Tiểu Dịch Thần nghe được, nhưng không hiểu hòn vọng phu là có ý gì.
Thế nhưng Hữu Hữu lại hiểu được, trên mặt căng cứng, giận dỗi: "Mẹ!"
Cậu giận dỗi chu miệng ra.
Tiểu Dịch Thần khó hiểu, hỏi lại: "Hữu Hữu, hòn vọng phu mà mẹ nói là có ý gì?"
Hữu Hữu đứng đắn trả lời: "Anh không hiểu thì đừng hỏi lại."
Mộ Dịch Thần méo miệng.
Vân Thi Thi càng bị chọc cười, đi đến, mỗi tay ôm một đứa nhóc. Hai bảo bối này thật dễ bị lừa quá, cô cười trộm trong lòng, không nhịn được đưa tay lên vuốt mũi Mộ Dịch Thần một cái.
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Về đến nhà, Vân Thi Thi cố ý xuống bếp nấu cho hai cậu nhóc một bữa tối thịnh soạn.
Lâu rồi mới xuống bếp, cho nên tay chân có chút không quen, đương nhiên không thể so sánh với tay nghề của Hữu Hữu, nhưng ít nhất cô cũng rất dụng tâm, nêm nếm cẩn thận nên hương vị rất ổn, còn tiến bộ hơn so với lúc trước.
Mộ Dịch Thần vô cùng mong đợi tay nghề của Vân Thi Thi, thức ăn vừa bày lên bàn cậu đã lập tức thò đũa ra gắp một miếng, lập tức khen ngợi: "Mẹ nấu ăn ngon quá!"
"Thật sao? Vậy thì ăn nhiều một chút!" Vân Thi Thi được khen thì rất vui mừng.
Ở bên cạnh, Mộ Nhã Triết lại không hề nể nang mà đánh giá: "Tạm được!"