"Tôi nói này lão đại, hôm nay là cuối tuần, cậu rất nhàn rỗi, nhưng người khác không có rảnh, cho dù là có gọi điện thoại, cũng phải đợi đến buổi trưa ? Cậu sáng sớm như thế này đã đánh thức người ta rồi, nếu đối phương tức giận khi thức dậy, vậy thì có còn nói gì tới đường sống nữa?"
Mi mắt của Lục Hạo Thành bỗng nhấp nháy, sắc mặt càng ngày càng tối lại, ánh mắt bỗng xuất hiện một tia hắc ám.
Anh lạnh lùng mở miệng:"Cho tôi địa chỉ nhà ở của Lam Hân."
"Lục Hạo Thành, một ngày cậu không gây sức ép cho tôi là cậu không chịu được phải không.
Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng tôi có , tôi làm trâu làm ngựa cho cậu một ngày, cậu lại không để cho tôi ngủ một giấc ngon nghẻ được à ?"Mộc Tử Hành bỗng nhiên tức giận, bực tức phát điện, nhưng vẫn đưa địa chỉ nhà Lam Hân cho anh.
Lục Hạo Thành ghi nhớ địa chỉ, đi về hướng nhà Lam Hân ở.
Nhưng chưa đi được mấy ước, điện thoại của anh lại kêu lên.
Vừa nhìn là biết điện thoại của Lục Gia, anh nhíu mày, mặt âm trần nghe điện thoại:"Nói". Giọng nói lạnh lùng mang vẻ ra lệnh.
Giọng nói truyền tới là của Vương tẩu lo lắng:"Đại thiếu gia, cậu mau về, chủ tịch ngã, không đứng dậy được, phu nhân đưa nhị thiếu gia và tiểu thư ra ngoài chơi rồi, trong nhà không có ai."
"Được rồi, Vương tẩu, bà gọi điện cho bác sĩ đến, tôi sẽ về ngay. Lục Hạo Thành tắt điện thoại, nhanh chóng bắt taxi về nhà.
Anh cho tài xế địa chỉ nhà mình, taxi quay đầu, đi thẳng đến nhà của anh.
Ảnh mắt của anh nhìn thoáng qua phía nhà ở của Lam Hân, vẫn còn chút lưu luyến, chuyện này, anh nhất định sẽ tra rõ ràng.
Lam Hân đến hơn chín giờ mở ngủ dậy.
Thấy con trai không ở cạnh, cô nhanh chóng ngồi bật dậy
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, "Cô gọi vài tiếng, nhưng không ai trả lời.
Cô xốc chăn lên, bỗng nhìn thấy tờ giấy ở đầu giường.
Cô cầm tờ giấy lên xem, tờ giấy viết vài chữ, thật sự rất tinh tế,"Mẹ, con ra ngoài mua đồ ăn sáng, mẹ không cần lo."
Lam Hân ấm lòng cười cười, đứng dậy rồi đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Ba đứa con của cô đều lớn hết rồi.
Từng đứa đều lo lắng lo người mẹ này.
Đặc biệt là Kỳ Kỳ, mỗi ngày sau khi cô tan làm, đều sẽ giúp cô bóp vai.
Tiểu Tuấn luôn âm thầm chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô.
Nhiên Nhiên và mẹ quan tâm cô đầy đủ.
Những năm còn ở Khương Gia, cô luôn sống cẩn thận, phải đi lấy lòng từng người một ở Khương Gia.
Nhưng mà, cái thứ tình cảm ăn xin này, có bao nhiêu là thật lòng cơ chứ?
Cô của lúc đó, quả thật là vừa ngốc vừa đáng cười.
Đặc biệt là Khương Tĩnh Hàm, trước mặt mọi người, đều sẽ khiến cô trở nên khó coi.
Mà bảy năm nay, là thời gian bảy năm mà cô hạnh phúc nhất.
Cô có thể làm việc mà cô muốn làm, mà không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.
Cô có thể làm chính cô, không để cho người khác ức hiếp cô.
Trong lòng cô còn có cảm giác hơi biến thái cảm ơn người đàn ông đã làm cô mang thai tối hôm đó, nếu không phải bị anh ta mạnh tay lôi vào, cô làm sao có được những bảo bối đáng yêu thông minh như vậy?
Lam Hân rửa mặt xong, Nhiên Nhiên cũng về rồi.
Cậu đem đồ ăn sáng dọn ra bàn xong, thấy mẹ đi ra từ nhà vệ sinh, gương mặt của cậu tràn ngập vẻ hạnh phúc cười, "Mę, mau đến ăn đi, đều là đồ mẹ thích ăn đấy."
"Được! Nhiên Nhiên."
Lam Hân đi đến, kéo cậu cùng ngồi xuống ăn luôn.
"Mẹ, tí nữa chúng ta đi đâu chơi?Kỳ Kỳ phải mua màu vẽ, phải đếm tiệm đồ họa rồi."
Lam Hân không để ý ăn bánh bao, nghe thấy lời của Nhiên Nhiên, cô hơi cau mày:"Kỳ Kỳ thật sự phải tham gia triển lãm tranh lần này sao?"