Trời vừa hửng sáng, nhóc đã bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức. Thực ra ban đầu cậu nhóc chưa tỉnh hẳn, nhưng trong cơn mơ màng, nhóc cảm thấy có một lực đè nặng đang từ từ ép về phía mình, suýt nữa thì biến nhóc thành một chiếc bánh thịt.
Khi mở mắt ra, cậu nhóc thấy cánh tay rắn chắc của Hoắc Tư Thừa đang vắt qua người nhóc để đặt lên người Chung Tức. Hoắc Tư Thừa đã quên mất sự tồn tại của Hoắc Tiểu Bão, ngay cả trong giấc ngủ cũng muốn ôm Chung Tức.
Hoắc Tiểu Bão khẽ kêu lên một tiếng, nhưng không ai để ý đến nó cả. Cu cậu nắm nhẹ tay áo của Hoắc Tư Thừa, nhưng điều này chỉ khiến Hoắc Tư Thừa ôm càng chặt hơn. Lúc này Hoắc Tiểu Bão thực sự sắp biến thành chiếc bánh thịt rồi. Hoắc Tiểu Bão chu môi. Nhóc biết ngay mà, nhóc ghét nhất là ngủ chung với ba mẹ, lần nào cũng thế này.
Cậu nhóc lật người, cố gắng ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay của Hoắc Tư Thừa rồi bò lên chân hắn. Hoắc Tư Thừa cảm thấy trong lòng trống trải, liền thuần thục ôm lấy eo Chung Tức, cả người áp sát vào, ngực dính chặt vào lưng Chung Tức, ôm khít không một kẽ hở.
Hắn vùi mặt vào mái tóc của Chung Tức. Cả chuỗi động tác diễn ra trơn tru, như thể đã chuẩn bị sẵn trong mơ, chỉ đợi Hoắc Tiểu Bão rời đi.
Hoắc Tiểu Bão ngoái đầu nhìn Hoắc Tư Thừa, rồi lại nhìn Chung Tức, thực sự không tìm được chỗ để ngủ, nhóc đành phải nằm trên chân Hoắc Tư Thừa, chán nản ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có một con chim nhỏ. Nó đậu trên bậu cửa, đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cánh. Hoắc Tiểu Bão mở to mắt, muốn chào bạn chim. Nhóc đứng dậy, rón rén bước đến bên cửa sổ, khẽ gõ gõ vào kính cửa sổ, nhưng chưa kịp chào thì bạn chim đã bay mất, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đang cố làm thân của Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão rất thất vọng, ngồi phịch xuống.
*
Chung Tức cảm thấy có một sinh vật nhỏ đang cựa quậy trong lòng mình, lúc đầu tưởng là tay của Hoắc Tư Thừa, đến khi tỉnh táo hơn một chút mới nhận ra đó là Hoắc Tiểu Bão.
Chung Tức cúi đầu nhìn xuống, Hoắc Tiểu Bão đang nằm ngang trong lòng anh, dùng hai chân đạp tay Hoắc Tư Thừa, cố gắng đẩy tay Hoắc Tư Thừa ra khỏi eo Chung Tức. Nhưng Hoắc Tư Thừa chỉ cần khẽ xoay cổ tay, Hoắc Tiểu Bão đã ngã nghiêng sang một bên, lại một lần nữa thất bại trong cuộc tấn công.
Cảm thấy Chung Tức đã thức, Hoắc Tiểu Bão lập tức nhào tới. Chung Tức vén chăn quấn nhóc vào lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Bão ngoan quá."
Hoắc Tiểu Bão ghen tị ghê gớm, ôm lấy cổ Chung Tức nói: "Mẹ ơi, mẹ yêu con nhất phải không?"
Chung Tức khẽ cười, "Đúng vậy."
Hoắc Tiểu Bão lúc này mới hài lòng, tỏ ra tủi thân, thu mình trong lòng Chung Tức. Chung Tức bóp nhẹ mông nó.
Hoắc Tư Thừa vẫn chưa tỉnh, nhưng hắn nghe thấy tiếng thì thầm bên cạnh, nhẹ nhàng êm ái, không hề ồn ào, ngược lại còn khiến hắn càng buồn ngủ hơn, tận hưởng buổi sáng thư thái. Hắn kéo Chung Tức vào lòng, khuôn mặt từ mái tóc chuyển xuống vai Chung Tức.
