Lam Hân nhìn vẻ mặt ngày càng điển trai của con trai cô
Mỗi lần như này, cô đều nghĩ, ba của chúng nó chắc cũng phải đẹp trai lắm.
Ba anh em chúng, lớn lên giống nhau như đúc, mà lại còn giống ba chúng nó.
Cô cũng rất hối hận, lúc đó tỉnh lại, không nên quá kinh hoảng, người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của mình, ít nhất cô cũng phải thấy được bộ dạng của hắn ta.
Nhiên Nhiên uống nước xong, nhìn thấy mẹ mình lại thất thần.
Cậu bất đắc dĩ cười cười, mẹ lúc thỉnh thoảng hay thất thần như thế, khiến cho cậu có chút buồn lòng.
Mẹ lại không yêu đương, cũng không có bạn trai, cũng không vì cuộc sống mà buồn bực.
Vậy chỉ còn lại một điều duy nhất, là đang nghĩ đến ba của mấy đứa rồi.
Về phần ba là ai, cậu với anh trai cũng không điều tra.
Đợi lớn một chút, họ sẽ tìm cái người ba không có trách nhiệm này.
Nhiên Nhiên đặt cốc nước xuống, đi đến trước mặt mẹ làm nũng nói:"Mẹ, đưa Nhiên nhiên đi ăn khuya đi, Nhiên Nhiên tối nay chưa ăn no."Cậu biết mẹ vừa mới chuyển qua đây, trong nhà chắc chắn không có gì ăn.
Lam Hân hoàn hồn trở lại, vừa nghĩ đến đêm đó, cô đều không có nhịn được mà cứ hồi tưởng lại.
Có nhiều lúc, trong mơ cô cũng nằm mơ về hình dáng của cái người đó.
Cô nhìn con trai, cười cười nói:"Nhiên Nhiên, đi thay quần áo, mẹ dẫn con ra ngoài ăn, vốn dĩ là muốn gọi điện cho tiểu Tuấn và Kỳ Kỳ, nhưng giờ này chắc hai đứa cũng đã ngủ rồi."
Lam Hân ngày nào cũng cần phải gọi điện thoại cho con mình và mẹ.
Gọi điện thoại xong cô mới có thế yên tâm mà đi ngủ.
Quay người đi thay quần áo, cậu nhanh chóng thay một bộ quần áo thể thao màu xám.
Quần áo của cậu, đều mà Cẩn Nghiên giúp cậu chuẩn bị, đều là những quần áo của tập đoàn Lạc Thị, thời thượng, dễ mặc, hình dáng đặc biệt.
Sau đó cậu lại đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng.
Cậu cười tủm tỉm đi đến trước mặt mẹ:"Mẹ, con xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Được."Lam Hân vui vẻ dắt tay đứa con trai của mình đi, cô nhớ cách đây không xa có một quầy hàng, đi ăn món các nướng và bún xào mà Nhiên Nhiên thích nhất nào.
Đi đến dưới nhà, Lam Hân cúi đầu nhìn con trai nói:"Nhiên Nhiên, chúng ta đi ăn ở sạp hàng đi."
"Vâng mẹ, con muốn ăn bún xào, lúc ở cùng với mẹ Nghiên, mẹ Nghiên không cho con ăn."Cậu đã rất lâu rồi không được ăn bún xào.
Lam Hân đau lòng nhìn con cười, nắm tay con đi ra ngoài.
Lục Hạo Thành cùng Lam Hân rời đi, anh trở về biệt thự của mình.
Dáng vẻ cô độc của anh ngòi trên sofa, ánh đèn thủy tinh chiếu lên khuôn mặt của anh, anh vẫn luôn không có biểu cảm gì, đôi mắt thâm thúy, giống như hảo thiêu, vẫn giống như cũ bây giờ thì có chút đỡ hơn, có một mị lực khiến người ta say me.
Anh cả một ngày đợi điện thoại của Mộc Tử Hành.
Nhưng mà, cả ngày nay Mộc Tử Hành không có gọi điện thoại đến.
Như này cũng đành bỏ đi, anh gọi điện thoại cho Mộc Tử Hành, những vẫn là tình trạng không có ai bắt máy.
Lục Hạo Thành đem cái gối dưa cuối cùng trên ghế sofa ném ra ngoài.
Mộc Tử Hành, cậu thật sự muốn làm tôi nối giận hay sao.
Chẳng lẽ anh không biết rằng anh đây đang rất mong chờ Lam Lam hay sao?
Nếu Lam Hân thật sự là Lam Lam, anh phải tận dụng thời gian đưa Lam Lam về.
Đúng lúc Lục Hạo Thành đang đứng ngồi không yên, bên ngoài bỗng có tiếng dừng xe.
Sắc mặt của Lục Hạo Thành, đột nhiên đáng sợ trầm xuống.
Ánh mắt thâm thủy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mộc Tử Hành đáng chết, cậu còn biết về đây sao?
Ngày hôm nay anh đã trải qua như thế nào, chỉ có mình anh biết.
Cửa được mở ra, người bước vào vừa hay là Mộc Tử Hành.
Lục Hạo Thành vốn dĩ muốn phát điên, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mộc Tử Hành, anh bỗng nhiên hết tức, trực tiếp hỏi:"Mộc Tử Hành, điều tra như thế nào rồi."