Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 165: Cô Dựa Vào Cái Gì Mà Bắt Nạt Cô Ấy





Lâm Hà Vinh và Mộ Yến Lệ đang nói chuyện rất vui vẻ, khi nghe thấy cô ta nói như vậy, họ chỉ đáp lại: “Được, đi đi.” Trương Hà My nở một nụ cười, đi ra khỏi phòng.

Mộ Yến Lệ nhấp một ngụm trà, nở nụ cười, là hồ ly thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra cái đuôi.

Cô ngước mắt nhìn Trình Gia Dật, hai người nhìn nhau cười.

Lâm Hà Vinh vẫn tiếp tục nói không ngừng nghỉ: “Mọi người còn nhớ lúc Tiểu Hồ Tứ mới tới không? Thấy người khác tiêm, cậu ta liền trốn đi rồi khóc lóc, có lẽ bây giờ cậu ta đã tốt hơn nhiều rồi chứ?”
Trình Gia Dật nói: “Đúng vậy, lúc đó cậu ta bị choáng, tôi đã cho cậu ta làm ở quầy.”
Lâm Hà Vinh cười nói: “Cũng tốt, Tiểu Hồ Tứ thông minh, tính toán sổ sách cũng nhanh.

Bây giời cậu ta mới có hai mươi tuổi phải không? Lúc tôi ở đó, hình như cậu ta mới có mười lăm mười sáu tuổi”

Trình Gia Dật nói: “Đúng vậy.

cậu ta thua cậu ba tuổi nhưng trông cậu lớn hơn cậu ta nhiều.

Mộ Yến Lệ cười nói: “Nhưng mà lúc đó, trông Lâm Hà
Vinh không giống như lớn hơn cậu ta ba tuổi, khi đó Lâm Hà Vinh rất cao lớn.

Mọi người đang ngồi trong phòng nói chuyện.

Bỗng nhiên điện thoại của Lâm Hà Vinh vang lên, anh ta nhìn vào tên người gọi, ngập ngừng trả lười: “Hà My, làm sao vậy?”
Trương Hà My nghẹn ngào: “Anh Lâm, mọi người cứ ăn trước đi, tôi về trước.

Lâm Hà Vinh nhíu mày: “Sao lại về trước, đợi tôi một chút, chúng ta cùng nhau về.” “Không, không được, mọi người ăn đi, tự tôi lái xe về được.

Trương Hà My nói bằng giọng điệu vô cùng uất ức.

Lâm Hà Vinh tối sầm mặt mũi, anh nói: “Cô đang ở đâu?” “Tôi đang ở đại sảnh của nhà hàng” Trương Hà My nói xong, lại nói: “Nhưng mà anh đừng ra, tôi không sao cả, chỉ là tôi cảm thấy không được thoải mái, anh không cần quan tâm đến tôi”
Cô ta càng nói như vậy, Lâm Hà Vinh càng cảm thấy không đúng, anh ta đứng dậy mở cửa phòng ra.

Vừa ra ngoài đã thấy Trương Hà My đang đứng ở ngoài, người cô ta ướt nhẹp, khuôn mặt tấy đỏ, nhìn anh ta bằng đôi mắt đỏ hoe.

Lâm Hà Vinh đi qua: “Hà My, cô làm sao vậy? Là ai làm cô ra như thế này?” Trương Hà My uất ức nhìn vào mắt Lâm Hà Vinh, định nói gì đó mà lại thôi, cô ta tiếp tục im lặng.


Nhưng đôi mắt cô ta lại giống như đang nói: Cô ta bị người khác bắt nạt.

Lâm Hà Vinh lo lắng, kêu phục vụ đưa giấy tới lau mặt cho cô ta, còn lấy áo khoác lên người cho cô ta.

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nói đi?”
Trương Hà My sợ hãi nhìn Mộ Yến Lệ, Mộ Gia Hạo và Trình Gia Dật.

“Chị Hoa Linh nói, đây là buổi họp mặt riêng của mọi người, không hề có phần của tôi, cô ấy trách anh gọi đồ ăn cho tôi, còn nói là tôi không nên tới, còn nói tôi thật sự đáng ghê tởm, tôi không chịu được nên cãi lại vài câu, sau đó cô ấy tát tôi một cái, còn hắt nước trong nhà vệ sinh về hướng tôi!”
Mặt Lâm Hà Vinh đen lại như đáy nồi, nếu người khác nói thì anh không tin, nhưng Thẩm Hoa Linh hoàn toàn có thể nói ra những lời này, hơn nữa cô ấy lại vô cùng kiêu ngạo.

