Đào Anh Thy đưa tay che trán, đôi lông mày.thanh tú nhíu lại, cảm giác đầu óc như đang quaycưồng, loạng choạng bước về phía trước haibước, lao thẳng vào lòng của Tư Hải Minh rồi dựavào lồng ngực rắn chắc của anh: “A… Tôi khó chịu thật mà…”Từ Hải Minh đưa tay nâng cẵm cô lên, đôimắt đen láy lạnh lùng nghiêm nghị: “Uống rượu trịgiá mấy tỷ đồng của tôi, một câu khó chịu đơngiản đó là có thế tha thứ cho cô được hay sao?Hấ?”“Hừ..” Đào Anh Thy khó chịu cau mày:“Không… Không uống nữa…”Cô yếu ớt dựa vào lòng của Tư Hải Minh, haichân không thể đứng vững được nữa, cứ thếtrượt xuống, ngồi trên mặt đất, tựa đầu vào đôichân dài của Tư Hải Minh, nhắm mắt lại ngủ thiếp điSắc mặt dữ tợn của Tư Hải Minh trở lên khócoi, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt say xỉnđang dựa vào chân anh của Đào Anh Thy, lúc nàycó lẽ anh phải xé toạc quần áo của cô ra, mạnhmẽ xâm chiếm cơ thể của cô, khiến cô phải chịu.đựng cơn tức giận này của anh…Đào Anh Thy nằm trên giường dần dần tỉnhtáo lại, cảm thấy đầu mình nặng như bị thứ gì đónặng đè lên vậy, cảm giác đau nhức khó chịu, ngũquan như sắp nặn thành bánh bao luôn rồi.“Bảo Nam..” Đào Anh Thy gọi tên bọn trẻ, đưa†ay ra mò mẫm, nhưng chỉ có một khoảng không trống rỗng.Đôi mắt từ từ mở ra, đầu óc cũng gần nhưtỉnh táo trở lại, cô đang ở Minh Uyển, mấy đứa trẻvốn dĩ không hề ở bên cạnh cô.Không đúng, đây là đâu? Không phải hầmrượu, là phòng của af?Đào Anh Thy ngồi dậy khỏi giường, đầu đaunhức: ”A…”Sao lại khó chịu thế này?Một lúc sau, cô nhớ ra mình đang ở tronghầm rượu vì quá đói nên tìm rượu để uống, saukhi uống xong cô hoàn toàn mơ hồ không nhớ gì nữaKhông biết chuyện gì đã xảy ra.Tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng này rồi Vì sao?Chẳng lẽ Tư Hải Minh đã không còn giamlỏng cô nữa, cho nên thả cô rồi sao?Ngay khi Đào Anh Thy đang cau mày, chuẩnbị nhớ lại điều gì đó thì có tiếng gõ cửa, sau đómột cô hầu gái trên người mặc bộ đồ giúp việc bước vào.“Cô Anh Thy, cô tỉnh rồi? Bữa trưa cô muốndùng ở trong phòng hay sao ạ?”Đào Anh Thy vẫn có chút không quen với việcđược phục vụ như thế này, nhưng cô có rất nhiều.chuyện không nhớ rõ, bèn hỏi: “Đây là đâu? Tạisao tôi lại đến đây? Ngài Hải Minh không quản tôi nữa sao?”“Nơi này là phòng của cô. Những thứ khác tôicũng không rõ lắm. Tôi chỉ nghe quản gia nói côđã uống loại rượu trị giá mấy tỷ đồng trong hầmrượu. Ngài Hải Minh đã rất tức giận!” Cô hầu gái nói gì?Rượu trị giá mấy tỷ đồng ư?” Đào AnhThy kinh hãi, sợ đến mức thở dốc.Không phải chỉ là mấy chai rượu vang thôisao? Làm sao có thể đắt như vậy?Không phải đang lừa tôi đấy chứ?“Những chai rượu đó được mua đấu giá, rấtnhiều chai có giá trị rất lớn. Có những chai lênđến hàng tỷ đồng đó ạ” Cô hầu gái giải thích cho cô nghe.Đào Anh Thy càng cảm thấy đầu mình đau hơn.Cô thực sự đã phung phí loại rượu trị giá hàngtỷ đồng, hơn nữa khi nghe tin Tư Hải Minh rất tứcgiận, thần kinh của cô trở nên căng thẳng hơnMột khi Tư Hải Minh tức giận, không phải sẽ rấtđáng sợ hay sao?“Tư Hải Minh sẽ không bắt tôi bồi thườngchứ?” Trong lòng Đào Anh Thy hoảng sợ hỏiNhiều tiền như vậy, có bán cô cũng không bồithường đủ!“Cái này thì tôi không biết ạ”Đào Anh Thy nhìn quanh phòng, so sánh nơinày với căn nhà cho thuê của cô thì nó chỉ như.một cái ố chuột mà thôi, nếu thật sự muốn phảibồi thường, thì đãi ngộ sẽ không đột nhiên tănglên như thế này, đúng chứ?“Cô nói là tức giận, nhưng đột nhiên lại đối xửvới tôi tốt hơn như thế này. Có nghĩa Tư Hải Minhđã hết giận rồi sao?” Đào Anh Thy hỏi.Cô hầu gái liếc nhìn cô và không nói gì.Đào Anh Thy nhìn thấy trong ánh mắt cô ấycó một sự đồng cảm kỳ lạ, có phải là ảo giác của cô không?Không muốn đoán nữa, hiện tại cô đói đếnnỗi trán đổ đầy mồ hôi, cần ngay một chút gì đó để ăn“Mang đồ ăn đến đây đi, tôi sẽ ăn ở trongphòng” Đào Anh Thy nói.Cô hầu gái quay người đi lấy đồ ăn.Đào Anh Thy không còn sức để ra khỏigiường nữa, cô đã mất nước quá nhiềuKhông thể chờ đợi được nữa, cô muốn lấpđầy cái bụng của mình.