Trong bóng đêm, Đào Anh Thy đối diệnvới một đôi mắt đen lạnh lẽo sắc bén kia, giọngnói của cô đã bắt đầu run rẩy: “Tôi… Có phảiđang gặp ác mộng không?”“Ác mộng?” Giọng nói của Tư Hải Minh trầmthấp nguy hiểm, trong lòng Đào Anh Thy vô cùng sợ hãi.Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, bóng đenkia đã đè lên người cô.“AI Đừng mà… Buông tôi ra!” Đào Anh Thy.giấy giua, nhưng mà sức lực của cô sao có thểmạnh như Tư Hải Minh được!“Thì ra tôi là ác mộng của cô. Hử?” Tư Hải Minh hỏi.Giọng nói của anh trầm thấp, nguy hiểm đángsợ, mang theo mùi rượu rrồng nặc. Có thể thấyđược Tư Hải Minh đã uống không ít rượu.*Dù cô có phản kháng cũng không có ý nghĩagì” Tư Hải Minh nâng cắm của cô, lòng bàn tayanh vuốt ve da thịt mịn màng của cô.Chỉ số nguy hiểm chẳng kém gì một mũi daođang kề trên cổ.Đào Anh Thy vốn dĩ không hiểu rõ, vì sao TưHải Minh đang ở thành phố lại xuất hiện ở nông.thôn, người anh đầy người mùi rượu mà còn xuấthiện ở trong phòng của cô?“Tôi… Tôi biết, vậy thì… Anh từ xa đến, tôi làmchủ nhà, tôi phải đi rót ly nước mời anh!” Đào AnhThy lo sợ nóiĐôi mắt của Tư Hải Minh thâm trầm khólường chăm chú nhìn cô, rồi bỗng nhiên đưa tayra giữ cảm cô giống như muốn cảnh cáo, ĐàoAnh Thy thì kìm nén không được mà kêu rên mộttiếng.“Trái lại tôi muốn nhìn xem cô muốn chơi trògì” Khoảng cách gần trong gang tấ, hơi thở nguyhiểm của anh phun trên da mặt mịn màng củaĐào Anh Thy.“Không phải chứ không phải chứ, tôi thật sựchỉ là muốn rót cho anh ly nước.” Ánh mắt củaĐào Anh Thy hoảng loạn mà nói: “Dù sao tôi cũngtrốn không thoát, không phải sao?”Đôi mắt của Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô,sâu không lường được làm người ta cảm thấy..Ngay sau đó anh lật người ra khỏi người của Đào.Anh Thy, dựa vào trên giường.Đào Anh Thy lập tức từ trên giường đứng dậy,xuống giường, cô duỗi tay đi bật đèn.“Đừng mở”Tay của Đào Anh Thy cứng đờ “ừ” một tiếng,xoay người đi rót nước cho Tư Hải MinhĐào Anh Thy ra khỏi phòng, thần kinh của côcăng thẳng đều không thể nào thả lỏng,Vì sao Tư Hải Minh đến nơi này chứ?Điều này quá dọa người!Đêm nay sáu bé con chơi cùng dì Hà, dì Hàthấy cô thất thần, nên bảo sáu bé con đi ngủ cùng bàLúc ngẩng đầu ở chỗ rẽ trong phòng.Đây là quá nguy hiểm rồi! Nếu không phải sáubé con ngủ cùng dì Hà, Tư Hải Minh tiến vào sẽphát hiện vấn đề ngay.Đào Anh Thy quả thực là bị dọa sợ ra đầy mồhôi lạnh cả người.Nhưng cho dù anh không có phát hiện sáu bécon, giờ phút này sáu bé con và Tư Hải Minh chỉcách nhau có hai cánh cửa mà thôiBên kia có động tĩnh gì, khẳng định sẽ bị phát hiện.Bây giờ cô có nên đi tìm dì Hà để nói chuyệnkhông? Cô vẫn nên nhanh đi nói một tiếng với dìHà thì hơn! Cô tuyệt đối không thể để Tư Hải Minhphát hiện sáu bé con được!Chỉ là, Đào Anh Thy vừa muốn đi về chỗ ngãrẽ, cô đã nhìn thấy tầng một dưới lâu đều có mộtnhóm vệ sĩ được huấn luyện đang đứng.Hai người ở cửa, ở giữa bốn người, sâu bêntrong hai người, dưới cầu thang cũng đứng hai người.Mười người vệ sĩ nhưng thật ra chỉ có sáungười đứng ở ngã rế của phòngNhư vậy thì, làm sao cô có thể qua đó?Đào Anh Thy cần phải nghĩ cách chuyển nguy hành an…Đẩy cửa ra, Đào Anh Thy bưng một ly nướcsôi đế nguội tiến vào, đóng cửa lại, cô đi đến mép giường.Thân thể thon dài của anh năm trên giường,Tư Hải Minh nhắm mắt, trầm tĩnh đến giống nhưlà đã ngủ rồiAnh vẫn như cũ giống dã thú đang ngủ say,mang theo nguy hiểm khiến người khác khôngdám lỗ mãngHôm nay là ngày giỗ mẹ của Tư Hải Minh, anhđến nơi đây, sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên khủng hoảng.Đào Anh Thy hao hết tâm tư để rời xa anhmột ngày như vậy, vậy mà vẫn tránh khỏi khunguy hiểm được, cô khó có thể tưởng tượng đượctiếp theo là kết cục của chính mình…Đào Anh Thy đang đứng ở mép giường ngẩnngơ, bỗng nhiên đôi mắt lạnh lùng kia mở ra trongbóng tối, khiến tim của Đào Anh Thy đều lỡ một nhịp.*Ngài Hải Minh, nước đến rồi.. Đào Anh Thyđưa nước sang cho anh.Tư Hải Minh cũng không nhận lấy, hơn nữaanh dùng đôi mắt chỉm ưng nhìn chảm chằm cô,dường như anh muốn chui vào thân thể, linh hồn của cô.