Cố Hồng Việt khóa trái cửa phòng tắm từ bên trong.
Hình bóng mờ ảo của người đàn ông hiện lên trên tấm kính mờ.
Lúc này, Thẩm Nhất Nhất và anh chỉ cách nhau một bức tường!
Bức tường đá cẩm thạch được thiết kế như một chiếc bàn trang điểm là vật che chắn duy nhất của cô lúc này!
Hôm nay Thẩm Nhất Nhất cảm thấy phiền phức nên không chuẩn bị bồn tắm bong bóng, ai ngờ cô vừa bước vào phòng tắm thì anh đã xông vào!
Anh ta cố ý!
Quần áo đều được đặt trên giá gỗ bên ngoài phòng tắm, nếu cô đi qua lấy thì sẽ bị anh ta nhìn thấy hết...
Nhưng mà, cô cũng không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t được?
Thẩm Nhất Nhất quay lưng về phía cửa phòng tắm, trong lòng thầm cầu nguyện Cố Hồng Việt tự giác đi ra ngoài.
Tiếc là sự việc không như mong muốn.
Anh ta không những không rời đi, thậm chí còn tắt hết đèn trong phòng tắm, sau đó đi thẳng vào phòng tắm vòi sen.
"Cố Hồng Việt, anh bây giờ thật sự..."
Lời còn chưa dứt, miệng cô đã bị bàn tay anh ta vươn từ phía sau che lại, "Im lặng."
Cô không mặc gì cả, nếu vùng vẫy lung tung thì cảnh tượng sẽ càng thêm phần đặc sắc.
Thẩm Nhất Nhất chỉ đành nhắm mắt lại, một mặt thầm mắng người đàn ông này bản tính khó dời, một mặt chuẩn bị tâm lý chịu đựng.
Cố Hồng Việt ép cô vào tường, hơi thở gấp gáp phả vào tai cô.
Anh ta không kiên nhẫn cởi bỏ chiếc áo sơ mi, lồng n.g.ự.c nóng bỏng áp sát vào lưng Thẩm Nhất Nhất.
Đúng lúc hai người đang chìm đắm, bên ngoài phòng tắm bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Thẩm Cảnh Trừng, "Mẹ? Mẹ có trong nhà vệ sinh không?"
Thẩm Nhất Nhất giật mình hoảng hốt, nhưng lại bị Cố Hồng Việt vững vàng ôm lấy.
Giọng anh ta khàn khàn, ghé sát tai cô, nhẹ nhàng dẫn dắt: "Cửa đã khóa rồi, nó không vào được đâu. Em hỏi xem có chuyện gì?"
Thẩm Nhất Nhất âm thầm hắng giọng, cố nén cảm giác nóng ran do xấu hổ mang lại, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao thế, Tiểu Trừng?"
"Dì bảo con tìm ba, nói là ông cố muốn gặp ba. Con hỏi chú Từ rồi, chú Từ nói ba về phòng rồi, nên con đến xem thử... Nhưng mà, ba cũng không có trong phòng. Mẹ, mẹ có thấy ba không?"