thoải mái hơn lúc đầu.
Nếu đau đớn ban đầu là mười phần, thì bây giờ còn lại hai phần.
" Tỉnh rồi?", Hiên Trì Ngân nhẹ giọng hỏi.
Đổng Tuyết ngẩng mặt nhìn hắn, gật đầu, " ừm, ta ngủ lâu không?"
" Không lâu, tầm một canh giờ."
" Lâu quá, mau đi tiếp thôi, ta đã ổn rồi."
Nói rồi Đổng Tuyết cựa quậy muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Hiên Trì Ngân vững vàng bế thốc lên. Cả người Đổng Tuyết nhất thời chới với, y theo phản xạ choàng tay lên cổ Hiên Trì Ngân để không bị té ngã.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, đến khi Đổng Tuyết lấy lại được ý thức thì đã cả người đã bị Hiên Trì Ngân ôm gọn trên tay.
Đổng Tuyết không ngượng, ngược lại có chút cáu gắt vô cớ: " ngươi làm gì vậy?"
Hiên Trì Ngân không chút lung lay đáp: " ta biết Tuyết Tuyết vẫn còn đau, chắc chắn đi đứng sẽ rất khó khăn, cứ để ta bế Tuyết Tuyết đi, an tâm, ta không để Tuyết Tuyết rớt đâu."
Đổng Tuyết bực dọc thở hắt ra, y cũng không lên tiếng từ chối hắn. Dù sao việc cơ thể y vẫn còn đau là thật. Tốt nhất vẫn nên ít vận động một chút.
Hiên Trì Ngân vững vàng bế Đổng Tuyết, một mạch tiếp tục đi sâu vào bên trong con đường.
Tịnh Lạc học viện thấy Thất Sát cung bên này đã bắt đầu khởi hành, ngay lập tức cả đoàn người liền vội chạy theo sau.
Càng đi, hai bên vách đá bắt đầu xuất hiện những văn tự cổ, chúng được khắc dày đặc khắp vách động. Đổng Tuyết âm thầm nhìn chúng rồi ghi nhớ.
" Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa đây?", Lý Niên Ngọc đưa tay lau mồ hôi, bực dọc nói.
Mộ Thanh Hà nén tiếng thở dài, " rồi từ từ cũng đến thôi, huống hồ Đổng công tử còn đang bị thương, muội không cần gấp."
Hai người vừa dứt lời, thì thấp thoáng phía xa cuối con đường đã bắt đầu xuất hiện một khoảng không tăm tối.
Hai đoàn người một trắng một đen cẩn thận tiến vào, không ai dám lên tiếng nói câu gì.
Trước mắt họ lúc này xuất hiện một khoảng không gian rộng lớn, thậm chí còn lớn hơn cả nơi của Nhện Độc La. Chính giữa hang động là một cái hồ nước rộng hơn mấy trăm thước. Mặt hồ phẳng lặng như tờ, không chút gợn sóng, nhìn rất êm đềm.
Bên kia hồ chính là lối ra, cách duy nhất để đến đó là đi vòng qua cái hồ lớn này.
Mọi người đều không dám thở mạnh, ai cũng cảnh giác cao độ mà từ từ đi vòng qua hồ.
Đi gần nửa vòng, Mộ Khấu lúc này cảm nhận được mặt hồ có gì đó không đúng. Nếu để ý kĩ, thì sẽ thấy mặt hồ gợn sóng nhè nhẹ, là người không có sự quan sát kĩ lưỡng sẽ không thể thấy được.
Mộ Khấu nhíu mày liếc mắt nhìn sang Hiên Trì Ngân. Hắn tuy đang đi, nhưng ánh mắt đã cảnh giác nhìn mặt hồ. Khi cảm nhận được cái nhìn của Mộ Khấu, Hiên Trì Ngân liếc mắt nhìn ông một cái rồi lại tiếp tục nhìn mặt hồ. Hóa ra không chỉ riêng ông, Hiên Trì Ngân từ lâu cũng đã cảm nhận được sự khác thường của mặt hồ, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
[Ào ào ào]
Bỗng chốc giữa hồ liền gợn sóng dữ dội, ngay sau đó có một vật gì đó bất chợt đội nước đâm thẳng lên.
Nhất thời nước trong hồ bị dao động mạnh, bắn tung tóe ra xung quanh.
Hiện Trì Ngân và Mộ Khấu do đã cảnh giác nhìn mặt hồ trước đó, vậy nên hai người có phản xạ nhanh nhất.