Sợ râu của ba xấu cào phải mẹ, Hoắc Tiểu Bão đặt tay lên vai Chung Tức, chen giữa Chung Tức và Hoắc Tư Thừa. Chung Tức hôn lên trán Hoắc Tiểu Bão, "Cảm ơn Tiểu Bão."
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả Hoắc Tiểu Bão cũng không muốn nằm lì trên giường nữa thì Hoắc Tư Thừa mới chậm rãi tỉnh dậy, duỗi người, nửa thân trên đè lên người Chung Tức.
Hoắc Tiểu Bão liền cắn một phát vào cánh tay Hoắc Tư Thừa. Hoắc Tư Thừa nhắm mắt, kéo Hoắc Tiểu Bão vào lòng, Hoắc Tiểu Bão sợ hãi kêu ầm lên, hai người đùa giỡn với nhau.
Chung Tức ngồi dậy.
Hoắc Tư Thừa nhìn dáng lưng mảnh khảnh của anh, không kìm được đưa tay luồn vào vạt áo ngủ của Chung Tức, từ eo thon của anh, sờ lên tới tận xương bả vai.
Chung Tức đột nhiên lên tiếng: "Hoắc Tư Thừa, còn mười ngày nữa là kỳ thi tuyển của Viện nghiên cứu Thiên văn."
"Tức Tức nhất định làm được mà."
"Nếu đậu được, em sẽ quay về Liên minh."
Hoắc Tư Thừa ngây người.
Quay về Liên minh... có phải là ý nghĩa như hắn đang nghĩ không?
"Sau khi vào Viện nghiên cứu Thiên văn, em cũng sẽ không dừng những hoạt động xã hội hiện tại, đài phát thanh của em vẫn sẽ tiếp tục hoạt động, em cũng sẽ thường xuyên bôn ba vì những đứa trẻ tự kỷ, em sẽ không vì gia đình mà từ bỏ bất cứ điều gì nữa, cho nên—"
Chung Tức dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nếu điều anh muốn là một con chim hoàng yến, sau khi anh làm việc mệt mỏi về nhà có thể ôm ấp hôn hít để xoa dịu mệt nhọc, thì chúng ta không cần thiết phải tái hôn đâu."
Đêm qua Chung Tức đã suy nghĩ rất lâu. Khi Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão đều đã ngủ, anh mở mắt, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh. Trong lòng anh hoang mang, có một cảm giác mơ hồ khó tả.
"Đương nhiên không phải vậy."
Hoắc Tư Thừa cũng ngồi dậy, nắm lấy tay Chung Tức, khẽ đan ngón tay vào nhau, hắn nói: "Anh yêu em, nhưng em là tự do."
"Tức Tức, nếu anh không thể cho em tự do, thì anh cũng không có tư cách tái hôn với em."
Chung Tức ngẩng mắt nhìn hắn.
Hoắc Tư Thừa nói với Hoắc Tiểu Bão: "Tiểu Bão nhắm mắt lại nào."
Hoắc Tiểu Bão không cần đoán cũng biết ba xấu của mình muốn làm gì, quay đầu đi, ngã vào chăn bên cạnh.
Úp mặt xuống, nhếch mông lên, để tỏ ý không hài lòng.
Hoắc Tư Thừa và Chung Tức nhìn nhau cười.
Hoắc Tư Thừa nghiêng người qua, in một nụ hôn lên môi Chung Tức, lúc này ánh nắng vừa đẹp, gió thổi làm những tán cây lay động.
*
Giải thích với Chu Phỉ là một việc khó khăn. Ban đầu, Chung Tức muốn tự mình đối mặt, nhưng Hoắc Tư Thừa đề nghị: "Chúng ta cùng nhau gặp mẹ nhé, Tức Tức, việc này anh phải cùng gánh vác với em."
Cuối cùng lại là Chu Phỉ nhượng bộ trước.
