Ánh mắt Đào Anh Thy như phát sáng nhìn Tư.Hải Minh: “Cảm ơn anh, anh Tư.”Từ Hải Minh nhìn cô, đôi mắt dần mang theo.tính chiếm hữu: “Muốn ăn thì lúc nào cũng có thếtới đây”Câu nói này nếu như không suy nghĩ sâu xathì cảm giác rất dịu dàng,Vẻ vui sướng của Đào Anh Thy còn chưahoàn toàn lộ ra đã bị lý trí đè nén lại.Cô không ngốc, nhận quà của Tư Hải Minh,cô sẽ phải trả cái giá cao hơn nhiều đối với giá trịthực của nó.“Sao, không muốn ăn?”“Vẫn là thôi đi, tôi không có thèm ăn như vậy”Đào Anh Thy gượng cười nói.Từ Hải Minh dựa người vào thành ghế, đôimắt đen tràn đầy nguy hiểm nhìn cô, giống như.đang nhìn con mồi bị nhốt trong lồng: “Từ chối làcó thể tránh được à?”Đào Anh Thy bối liếc mắt ra phía cửasổ, nhìn khung cảnh bên ngoài: “Xin anh thả tôivề, tôi biết mình không đấu lại anh, nhưng ít nhấtcũng phải nói chút đạo lý chứ?”“Lúc có thế dùng mánh lới thì không cần nóiđạo lý” Tư Hải Minh đứng dậy, bầu không khí trởnên bất an, cơ thế cao lớn khiến cho người ta cảmthấy cực kỳ áp lực. Một giây sau, cắm của ĐàoAnh Thy liền bị bóp lấy, bị ép phải người mắt lên:“Lần sau sẽ không có may mẫn như vậy đâu.”Nói xong liền buông tay, quay người điTrái tìm của Đào Anh Thy đập như đánhtrống, nhìn Tư Hải Minh và vệ sĩ đi rồi, cả ngườimới được thả lỏng ra.Lời của Tư Hải Minh, cô quá rõ ràng rồiLần này buông tha cô, nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không.Lời nói như vậy giống như bùa chú, lúc nàocũng có thể ứng nghiệm.Khiến cho người ta bối rối và lo lắng trong lòng.Vì sáu đứa nhỏ, cô không muốn tiếp xúc quánhiều với Tư Hải Minh, nhưng vì Liêu Ninh, Tư HảiMinh cũng không buông tha cho cô.Phải chăng chỉ có thể đấu trí đấu dũng từng lần một?Không, trước thế lực mạnh mẽ của Tư HảiMinh, cô chỉ là một kẻ trói gà không chặt…Nhân viên phục vụ đi tới: “Đồ ăn của cô đã được gói lại rồi”Đào Anh Thy hoàn hồn, nhìn chiếc hộp đãđược gói ghém kỹ càng kia, đúng là vô cùng đẹp đẽ: “Cảm ơn”“Đừng khách sáo.”Đào Anh Thy cầm theo chiếc hộp ra khỏikhách sạn, chuyện đầu tiên là tìm một chỗ gọi điện cho dì Hà.Cô tìm một bưồng điện thoại công cộng, bấmsố di động của dì Hà: “Dì Hà, là tôi đây”“Anh Thy? Ôi, cô đã đi đâu vậy? Sáng sớm đãkhông nhìn thấy cô rồi, trong phòng còn có cốcvỡ, còn có máu nữa, cô không sao chứ?”“Dì không tưởng tượng nổi tối qua tôi gặp.phải chuyện gì đâu. Người đàn ông kia lại xuấthiện trong phòng”“Cái gì? Vậy cậu ta biết tới lũ trẻ rồi sao?”“Không có, tôi có ý làm vỡ cốc, rồi khiến mìnhbị thương nhẹ, sau đó liền rời đi, anh ta cũngkhông phát hiện ra điều bất thường”“Sao cô lại để mình bị thương chứ? Có sao không?”Đào Anh Thy nhìn cánh tay quấn băng gạc.của mình, nói: “Không có gì, vết thương nhỏ,nhưng đáng giá.Dì Hà cũng không biết nói sao: “Vậy tôi đưabọn trẻ về nhé? Bọn chúng không nhìn thấy cô, tôichỉ đành mượn cớ nói cô phải về làm thêm giờ”“Vâng”Sau khi cúp máy, Đào Anh Thy lại liếc mắtnhìn băng gạc trên tay, cô còn phải đi tới bệnhviện thay băng trước mới được.Buổi tối, Đào Anh Thy mang đồ ngon đi hâmnóng, chia cho sáu đứa nhỏ ăn, Đào Anh Thykhông ăn, chỉ nhìn chúng nó ăn, bản thân liềncảm thấy thỏa mãn.Bảo An cầm dĩa xiên quả cà chua bị, vừa xiên,cà chua lại lăn một vòng, lại xiên lại lăn, vẻ mặtkhó hiểu thốt lên: “0?”Đào Anh Thy cười, nằm lấy bàn tay nhỏ giúp.cậu xiên cà chua, miệng nhỏ của cậu há to, càchua bỉ được bỏ vào, gương mặt mũm mĩm liềnsung sướng cười híp mắtNăm đứa nhỏ khác cũng ăn đến vui vẻ.