Mộ Khấu liền nhảy lùi ra sau, Hiên Trì Ngân vững vàng bế Đổng Tuyết, cũng bật người nhảy lùi ra sau lưng.
Những người còn lại chậm hơn một nhịp, nhưng vẫn nhanh chóng nhảy tránh đi. Số ít người không kịp trở tay liền hứng trọn mọi thứ.
Đổng Tuyết đưa mắt nhìn sang hồ. Liền thấy một con rắn hổ mang to lớn. Y nhíu mày, nhất thời không biết đấy là con rắn gì.
" Bỏ ta xuống.", Đổng Tuyết lên tiếng.
Hiên Trì Ngân dù không muốn, nhưng vẫn nghe theo y, cẩn thận đặt người đứng xuống đất.
Đổng Tuyết nén cơn đau râm ran khắp thân thể mà đứng vững. Y mím môi nhìn kĩ con rắn kia. Lúc này nó chưa mở mắt, không biết là đang đợi thời cơ hay chỉ là một bức tượng đá.
Bởi lẽ da của nó có màu xám xịt, so sánh với màu của tường đá xung quanh cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Đổng Tuyết đưa tay sờ sờ ba cái kén đen trong ống tay áo. Ba cái kén khẽ run lên như đáp lại y. Đổng Tuyết dùng ngón tay vuốt ve, ba cái kén mới chịu yên ắng trở lại.
" Đây là tượng sao?", Thuần Hạ Lam nhíu mày nhìn con rắn hổ mang đang đứng im lìm giữa hồ.
Mặt nước vẫn còn dao động mạnh chưa có dấu hiệu dừng lại, con rắn xám xịt kia cũng yên ắng không động đậy.
Đổng Tuyết giật giật tay áo Hiên Trì Ngân, chỉ về phía cái mang bên phải của con rắn, nói: " Trì Ngân, nhìn kìa, cái viên trắng trắng đó là gì?"
Hiên Trì Ngân nhìn theo hướng Đổng Tuyết chỉ, quả thật thấy một viên gì đó to bằng một nắm tay, lại còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Hắn nhướng mày, "đó là đan dược cấp tám được luyện từ Tuyết Vãn Sinh."
Lời Hiên Trì Ngân vừa dứt, không chỉ Đổng Tuyết vấy lên tham vọng muốn cướp nó về tay mà bên phía Tịnh Lạc học viện cũng vậy.
Hiên Trì Ngân nhìn Đổng Tuyết, cười như không cười: " Tuyết Tuyết muốn nó sao?"
Đổng Tuyết không chút do dự gật đầu, " phải, ta muốn nó!"
Không đợi y kịp định thần, Hiên Trì Ngân đã phóng đi, hướng viên ngọc kia mà tới. Thanh kiếm Bạc Nguyệt cũng đã được rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm xé gió lao thẳng đến.
Mộ Khấu bên này không chịu chậm hơn Hiên Trì Ngân, ông nhảy lên chân lao đi, mục tiêu cũng là viên đan dược kia.
Bỗng ngay lúc này, đôi mắt con rắn liền mở lên, đôi dựng đồng màu đỏ nhanh chóng xuất hiện. Tiếng "khè khè" phát ra vang dội khắp vách động.
Con rắn đó quất đuôi lên, kéo theo một đường nước đầy uy lực hất về phía Hiên Trì Ngân và Mộ Khấu.
Hiên Trì Ngân vung Bạc Nguyệt lên chém đôi đường nước kia. Mộ Khấu bên này cũng dùng chân khí hộ thân, chặn đường nước bên ngoài.
"Các ngươi mau lên đi, viên đan dược cấp tám kia chúng ta phải có được!", Mộ Khấu nói lớn.
Lý Niên Ngọc cùng Thuần Hạ Lam liền nghe lệnh mà gia nhập cuộc chiến.
Bên Thất Sát cung, không đợi Hiên Trì Ngân nói, Tứ Sát Hành Thiên của hắn liền nhanh chóng xông lên theo.
Tứ Sát Hành Thiên là bộ tứ ám vệ thân cận của Hiên Trì Ngân, ra tay cực kì nhanh gọn. Trong huyễn giới này, không ai là không biết đến bọn họ.
Hiên Trì Ngân cũng chẳng tin tưởng ai ngoài bốn thủ vệ này.
Bọn họ chính là không cần Hiên Trì Ngân ra lệnh, chỉ cần nhìn thời điểm và sắc mặt chủ nhân, họ có thể phán đoán mình nên làm gì.