Bà nhìn Chung Tức và Hoắc Tư Thừa, muốn nói lại thôi, rồi thở dài đầy nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Mẹ còn có thể nói gì nữa đây? Làm người xấu ép buộc chia rẽ hai đứa sao? Hai đứa cũng không còn là trẻ con nữa, Tiểu Tức cũng không còn là Tiểu Tức mười chín tuổi nữa, mẹ tin hai đứa có khả năng tư duy độc lập, nếu hai đứa đã hứa sau này sẽ bảo ban nhau, thì mẹ cũng không nói nhiều nữa."
Chung Tức nắm lấy tay Chu Phỉ.
"Đôi khi nghĩ lại, có lẽ là ba mẹ quản nhiều quá rồi, lúc nhỏ sợ con gặp người xấu, lớn lên cũng muốn quản, sợ con không hạnh phúc, thực ra hạnh phúc hay không đâu phải do ba mẹ quyết định mà được." Chu Phỉ vuốt đầu Chung Tức, cảm thán: "Con chỉ cần biết, bất kể lúc nào, ba mẹ vẫn luôn là điểm tựa và bến đỗ của con, không có gì phải sợ cả."
Chung Tức rơm rớm nước mắt. Anh gục xuống đầu gối Chu Phỉ, khẽ nấc lên.
Hoắc Tư Thừa nói: "Thưa mẹ, con sẽ không phạm sai lầm nữa."
Đầu tháng 6, kết quả tuyển dụng vòng một của Viện nghiên cứu Thiên văn được công bố, Chung Tức xếp thứ ba, sau một vòng phỏng vấn, cuối cùng anh cũng vào được Viện thiên văn mà mình hằng mơ ước.
Bây giờ anh là một nghiên cứu viên thiên văn học. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nhờ Hoắc Tư Thừa giúp đỡ điều gì, chỉ duy nhất lúc cấp mã số nghiên cứu viên, anh đã nhờ Hoắc Tư Thừa giúp một việc nhỏ, xin một mã số đặc biệt.
BR2786.
Phó viện trưởng phụ trách nhân sự hỏi anh mã số này có ý nghĩa đặc biệt gì không, Chung Tức cười nói: "Dạ có, em từng nhìn thấy ngôi sao này, chỉ mình em nhìn thấy thôi ạ."
Gia đình Chung Tức chào tạm biệt hàng xóm bên cạnh, mang theo một túi hạt giống hoa Thanh cúc, trước khi chia tay anh đã để lại một cuốn sách cho Lê Phi Minh, chúc anh ấy sau này có cơ hội rời khỏi đảo Đông Thăng, đến khu vực trung tâm Liên minh để phát triển sự nghiệp.
Lê Phi Minh nhận lấy sách, cười nói: "Anh mới nhận ra, em còn trẻ như vậy, vướng víu với Thống đốc Liên minh mấy năm, kết hôn có con, bây giờ sự nghiệp bắt đầu phát triển, khi trở về em mới chỉ hai mươi bảy tuổi."
Chung Tức nhướn mày, "Phải ha."
"Cảm ơn em, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi đảo Đông Thăng, hi vọng lúc đó anh vẫn còn trẻ."
Gia đình Chung Tức dưới sự hộ tống của đội cảnh vệ của Hoắc Tư Thừa, rời khỏi đảo Đông Thăng, Chu Phỉ và Chung Nghị Đức từ chối lời mời của Hoắc Tư Thừa, họ trở về khu Vịnh Thiên Nga nơi họ đã sống nửa đời người, trở về với những người láng giềng quen thuộc.
Lần này không ai dám đem chuyện hôn nhân của Chung Tức ra đùa giỡn nữa, bởi vì Thống đốc đã công khai tuyên bố, Chung Tức là tình yêu trọn đời của hắn.
Chung Tức chuyển hành lý vào phủ Thống đốc, nhưng cũng không ở thường xuyên, thỉnh thoảng anh sẽ ngủ lại ở ký túc xá nhân viên của Viện nghiên cứu. Khi bận rộn cũng thường xuyên đi công tác.
Anh tiếp quản Mạng lưới tự kỷ vốn đầy tai tiếng vì vụ việc của Cơ sở phục hồi Ái Khang, trở thành ủy viên đại diện do dân bầu ra. Ngày Chung Tức phát biểu khi nhậm chức, khí thế không kém gì ngày Hoắc Tư Thừa nhậm chức Thống đốc Liên minh. Hoắc Tư Thừa vỗ tay ở dưới khán đài, trong mắt tràn đầy sự tự hào.
