Đào Anh Thy nghiến răng, bởi vì yếu nên cơthế có hơi run lên.Cái người này còn có thể khốn nạn như vậy à?Cô không thể tưởng tượng nổi hình ảnh của mìnhở mỗi một nơi mà anh nói tới.Anh chính là một kẻ nguy hiểm và biến thái!Đêm ba năm trước, anh còn tính là bìnhthường, trong cơ thể anh còn tồn tại một loại thútính sâu không lường được à?“Có lẽ, chúng ta nên bắt đầu từ bàn ăn, nhí?”Lời nói của Tư Hải Minh làm cho Đào Anh Thy têcả da đầu.Trên bàn ăn? Sao mà được? Cô không dámtưởng tượng ra.Đào Anh Thy hoảng hốt, lại vì lời anh nói màcảm thấy xấu hổ: “Xin anh đừng như vậy…”Từ Hải Minh nhìn chảm chằm cô, cả ngườitỏa ra khí thế khiến người ta phải sợ hãi, nháy mắtlạnh lùng ra lệnh: “Đưa cô ta đi!”Nói xong liền buông bàn tay đang nắm cắmcô ra, quay người đi.Có hai tên vệ sĩ áo đen đi vào, Đào Anh Thy‘thấy thế, hốt hoảng ôm chặt lấy cảnh tay của Tư.Hải Minh, tiếp xúc với bắp thịt rằn chắc khiến côsợ hãi, nhưng tâm lý sợ bị giam khiến cô khôngđám buông tay.Đôi mắt sắc bén của Tư Hải Minh nhìn về phíaĐào Anh Thy lập tức cúi đầu: “Tôi sai rồi, tôisai rồi, tôi không nên uống thứ không uống được,càng không nên làm trái lời anh chạy trốn, lần sausẽ không như vậy nữa có được không? Tôi thật sựkhông trốn nữa đâu! Tôi… tôi mà trốn nữa thì… thìanh cứ đánh gãy chân tôi đi! Như vậy đã đủ thành ý chưa?”“Anh Hải Minh, nếu còn bị đói nữa thì tôi sẽ chết đấy..”“Không có sự cho phép của tôi, cô khôngchết được.” Tư Hải Minh lạnh nhạt nhìn cô: “Tựmình ra ngoài hay để người khác lôi ra?”Đào Anh Thy cần môi, không dám ôm lấycánh tay của anh nữa.Nhìn Tư Hải Minh ngồi lại bàn ăn, làm nhưkhông nhìn thấy cô, trong lòng Đào Anh Thy hậnghê gớm, nhưng cô đấu không lại kẻ ngangngược quyền thế này.Trong mắt anh, giãm chết cô chỉ dễ như giãmchết một con kiến.Đào Anh Thy lại lần nữa liếc mặt về phía bànăn, cảm thấy nước bọt đều tràn đầy trong miệng.Nhưng cô cũng rõ ràng, cái tên bạc bếo nàysẽ không cho cô ăn.Đi cũng không được đi, ăn cũng không được.ăn, Tư Hải Minh chính là đang tra tấn cô.Phía trước có Tư Hải Minh, đăng sau có vệ sĩ,Đào Anh Thy không dám tiếp tục chờ đợi nữa, nếuthật sự bị vệ sĩ kéo ra ngoài thì kết cục sẽ không tốtĐào Anh Thy nuốt một ngụm nước bọt, nhịnxuống sức hấp dẫn của đồ ăn, quay người đi ra ngoàiTư Hải Minh nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi, vẻmặt lạnh lẽo khó lường,Sáu đứa nhỏ vẫn luôn ở cùng với Đào AnhThy, chưa từng một ngày không gặp mặt.Lần này lại vài ngày không được nhìn thấy mẹBan ngày sáu đứa nhỏ đi học còn có bạn bè.chơi đùa, mỗi lần về không nhìn thấy mẹ, đứa nàođứa nấy đều long lanh nước mắt, buồn tủi muốn chết.Bọn họ nhớ mẹ vô cùng.Sau giờ ngủ trưa ở nhà trẻ là hoạt động tự do,một đám nhỏ đang chơi cầu trượt.Bảo Nam và Bảo Long đang bò lên trên cầutrượt, chân của Bảo Nam lại bị ai đó ở phía dướikéo lại, là Bảo An, cậu bé chỉ về phía xa: “Có hang kìal”Mấy phút sau, sáu đứa nhỏ cộng thêm TưThái Lâm là bảy, vây quanh lỗ hổng trên tườngnhìn ngắm, gương mặt nhỏ chăm chú suy nghĩ.*Có hang thì chúng ta có thể đi tìm mẹ rồi!”Bảo Vỹ kích động nói“Anh cũng muốn đi” Bảo Long nhảy nhót.“Em… em cũng muốn đi” Bảo My vội vàngnói, đúng sát bên Bảo Long.“Chúng ta có thể nhìn thấy mẹ rồi!” Bảo Hâncười vui vẻ.“Mẹ!” Hai mắt của Bảo An sáng rỡ.Tư Thái Lâm chớp mắt: “Tớ cũng đi!”Bảo Nam không nói hai lời, trực tiếp nẫmxuống, dũng cảm chui vào lỗ hổng trên tường,đầu cậu bé thì dễ dàng qua, nhưng vì bụng mập.cho nên bị kẹt lại một chút, cậu bé cố kéo cố kéo,cuối cùng cũng đi qua được.