Đổng Tuyết đưa tay xoa xoa mấy cái kén, ánh mắt dõi theo viên đan dược cấp tám kia không rời nửa tấc.
Chỉ cần có nó... Chỉ cần có nó, đệ đệ của y sẽ có thể được chữa khỏi!
"Đổng công tử, ngươi có biết đây là loài vật gì không?" Mộ Thanh Hà nhíu mày nhìn cuộc chiến hỗn loạn trước mặt, hỏi.
Đợi một lúc không thấy ai đáp lời, Mộ Thanh Hà liền quay mặt nhìn sang, đôi mắt nàng mở to, bất ngờ nhìn Đổng Tuyết.
Đổng Tuyết lúc này trên vai liền đậu ba con bướm màu đỏ quỷ dị. Chính là loài bướm mà họ thấy lúc ở chỗ của Nhện Độc La.
Trên tay Đổng Tuyết còn cầm một cây gậy ngắn tròn bằng vàng được chạm khắc tinh xảo, trên đó còn nạm đầy tinh thạch lấp lánh. Nhìn thoáng qua liền sặc lên mùi tiền nồng nặc.
Đổng Tuyết đưa tay quật nhẹ gậy vàng, hướng một đầu của nó xuống đất, ngay sau đó, một chiếc roi liền hình thành.
Thân roi màu vàng óng, cán roi cũng cùng một tông màu. Tinh thạch đính trên đầu roi phát ra ánh sáng lấp lánh, nhìn sơ qua liền biết nó không phải là một chiếc roi bình thường.
Mộ Thanh Hà mở to mắt nhìn chiếc roi không rời, còn chưa kịp định hình thì Đổng Tuyết đã phóng đi.
Ba con huyết điệp cũng nhanh chóng vỗ cánh, làm rơi ra bụi phấn màu đỏ lấp lánh. Chúng bay thành vòng tròn trên đầu mãng xà.
Mãng xà vừa tiếp xúc bới bụi phấn liền bắt đầu di chuyển chậm chạp, ánh mắt nó trở nên mờ mịt.
Hiên Trì Ngân nhíu mày, bên mang còn lại cũng có một viên đan dược cấp tám!
Không nói nhiều, lợi dụng lúc này, Hiên Trì Ngân liền nhanh chóng lao đến. Mũi kiếm xé gió đâm thẳng vào mang mãng xà to lớn. Viên đang dược cấp tám kia cũng bị Hiên Trì Ngân đâm rơi ra ngoài.
Hiên Trì Ngân nhanh tay bay đến chụp lấy. Mộ Khấu bên này cũng nhanh chóng lấy viên đan dược bên mang còn lại.
Bàn tay Mộ Khấu vừa chạm được vào viên đan dược liền bị Đổng Tuyết nhanh tay hơn cướp lấy.
Mộ Khấu phản xạ nhanh, không nghĩ ngợi liền tung một chưởng về phía Đổng Tuyết muốn cướp lại viên đan dược.
Đổng Tuyết híp mắt, nhanh chóng né đi nhưng ngay lúc này, con mãng xà bỗng chốc thanh tỉnh. Nó gầm lớn đầy tức giận, dùng đuôi vung một đường nước đầy uy lực về phía Đổng Tuyết.
Đổng Tuyết không kịp tránh Mộ Khấu, liền hứng trọn một chưởng của Mộ Khấu cùng đường nước kia của mãng xà. Cả cơ thể y bị đánh bay vào vách đá, sau đó không trọng lực rơi thẳng xuống đất.
Hiên Trì Ngân vừa bắt được viên đan dược, nghe thấy động tĩnh liền ngoảnh mặt lại nhìn. Vừa vặn lại thấy một diễn cảnh vừa rồi.
Hắn trừng mắt, quăng luôn viên đan dược đi lao đến đỡ lấy Đổng Tuyết.
Một người trong Tứ Sát Hành Thiên liền bay đến bắt lấy.
Đổng Tuyết nhíu mi, một tia máu liền tràn ra khỏi khóe miệng. Nhìn mặt đất cách mắt mình ngày càng gần. Đổng Tuyết mím môi, chuẩn bị tinh thần sẽ té đau một trận.
Nhưng khác hoàn toàn trong tưởng tượng của y. Cả cơ thể lại rơi vào một lồng ngực ấm áp. Còn có cả nhịp tim đập mạnh mẽ.
Đổng Tuyết ngẩng đầu nhìn. Liền thấy Hiên Trì Ngân gương mặt vừa lo lắng, lại đầy tức giận nhìn lấy mình.