"Tôi vừa mới cứu cậu ta khỏi tay bọn ma cô, bây giờ cô lại muốn tôi làm ma cô à?" Thẩm Nhất Nhất cười khẩy.
"Nói thế nào nghe khó nghe vậy." A Hi sửa lời cô, "Người ta chuyên làm cái nghề đấy mới gọi là ma cô, cô đâu có kiếm lời từ việc này. Chúng ta đây là gần nước, hưởng trăng trước mà."
Thẩm Nhất Nhất cười mà không nói, rồi nghe thấy A Hi hỏi với giọng mỡn: "Sao? Hay là cô không phải đơn phương Trương Húc, mà cũng thích cậu ta?"
"Không phải, không có, cô đừng nói bậy." Thẩm Nhất Nhất chối bay chối biến.
A Hi ở đầu dây bên kia cười đến đau cả bụng, "Cô không cần phải trả lời tôi nhanh vậy đâu, cứ từ từ mà suy nghĩ! Tôi đã nói với cô rồi, gương vỡ khó lành, tình cảm của cô và Cố tổng không thể nào quay lại như trước được."
Suốt nửa tiếng đồng hồ sau đó, A Hi dùng kinh nghiệm xương m.á.u của bản thân, cùng với kinh nghiệm tình trường dày dặn đến kinh người, để phân tích cho Thẩm Nhất Nhất nghe về khả năng cô có được tình yêu từ Cố Hồng Việt là bằng không.
"Tôi biết cô coi mối quan hệ của hai người là hợp tác kinh doanh, điều này không có vấn đề gì. Nhưng nếu trong quá trình hợp tác, cô gặp được người khiến mình rung động, thì hợp tác có còn thuận lợi nữa hay không?
Ánh mắt khi một người thích một người khác là không thể giấu được, cho nên tôi mới đồng ý với cô, nghĩ cách tìm người giúp cô bảo vệ Trương Húc.
Nhưng tiếp theo cô định làm gì? Cô quay về bên cạnh Cố tổng, ngủ chung giường với anh ấy, chẳng lẽ không sợ nửa đêm nói mớ, gọi nhầm tên Trương Húc sao?"
Một loạt câu hỏi của A Hi như những quả b.o.m tấn, ném cho Thẩm Nhất Nhất choáng váng.
Đợi A Hi thao thao bất tuyệt xong xuôi, Thẩm Nhất Nhất mới hoàn hồn, nghiêm túc nhấn mạnh: "Cảm giác của tôi với một người thế nào, tôi tự biết rõ. Cô bớt tẩy não tôi đi! Tôi không thích Trương Húc."
"Vậy thì nghe lời tôi, không thích cậu ta thì tránh xa cậu ta ra." A Hi bỗng chuyển sang thái độ nghiêm túc lạ thường, "Cố tổng là người cố chấp thế nào, cô cũng biết đấy. Anh ấy muốn hủy hoại Trương Húc chỉ là chuyện nhỏ như con kiến."
"Ừm, tôi biết rồi."
Nói xong, Thẩm Nhất Nhất đi đến cuối hành lang, thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn về phía bãi đỗ xe dưới lầu.
Cố Hồng Việt không thích mùi bệnh viện, nên anh đang đợi cô trên xe.
Vì chuyện của Trương Húc, bọn họ đã bận rộn đến tận nửa đêm, bây giờ đã là rạng sáng, đêm khuya thanh vắng, ánh đèn trắng bệnh lạnh lẽo chiếu vào gương mặt hơi nhợt nhạt của cô càng thêm trắng bệch.
Chỉ cần cô lên tiếng, vệ sĩ của Cố Hồng Việt sẽ ở lại đây, canh chừng Trương Húc, không cho bất kỳ ai đến gần.