Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 150: Dung Tư Thành Anh Có Cần Mặt Mũi Không Nữa Hả





Mộ Yến Lệ: “
Không biết xấu hổ!
Dung Tư Thành nhẹ nhàng nói: “Không thì tôi cứ ở chỗ này thôi vậy.

Đợi đàn anh của em đến, tôi sẽ nói tôi là bạn trai em, còn nói là em theo đuổi tôi!”
Mộ Yến Lệ bị anh chọc giận, lớn tiếng nói: “Đủ rồi đấy! Nếu anh đắc tội với bạn gái như vậy, sẽ không gặt hái được gì đâu, anh biết không hả?”
Dung Tư Thành mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc cô, dịu dàng nói: “Bạn gái của tôi, phúc lợi chính là động lực.

Nếu như em không đưa ra bất kỳ lợi ích nào thì sao có thể khiến tôi nghe lời em chứ, đúng không?”
Mộ Yến Lệ: “…
Đang lúc cô tức giận đến mức không biết nên nói gì thì điện thoại vang lên.

Mộ Yến Lệ sợ đến mức toàn thân run rẩy, sau khi nhìn kỹ thì đó là điện thoại của đàn anh.


Cô vội vàng nháy mắt với Dung Tư Thành, bảo anh mau chóng rời đi.

Thế nhưng Dung Tư Thành lại đứng im không nói gì.

Mộ Yến Lệ không có cách nào khác, đành phải nghe điện thoại của đàn anh trước: “Alo, đàn anh, anh đến đâu rồi?” “Tôi đã đi đến tiểu khu rồi, nhà cô ở tầng mấy thế?” “Đàn anh đợi tôi một chút, tôi xuống dưới đón anh bây giờ đây!”
Mộ Yến Lệ nói xong liền cúp máy, cô đuổi Dung Tư Thành đi: “Anh mau trở về đi.

Tôi nói anh nghe, nếu anh tiếp tục không nghe lời, những chuyện tôi vừa hứa với anh sẽ không được tính nữa!”
Dung Tư Thành tiến đến gần cô: “Hôn tôi đi.”
Mộ Yến Lệ trả lời: “Tôi hôn anh rồi anh phải đi ngay đấy nhé, anh không được phép ra thêm điều kiện nữa đâu đấy Dung Tư Thành suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Em còn nói nữa!”
Mộ Yến Lệ tức giận mắng anh: “Dung Tư Thành, anh có cần thể diện nữa không hả?”
Dung Tư Thành nhìn cô, mỉm cười ranh mãnh: “Theo đuổi bạn gái thì cần gì mặt mũi nữa? Dù sao thì không hôn tốt thì sẽ có thể hôn lại mà, em nghĩ cách xem.”
Trong lòng Mộ Yến Lệ thầm lẩm bẩm vài câu, cô không tức giận, là cô tự chọn, cô tự mình đưa ra sự lựa chọn mà.

“Nếu tôi biết anh đáng ghét như vậy thì tôi đã không thèm đồng ý rồi.

Mộ Yến Lệ trả lời: “Đã muộn rồi, tôi có video em tỏ tình với tôi đấy.

Mộ Yến Lệ không nói nên lời.

“Không thì, tôi hôn em nhé?” Dung Tư Thành giọng thách thức nói.

Mộ Yến Lệ liếc nhìn người đàn ông đáng ghét, cô chủ động tiến đến, kiếng chân hôn lên má anh.

Nụ hôn của cô rất nhanh, nhanh đến mức Dung Tư
Thành chưa kịp cảm nhận được thì cô đã đi mất rồi.


Mặt của anh bỗng chốc sa sầm lại.

“Em cảm thấy chiếu lệ như vậy thì tôi sẽ thừa nhận sao?”
Mộ Yến Lệ vừa tức giận lại vừa lo lắng: “Dung Tư Thành, anh nhanh lên, tôi còn phải thay quần áo nữa.

Lát nữa đàn anh đợi lâu thì sẽ sinh nghi đó!”
Rõ ràng Dung Tư Thành đang làm khó cô, anh kéo cô lại, cúi người hôn lên môi cô.

“Bạn gái, em phải nhớ tôi đấy nhé!”
Nói xong, anh buông cô ra.

Mộ Yến Lệ cau mày, cô định mắng anh thì nhìn thấy nụ cười tươi trên khoé miệng anh, cô lại không nỡ.

Cô chỉ vô thức liếm môi dưới.

Trong 7 năm nay, cô chưa từng hôn ai, và đương nhiên đtt là người đàn ông đầu tiên rồi.

Ban đầu cô chỉ cảm thấy nụ hôn của anh có chút nóng bỏng, dần dần sức nóng lan ra toàn bộ khuôn mặt cô, rồi lây đến cổ, thậm chí toàn thân cô nóng như muốn nổ tung.

Dung Tư Thành nhìn sắc mặt cô từ trắng chuyển sang đỏ, động tác liếm môi trong vô thức, anh chỉ cảm thấy khó thở, đôi mắt dần dần tối sầm lại, trong mắt tràn đầy sự ham muốn!
Bước chân anh định rời đi nhưng cứ chốn chết lặng tại chỗ.

Suy nghĩ không muốn làm người tốt lại hiện lên trong đầu ông.

Nhưng thực tế, anh chỉ liếm môi dưới, cảm nhận được sự mềm mại dường như còn đang dang dở trên đôi môi.

Anh bước tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn vào tại cô, dịu dàng nói: "Nếu em muốn ăn thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ làm cho em.


Hơi thở của anh ấm áp, phả vào tai cô giống như một con sâu nhỏ.

Mộ Yền Lệ vô thức muốn trốn tránh, thế nhưng lúc này, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Mộ Gia Hạo trong bộ đồ ngủ bối rồi bước ra.
Khi Mộ Gia Hạo nhìn thấy Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ đang ôm nhau, mắt cậu bé sáng lên, giống như một đèn nhỏ.

Sau đó, cậu bé bịt mắt lại: “Con không nhìn thấy gì cả!”
Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành không khỏi bật cười: “Ngón tay con to như vậy thì thật sự không nhìn thấy?” Mộ Yến Lệ gỡ bàn tay của cậu ra, cười toe toét nói: “Hay là con tạm tránh đi trước?”
Dung Tư Thành nhìn Mộ Yến Lê: “Em đi thay quần áo đi, tôi nói chuyện với Gia Hạo đã.

Mộ Yến Lệ trả lời anh rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Không phải cô không tò mò Dung Tư Thành sẽ nói gì, chỉ là cô thật sự đợi quá lâu rồi.

Mộ Gia Hạo gật đầu.

Vừa lúc Dung Tư Thành đứng dậy định rời đi, thì Mộ Yến Lệ cũng từ trong phòng ngủ đi ra, cô hững hờ nói một câu: "Gia Hạo ở nhà một lát nhé, mẹ đi xuống nhà đón chủ Trình.

“Vâng ạ, con biết rồi mẹ.”
Mộ Gia Hạo ngoan ngoãn đáp lại, sau đó cậu bé nhảy mắt với Dung Tư Thành, ra hiệu cho anh yên tâm.

Dung Tư Thành mỉm cười, ra hiệu động tác gọi điện thoại rồi nói: "Chú đi đây..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.