Bữa tiệc dần về cuối, mọi người đều trút bỏ được gánh nặng trong lòng, khách và chủ đều vui vẻ.
Sau bữa tối, Thẩm Nhất Nhất tranh thủ thời gian đi tìm Cố Hồng Việt, nói rõ việc mình đã mời Charles đến nhà chơi với ba đứa nhỏ.
"Em không mời Selina sao?", Cố Hồng Việt hỏi.
Thẩm Nhất Nhất ngẩn người.
Đúng là không có.
Cô và Tina đã có hẹn khác, nên cả hai đều không quá để tâm đến chuyện đến nhà chơi.
Nhưng đối với Cố Hồng Việt mà nói, cả Lâm và Diệp đều là đối tác, không thể thiên vị bên nào.
Vì vậy, anh nói: "Vậy để anh mời cô ấy."
Thẩm Nhất Nhất lại có vẻ hơi do dự.
"Không thích cô ấy?", Cố Hồng Việt đoán.
"Không có", Thẩm Nhất Nhất lập tức phủ nhận.
Cô chỉ là không muốn đi quá gần với cô nàng Hoa Rắn này.
Bọn họ bị thế giới gán cho cái danh xưng này, là bởi vì bọn họ đều có chung một đặc điểm với loài rắn: Nguy hiểm.
Bản thân cô ngày thường tiếp xúc với những thứ nguy hiểm này cũng đã đủ rồi, sao có thể để lũ trẻ con bị cuốn vào?
Cân nhắc một hồi, Thẩm Nhất Nhất bàn bạc với anh: "Hôm nay đúng là em làm việc không chu toàn... Em sẽ nói nhỏ với Charles, ngày mai sẽ mời riêng cậu ấy đến nhà chơi, được không?"
Nói xong, Thẩm Nhất Nhất đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, chờ đợi tiếp nhận ánh mắt dò xét của Cố Hồng Việt.
Tuy nhiên, anh lại không nói gì, thậm chí còn không để cô đi tìm Charles, mà trực tiếp lấy quà của hai vị đối tác từ chỗ Từ Tiêu, đưa phần quà vốn dĩ dành cho Lâm tiên sinh cho Charles.
Cậu nhóc trước mặt Thẩm Nhất Nhất thì nghịch ngợm, nhưng đối diện với Cố Hồng Việt lại như biến thành người khác.
Dù Thẩm Nhất Nhất không đi theo, không nghe được Cố Hồng Việt nói gì với cậu bé, nhưng nhìn ánh mắt kính sợ của Charles, cũng có thể cảm nhận được sự ngoan ngoãn của cậu nhóc.
Xem ra, cậu nhóc đã được an ủi.
Cậu bé không quấy khóc đòi đi tìm người bạn mới, mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, đè chuyện này xuống.
Lúc chia tay, Tina còn thân thiết ôm Thẩm Nhất Nhất, nhân tiện nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Chị không chúc phúc cho em sao?"