Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 30



Chương 30: Cậu cả Lệ chỉ đáng giá một trăm bảy mươi lăm triệu.

Mắt thấy bốn cánh môi đang muốn sát nhau, Tô Kim Thư không biết từ đâu rút thẻ ngân hàng ra, ngăn cản giữa hai người: “Của anh đây! Thẻ ngân hàng của tôi, coi như là bồi thường cho anh!”

“Em nói cái gì? “Chuyện tốt bị cắt ngang, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy trên trán nổi gân xanh nhảy loạn xạ.

Tô Kim Thư dùng thẻ ngân hàng chặn miệng, lộ ra một đôi mắt to ngấn nước, vô tội đáng thương: “Một trăm bảy mươi lăm triệu!”

Sắc mặt cậu chủ Tuấn tối sầm nhìn lên trời.

Nhìn thấy bộ dạng anh như sắp ăn thịt người ta, Tô Kim Thư lại nói: “Có lẽ… không đủ cho anh ăn một bữa, nhưng đó thực sự là tất cả tiền tiết kiệm của tôi”

Bên trong văn phòng, trầm tĩnh đến mức.

kì lạ vô cùng.

Thật lâu sau, Tô Kim Thư cảm thấy dường như đã trôi qua một thế kỷ.

Cuối cùng, Lệ Hữu Tuấn đột ngột lùi lại.

Trong mắt anh hiện lên một tia cuồng phong bão tố, nhưng mặt không chút biểu tình, đầu ngón tay mảnh khảnh duỗi ra chạm vào thẻ ngân hàng.

Đôi mắt Tô Kim Thư rung lên Fuck!

Anh thực sự muốn nó sao?

Vừa rồi… Cô cũng chỉ là dùng biện pháp khẩn trương, nghĩ anh giàu có như vậy, sẽ xem thường mấy đồng tiền này.

Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy phản ứng của cô trong mắt, cười nhạt: Cô nhóc này muốn đấu với anh?

“Tiền chỉ là vật ngoài thân, coi một trăm bảy mươi lăm ngàn này là phí tổn thất tinh thần mà thôi, với kỹ năng tuyệt vời của bác sĩ Tô sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại được.”

“Cho nên?”

“Cho nên, đã đến lúc buông tay rồi.”

Lệ Hữu Tuấn vươn tay kéo thẻ ra xa.

Tay Tô Kim Thư đột nhiên siết chặt, cô nắm chắc thẻ ngân hàng.

Một trắm bảy mươi lắm ngàn!

Đó thực sự là tất cả tiền tiết kiệm của cô!

Lệ Hữu Tuấn dùng sức, Tô Kim Thư theo lực cũng đứng lên theo, gần như nhìn chăm chẳm thẻ ngân hàng, gắt gao túm lấy.

“Buông tay!”

Tô Kim Thư cuối cùng cũng chịu thua sau khi đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn.

Nhẹ nhàng buông tay, trơ mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn bỏ thẻ ngân hàng vào túi.

Khuôn mặt xinh đẹp đó lập tức mất hết thần thái, Tô Kim Thư oán hận trừng mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn: Có người nói càng giàu càng keo kiệt bủn xỉn, quả nhiên không có gì sai cả.

Một trăm bảy mươi lăm ngàn của tôi, tim đau quát “Hữu Tuấn, sao lâu như vậy? Không ốn sao?”

Giọng nói nghi hoặc của Tô Bích Xuân từ ngoài cửa truyền đến.

“Đi thôi.”

Lệ Hữu Tuấn quay thẳng và bước ra ngoài Tô Bích Xuân quay người theo sau, và nghỉ ngờ nhìn Tô Kim Thư đang ngồi trên ghế với vẻ mặt tuyệt vọng và tàn tạ.

Có phải vì biết rằng hôm nay Lệ Hữu Tuấn sẽ cùng cô ta một đêm điên loạn cho nên Tô Kim Thư mới hoàn toàn tuyệt vọng như vậy?

Nếu không, làm thế nào cô có thể thể hiện một biểu hiện như vậy?

Đúng rồi!

Khẳng định là như vậy!

Khi nghĩ đến điều này, Tô Bích Xuân lập tức đắc ý tự hào.

Ba ngày nay, ngày nào cô ta cũng ngâm mình trong thẩm mỹ viện.

SPA tinh dầu toàn thân, tẩy lông toàn thân, các loại nước hoa, và thậm chí… Còn mặc đồ khiêu gợi * Miễn là không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, đêm nay chắc chắn sẽ là một trận khoái lạc ướt át!

Nghĩ đến đây, toàn thân Tô Bích Xuân trở nên nóng rực.

Cô ta ngại ngùng liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn bên cạnh và không nhịn được cười.

Lệ Hữu Tuấn không bỏ sót biểu cảm trên khuôn mặt cô ta, khoé miệng lộ ra một vẻ giễu cợt….

Lệ Hữu Tuấn, Tô Bích Xuân, Tô Kim Thư và hai trợ lý khác, một nhóm năm người Tổng cộng có hai ô tô đã được sắp xếp.

Tô Bích Xuân đương nhiên ngồi cùng xe với Lệ Hữu Tuấn, còn Tô Kim Thư thì đi chen chúc với hai trợ lý Nhưng những thiết bị điều trị phụ trợ đó, cộng với hai người bọn họ cũng đã lấp đầy xe rồi Tô Kim Thư không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bất chấp khó khăn ngồi trên xe của Lệ Hữu Tuấn.

Cô ngồi ở ghế phụ.