Đài phát thanh trên những vì sao của anh đón nhận vài người dẫn chương trình tình nguyện, mỗi tối các cuộc gọi đều sôi nổi, ngoài những bệnh nhân tự kỷ, còn có nhiều người trẻ mắc bệnh tâm lý cũng tìm đến đây để được giúp đỡ, có người cảm thấy cô độc, có người đau khổ vì áp lực học tập, cũng có người đau đớn tột cùng sau chia tay, thậm chí còn có người vừa ly hôn đã hối hận.
Khi vị thỉnh giả đó gọi đến, đúng lúc Chung Tức đang dẫn chương trình. Nữ thính giả hỏi: "Tôi không có can đảm cắt đứt hoàn toàn, tôi luôn nhớ về anh ấy, tôi không muốn để người khác biết cuộc hôn nhân của mình tệ như vậy, người ta sẽ nghĩ tôi là người không ra gì."
Chung Tức nghe xong im lặng hồi lâu, anh nói: "Đường hoàng kết thúc một mối quan hệ khiến bản thân không vui, có lẽ là một bài học bắt buộc trong cuộc đời chúng ta, tôi cũng không làm được tốt, sau những dày vò đau đớn kéo dài, tôi dần tìm ra một cách để cân nhắc xem mối tình này có đáng để tiếp tục hay không..."
Khi Hoắc Tư Thừa trở về, Chung Tức vừa kết thúc cuộc gọi này, Hoắc Tư Thừa chỉ nghe thấy một câu "Nếu vẫn còn yêu".
Hắn bước tới, từ phía sau ôm lấy Chung Tức.
"Vẫn còn yêu gì?"
Chung Tức không trả lời. Cuộc gọi tối nay đã kết thúc, anh tắt các thiết bị, đặt micro và tai nghe xuống, Hoắc Tư Thừa bế anh đặt lên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, từ từ đè xuống.
Hắn lại hỏi lần nữa: "Vẫn còn yêu gì?"
Chung Tức không trả lời.
Hôm nay một người bạn đại học của anh là Lưu Hưởng đã gửi cho anh một tin nhắn: [Chung Tức à, cậu thay đổi nhiều thật đó.]
Lúc mới kết hôn Lưu Hưởng cũng từng nói những lời tương tự, nhưng cùng một lời khen lại chứa đựng những ý nghĩa khác nhau.
Hoắc Tư Thừa kéo rèm cửa, cởi cúc áo của Chung Tức. Kể từ khi được một lần đê mê trong căn nhà gỗ, Chung Tức đã không kìm được mà thích chiếm thế chủ động vào những lúc như thế này.
Anh dùng một tay chống lên ngực Hoắc Tư Thừa, nhướn mày nói: "Hôm nay anh không được dùng tay."
Anh nhìn chiếc cà vạt tối màu của Hoắc Tư Thừa. Cởi ra, trói lại. Chung Tức cười rất đáng yêu. Hoắc Tư Thừa chẳng biết làm gì với em ấy, người trước mặt này, hắn yêu đến phát điên lên được.
*
Họ quyết định sẽ tái hôn vào ngày mùng chín tháng chín, bởi vì bốn năm trước họ cũng kết hôn vào ngày mùng chín tháng chín. Hoắc Tư Thừa chuẩn bị mọi thứ từ sớm, tiệc mời khách, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, cả căn phòng với đầy các món quà tặng. Nhưng chiều hôm trước, quản gia trong nhà vội vàng đến nói với Hoắc Tư Thừa: "Thống đốc ơi, không thấy anh Chung đâu cả."
Hoắc Tư Thừa đột ngột đứng dậy, mặt tái nhợt. Quản gia đưa lên một mảnh giấy, "Đây là giấy anh Chung để lại."
Hoắc Tư Thừa cầm lấy.
Trên đó viết: [Không được điều tra tung tích của em, anh hẳn có thể đoán được em đang ở đâu.]
Hoắc Tư Thừa đột nhiên như được khai sáng, khóe môi cong lên. Hắn nói với trợ lý Văn: "Hoãn lịch trình hai ngày tới cho tôi, tôi phải đi núi tuyết Caanan một chuyến."