Mỗi ngày hai người thù ghét nhau thì không nói, bây giờ thì tốt rồi, dám thẳng tay đánh như vậy.

“Anh Lâm đừng nóng giận, có lẽ là tôi không nên cùng anh tới đây, tôi nên đi.” Trương Hà My nói.

Lâm Hà Vinh mất bình tĩnh, giữ cô ta lại: “Sao cô lại phải đi? Cô là bạn gái của tôi, tại sao không thể đến đây?” Trương Hà My khóc lóc, dựa vào người Lâm Hà Vinh: "Nhưng mà tôi sợ...!“Sợ cái gì? Có tôi ở đây!”
Đúng lúc này, Thẩm Hoa Linh cũng đi ra từ nhà vệ sinh, nhưng vừa đi tới đại sảnh, đã thấy Lâm Hà Vinh hùng hồ đi về phía cô.

Cô đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn anh ta “Thẩm Hoa Linh, cô có ý gì với Hà My? Cô dựa vào cái gì mà bắt nạt cô ấy?” Lâm Hà Vinh tức giận chất vấn.

Thẩm Hoa Linh cười lạnh, quả nhiên là lòng anh ta đã hướng về một người, tiếc là người đó không phải cô.

Cũng không trách Trương Hà My tự tin đến vậy! Cô ngẩng mặt nhìn anh, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi bắt nạt cô ta khi nào?”

Lâm Hà Vinh nắm lấy tay cô, kéo tới trước mặt Trương Hà My: "Cô không nhìn thấy sao? Cô có gì không hài lòng thì cứ trút lên người tôi! Tại sao cô ghét tôi mà lại ra tay với cô ấy? Thời gian này cô rất kì lạ, rốt cuộc là tôi đã làm gì cô?"
Thẩm Hoa Linh vung tay ra, thoát khỏi tay của Lâm Hà Vinh, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lẽo.

“Cậu nhìn thấy tôi đánh cô ta sao? Cậu tận mắt nhìn thấy sao? Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi bắt nạt bạn gái của cậu, sao không phải là cô ta tự biên tự diễn chứ?”
Cô vừa nói xong, Lâm Hà Vinh liền cười thành tiếng, mỉa mai cô: “Vậy ý cô là Hà My tự tát bản thân rồi đổ một xô nước lên đầu mình à? Thẩm Hoa Linh, trước giờ tôi nghĩ cô là người rất có chính nghĩa, ngoài miệng cô không buông tha cho tôi, nhưng trong lòng cũng mềm yếu, nhưng thời gian gần đây tôi càng ngày càng không hiểu nổi cô, Hà my không trêu chọc cô, sao cô lại làm vậy, hôm nay họp mặt, tôi đưa cô ấy đến đây chỉ là muốn cô ấy gặp mặt đàn anh, cô bất mãn gì chứ?”
Anh ta lớn giọng chất vấn, như thể một con dao tàn nhẫn cứa vào người cô, làm trái tim cô rỉ máu.

Cô không muốn khóc, ít nhất là không khóc trước mặt anh ta.

Nếu như ngôn ngữ có thể làm người khác bị thương, có lẽ Thẩm Hoa Linh đã có thương tích đầy mình.

Cuối cùng Thẩm Hoa Linh cũng ngẩng đầu lên, cố gạt đi vài giọt nước mắt trên mi, cô nhìn Lâm Hà Vinh rồi nở một nụ cười, sau đó xoay người đi.

Mộ Yến Lệ bất giác muốn gọi cô trở lại, nhưng lại thấy cô không đi ra ngoài mà là đi vào trong nhà vệ sinh.

Lúc này ở đại sảnh đã có rất nhiều người vây xung quanh, họ thì thầm to nhỏ: “Cô ấy đang làm gì vậy?” “Cô ấy đi vào nhà vệ sinh làm gì?” “Không phải là vào nhà vệ sinh lấy vật gì ra chứ?” “Cũng có khả năng là đi tìm chứng cứ, tôi cảm thấy cô ấy không phải loại người tùy tiện đánh người khác, còn cô gái đang đứng khóc lóc ở kia lại có tố chất của loại con gái thảo mail”.

Lúc mọi người còn chưa hiểu tại sao, Thẩm Hoa Linh đã quay trở lại..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.