Lệ Hữu Tuấn và Tô Bích Xuân ngồi ở hàng sau.

Dọc theo đường đi, Tô Bích Xuân từ lúc đầu ngoan ngoãn yên lặng đến từng bước thăm dò, sau khi phát hiện Lệ Hữu Tuấn không có chán ghét, liền bắt đầu dũng cảm, nhẹ nhàng tán gẫu.

Lệ Hữu Tuấn thế nhưng lại không từ chối tất cả mọi chuyện.

Tô Bích Xuân quả nhiên được sủng ái mà lo sợ.

Đôi khi, cô ta thỉnh thoảng dùng những ánh mắt khiêu khích về nhìn phía Tô Kim Thư.

Thật sự là chó ngáp phải ruồi. Nếu ngay từ đầu Nhan Thế Khải đảm nhiệm là bác sĩ chăm sóc của Lệ Hữu Tuấn, nói không chừng không có tác dụng tốt như vậy đâu!

Sau hai giờ lái xe, cuối cùng cũng đến được núi Phong Lâm ở ngoại ô thành phố.

Ngôi Nhà Tình Yêu năm trên đỉnh núi Phong Lâm, với khung cảnh đẹp, không khí trong lành, ít người qua lại, đơn giản là nơi lý tưởng nhất để điều chỉnh cảm xúc.

Để tránh chuyện ngoài ý muốn, Tô Bích Xuân đã bao trọn gói Ngôi nhà tình yêu trong ba ngày hai đêm với chỉ phí hơn bảy trăm triệu.

Ngày đầu tiên không được, đến ngày thứ hai, thứ ba, cô ta không tin là Lệ Hữu Tuấn không thể không bị sức quyến rũ của mình chính phục!

Buổi tối mới bắt đầu chính thức trị liệu.

Vì vậy, ngay khi đến đây, Tô Kim Thư đã lập tức thu dọn đồ đạc và về phòng.

Sau đó, chìm vào giấc ngủ.

Tên khốn Lệ Hữu Tuấn đã tống hết tiền tất cả tiền tiết kiệm của cô.

Cô không bao giờ muốn nhìn anh nữa!

“Cốc cốc cốc!”

Không biết đã ngủ bao lâu, Tô Kim Thư bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

“Bác sĩ Tô, cô cũng ngủ lâu rồi, mau chóng dậy ăn cơm tối đi! Có bữa cơm thịnh Soạn này!”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của cô trợ lý nhỏ.

Tô Kim Thư, người vẫn đang ngủ trong bóng tối, đã thức dậy ngay lập tức khi nghe thấy từ “bữa ăn lớn”.

Thay xong quần áo rất nhanh liền đi theo trợ lý xuống lầu: “Giám đốc không phải rất bủn xỉn sao? Chúng ta đi công tác, đồ ăn toàn là rẻ nhất. Hôm nay làm sao có bữa tiệc lớn như vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang phấn khích của trợ lí nhỏ đỏ bừng: “Làm sao có thể trông cậy vào giám đốc Lưu được chứ? Là cậu cả Lệ!”

*… Tôi không đi, tôi không muốn ăn.”

Khi Tô Kim Thư nghe thấy tên của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư liền nhớ đến một trăm bảy mươi lăm triệu của cô không cánh mà bay.

Trái tim đau Trợ lý túm lấy cô: “Bác sĩ Tô, mức tiêu thụ tối thiểu cho nhà hàng Hilton ở tầng dưới là mười ba triệu sáu trăm lẻ tám một người, cô có chắc là không đi không?”

Mười ba triệu sáu trăm lẻ tám?

Tên khốn đó lừa bịp tiền của cô, vậy có thể ăn một chút nào thì hay chút đó vậy!

Nhà hàng có một không gian trang nhã và một cây đàn piano trang nhã Khi hai người Tô Kim Thư bước vào, nam y tá lập tức vấy tay: “Bác sĩ Tô, bên này!”

Tô Kim Thư bước tới và ngồi xuống.

Người đối diện với cô không phải ai khác, mà là Lệ Hữu Tuấn.

Tô Bích Xuân ngồi chặt bên cạnh anh, cười mãn nguyện.

Rõ ràng, sau một buổi chiều không thể tách rời, tình cảm giữa hai người đã thân thiết trở lại Tô Bích Xuân thấy Tô Kim Thư đi tới, lập tức dựa vào gần Lệ Hữu Tuấn một chút: “Hữu Tuấn, phí ăn ở đây không rẻ! Chỉ là mấy người chúng ta, bữa ăn này đã tiêu tốn một trăm bảy lăm triệu!”

Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt nói: “Dù gì cũng không sao, một trăm bảy lăm triệu là do người khác trả cho tôi. “

Tô Bích Xuân kinh ngạc: “Thật sao? Anh thật là lợi hại, không biết người nào ma xui quỷ khiến lại đụng phải anh, đáng đời! “

Tô Kim Thư khóe miệng run rẩy:”… “

Tên khốn này!

Lấy tiền mồ hôi nước mắt khó kiếm của cô, ở đây chiều một người phụ nữ, làm việc nghĩa?

Một trắm bảy lăm triệu là do cô làm việc chăm chỉ trong suốt một năm, chuẩn bị cho.

Mỹ Chỉ đăng ký tham gia các lớp học khiêu vũ!

Nghĩ đến điều này, Tô Kim Thư cảm thấy trong lòng mình như muốn phát điên lên.

Nhất là khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn và Tô Bích Xuân trò chuyện thân mật, cô tức giận đến mức muốn nổ tung.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.