Tư Hải Minh lạnh nhạt nhìn cánh tay củamình, Đào Anh Thy vội vàng thu tay lại, đồng thờicũng nịnh nọt vuốt lại tay áo, xấu hổ cười, mặtửng đỏ vội quay qua một bên.Muốn khóc quá, bản chất nhà quê bộc lộ,đúng là xấu hổiĐào Anh Thy nhìn xuống, thị trấn càng ngàycàng nhỏ, cũng càng ngày càng xa, tất cả quangcảnh đều thu lại vào trong mắt.Cô nghĩ, sáu đứa nhỏ cả ngày chỉ muốn ngồimáy bay đồ chơi, lại không biết ba ruột của mìnhcó máy bay thật.Hết cách rồi, ba quá giàu, còn mẹ thì quá nghèo.Ba mươi mấy phút sau, máy bay liền hạ cánhtrên đỉnh một tòa nhà cao tầng nào đó.Đào Anh Thy theo Tư Hải Minh xuống máybay, sau đó đi thang máy xuống dưới.Bên ngoài cửa thang máy, nhân viên phục vụxếp thành hai hàng hai bên, một bên nam, mộtbên nữ, khom lưng cúi đầu, sẵn sàng chờ đón.“Anh Tưi”Điệu bộ này làm cho Đào Anh Thy có được.cảm giác cáo mượn oai hùng.Tầng này là phòng ăn, tráng lệ mà lịch sự taonhã, những không nhìn thấy có vị khách nào khác.Thấy Tư Hải Minh ngồi xuống, Đào Anh Thydo dự một chút, hỏi: “Anh Tư, đã về thành phố rồi,tôi có thể về trước không?”Tư Hải Minh lười biếng dựa vào thành ghế,ngước cặp mắt đen mang theo vẻ lạnh lùng lên,giọng điệu âm trầm đáng sợ: “Ngồi xuống”“Tôi cũng ăn cơm ở đây à?” Đào Anh Thy kinh ngạc hỏi lại“Muốn tôi lặp lại à?”*” Đào Anh Thy đành phải ngồi xuống đốidiện anh, cẩn thận dè dặt.Nhân viên phục vụ mang menu qua, Đào AnhThy nhận lấy, ngước mắt liền thấy Tư Hải Minhđang xem menuKhí thế kín đáo, vẻ mặt không biểu tình, chodù là đang nhìn menu cũng dùng dáng vẻ giốngnhư đang xem tài liệu quan trọng của tập đoànVương Tân vậy.“Anh Tư, chuyện làm ăn ở chỗ này có phảikhông tốt lắm không?” Đào Anh Thy thấy ngườiphục vụ đứng cách một mét, bèn nhỏ giọng hỏiTư Hải Minh ngước mắt nhìn cô.“Bây giờ là thời gian đi ăn trưa, sao chỉ có haingười chúng ta thôi vậy?”Tư Hải Minh lạnh nhạt thu lại ánh mắt: “Chọn món ăn đi.”“Ð..’ Đào Anh Thy thấy anh không trả lời,đành cúi đầu nhìn menu, lật vài trang, lại hỏi: “Saotrên này không ghi giá công khai vậy?” Cô còncẩn thận xem lại mấy lần: “Thực sự không có.“Trước giờ tôi đi ăn chưa từng nhìn giá” Tư.Hải Minh trả lời, không buồn ngẩng đầu lên.Đào Anh Thy hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.Đi ăn chưa từng nhìn giá, cho nên có ghỉ giácông khai cũng là dư thừa.Quả nhiên cô không hiểu được thế giới của người có tiền.Mỗi lần cô mua quần áo hay thứ gì cho sáuđứa nhóc, đều thấy giảm giá thì mới mua, cũng cómột lần mua đồ xa xỉ, lúc đó đau lòng muốn chết.Chứ nói chỉ đến chất lượng cuộc sống củamình, có thế bớt được thứ gì thì bớt.Đào Anh Thy cúi đầu nhìn trên người mình,hình như mới nhớ ra, bản thân còn đang mặc đồ ngủ.©ổ áo còn bị ráchNơi này nhìn có vẻ là một nơi xa hoa, chắcđây là lần đầu tiên có một người mặc đồ ngủ vàođây ăn cơm nhỉ?Cũng may chỉ có mình cô và Tư Hải Minh,nhân viên phục vụ cũng rất chuyên nghiệp, khôngcó soi xét.Ít nhiều cũng giảm bớt nỗi xấu hổ,Đào Anh Thy tùy tiện chọn hai món, Tư HảiMinh đặt menu lên bàn, nói: “Như cũ.”“Vâng.”Nhân viên phục vụ đi rồi, trong không gianrộng lớn chỉ có mình cô và Tư Hải Minh, bầukhông khí cũng trở nên mất tự nhiên.Từ Hải Minh ngược lại rất ung dung, nhìnđường phố bên ngoài qua khung cửa sổ sát đất,giống như coi Đào Anh Thy không tồn tạiĐào Anh Thy muốn tránh ra một chỗ nào đórồi gọi điện thoại cho dì Hà, nhưng xem ra nơi này.năm trong phạm vị thế lực của Tư Hải Minh.Lỡ như bị nhân viên phục vụ nào thấy được,nói cho Tư Hải Minh, vậy cô sẽ hết đường chối cãi.‘Đành phải nhẫn nạiTrong lòng cũng vắn luôn có nghỉ hoặc, saumột hồi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyếtđịnh hỏi: “Anh Tư, sao anh biết nhà bà nội tôiChẳng lẽ anh cho người theo dõi tôi à?”