Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 494



“Anh nói không có tức là không có à?” Đào Anh Thy cười lạnh: “Nếu đang thành phố Tấn thì cứ ở yên đó cho tôi! Đừng có đi lung tung! Làm tôi bực bội!”

Đào Hải Trạch nói ngay: “Ừ, ngày mai ba sẽ cho cậu ấy về thành phố Tấn,

Anh Anh yên tâm.”

Đào Anh Thy hừ lạnh, xoay người vào phòng riêng lấy ba lô. Đào Hải Trạch vội hỏi: “”Con đi đâu vậy?”

“Đêm nay tôi không về nhà ông, tôi về biệt thự Minh Uyển.” Đào Anh Thy

“À… Được được được, con đi đi!” Đào Hải Trạch lập tức hiểu ngay.

Đào Anh Thy không quay đầu lại rời đi. Đào Hải Trạch đen mặt nhìn Cố

Mạnh: “Ngày mai cậu về thành phố Tấn đi.”

Đào Hải Hùng bất mãn: “Cô ta chỉ nói là đừng xuất hiện trước mặt cô ta thôi, chứ có bảo anh ta đừng ở thủ đô đâu?”

“Chuyện này về sau rồi tính.” Đào Hải Trạch đánh trống lảng. Trong phòng riêng còn có người khác, ông ta tiền lên tiếp khách. Song Đào Hải Hùng lại rất bực bội, uống một ngụm rượu.

Cố Mạnh quay sang nhìn về phía Đào Anh Thy rời đi, chào hỏi người trong phòng riêng rồi vội vã ra ngoài.

Mọi người đương nhiên không có ý kiến, không ai sẽ quan tâm anh có ở lại đây hay không.

Đào Anh Thy nói đến biệt thự Minh Uyển là lừa Đào Hải Trạch. Cô sẽ không tới nơi đó, chẳng qua là viện cớ mà người khác không dám phản đối nói. thôi. Cô vẫn muốn ở lại nhà Đào Hải Trạch.

Đào Anh Thy đang đi về phía trạm tàu điện ngầm thì tiếng kêu từ sau lưng vang lên:

“Cô Anh Thy.”

Đào Anh Thy quay lại, Cố Mạnh đến gần cô, nhìn chằm chằm cô một lát rồi nói: “Cô cố ý.”

Đào Anh Thy khó hiểu, buồn cười nhìn anh: “Anh đang nói gì vậy?”

“Lúc đụng vào cô trước cửa phòng riêng, tôi chỉ cảm thấy cô xấu tính.

Sau này Đào Hải Trạch kêu tôi ở lại thành phố Tấn, tôi mới biết người nấp ở cửa sau quán bar chính là cô.”

Đào Anh Thy cười như không cười: “Anh giỏi đấy, thế mà cũng suy luận được? Lúc đó không phải tôi cố ý nghe lén các anh, tôi vừa lúc tới đó hít thở không khí nên thấy mà thôi. Cả nhà ba tôi hơi cứng đầu, cho nên tôi thuận tay giúp anh, chỉ là chuyện nhỏ, không cần gặp mặt cảm ơn như thế này.

Cố Mạnh nhìn cô: “Mục đích của cô là gì?”

“Tôi không có mục đích gì hết, đừng có suy luận này nọ, cũng đừng để bụng. Tôi bận việc, đi trước đây.”

Dưới màn đêm, vóc dáng cao lớn của Cố Mạnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng mảnh khảnh dần dần bước vào cửa trạm tàu điện ngầm.

Đào Anh Thy ngồi trên tàu điện ngầm, thầm nghĩ Cổ Mạnh thuộc loại đàn ông thông minh, nhưng người như vậy lại không được cả nhà Đào Hải Trạch trọng dụng.

Buổi tối liên hoan, anh ấy lại có mặt ở quán bar, vậy thì Cố Mạnh không phải là nhân viên bình thường mới đúng.

Trong phòng riêng, cả nhà Đào Hải Trạch còn đang uống rượu chúc mừng. Một lát sau, nhân viên phục vụ vào phòng, nói với Đào Hải Trạch: “Ngài Hải Minh muốn gặp ông.”

Đào Hải Trạch khựng lại, khó tin hỏi tại: “Cậu nói gì? Ngài Hải Minh muốn gặp tôi ư?”

“Vâng.” Đào Hải Trạch mừng rỡ đến luống cuống. Điều này chứng tỏ lúc trước Đào Anh Thy nói chuyện với Tư Hài Minh có hiệu quả chăng?! Người khác cũng nghe thấy nên càng nịnh bợ hăng say.

“Lúc nãy đi gặp anh Hải Minh, bây giờ lại gọi ông qua đó, xem ra anh Hài Minh rất coi trọng ông”

“Đúng thế, đãi ngộ này ở thủ đô chẳng có mấy người đâu.”

“Thật hâm mộ! Ông Trạch, sau này phải giúp chúng tôi nói mấy câu đấy nhé!”

“Nào có nào có!” Đào Hải Trạch đứng dậy: “Để tôi đi xem thử trước đã.” Ông ta vừa ra khỏi phòng riêng thì Xa Huệ Anh vội lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Tư Hải Minh tìm ông làm gì?”

“Tôi không biết! Phải qua đó xem đã. Nhưng tôi đoán chắc hẳn là chuyện miếng đất ở khu Tây Nam” Đào Hải Trạch đắc ý: “Cho nên bà ở nhà dỗ Đào Anh Thy nhiều một chút, sẽ không thiệt thòi gì cho chúng ta nữa ấy chứ.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.