Một Ngụm Sữa Bò Quên Con – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 50



Chung Tức không ngờ bản thân sẽ ra tay. Cho đến giờ, anh luôn đối xử hoà nhã với mọi người, dường như trong hai mươi sáu năm qua, mọi cảm xúc vui buồn của anh đều xoay quanh mỗi mình Hoắc Tư Thừa.

Đánh Hoắc Tư Thừa xong, bàn tay anh tê rần.

Chung Tức cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay mình. Anh vừa tát Hoắc Tư Thừa một cái.

Anh thực sự đã ra tay.

Có một khoảnh khắc anh cảm thấy mình hận Hoắc Tư Thừa, đồng thời, anh cũng hận chính bản thân mình.

Ngón tay từ từ co lại, Chung Tức nhắm mắt, nói với Hoắc Tư Thừa: "Anh ra ngoài đi."

Anh không muốn nói gì thêm, cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Tư Thừa nữa.

Đêm đó, trời bất ngờ đổ mưa lớn, những giọt mưa đập vào bậu cửa sổ bên ngoài phòng bệnh. Hoắc Tư Thừa đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía xa, nơi mặt biển đen kịt như quỷ dữ, cùng những đám mây sấm chớp cuộn trào. Gió lớn cuốn mưa hắt vào trong, làm ướt đẫm vạt áo sơ mi trước ngực hắn.

Dây thần kinh nơi thái dương vẫn đau nhói, nhưng hắn không còn cảm nhận được gì nữa. Dường như có điều gì đó trong lòng đã vỡ vụn, những mảnh vỡ như thủy tinh rải đầy trong tâm khảm, cắt đứt sợi dây thần kinh cảm xúc của hắn.

Nhưng hắn không biết đó là gì.

Tổn thương não đã dẫn đến chứng mất trí nhớ có tổn thương thực thể, các biểu hiện lâm sàng giống với bệnh Alzheimer, những ký ức quan trọng bị xóa sạch khỏi trí não, nhưng cuộc sống những bệnh nhân đó vẫn tiếp diễn. Còn Hoắc Tư Thừa thì khác, khi Chung Tức bị gạt khỏi ký ức, hắn không trở về trạng thái của bảy năm trước, hắn đã đánh mất lòng nhiệt huyết, sự mạnh mẽ và tự tin của bảy năm trước. Ngược lại, hắn trở nên kiêu ngạo, độc đoán hơn.

Mãi sau này hắn mới nhận ra, bản thân hiện tại ngày càng giống Hoắc Chấn Lâm, người cha mà hắn ghét cay ghét đắng. Giống như Hoắc Chấn Lâm, người đã gây tổn thương cho vợ con mình.

Vậy nếu Chung Tức chưa từng xuất hiện, Hoắc Tư Thừa trên con đường cũ liệu có dần trở thành một Hoắc Chấn Lâm khác không?

Liệu có không?

Hoắc Tư Thừa bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ.

Địa vị cao sẽ khiến con người dần quên mất bản chất ban đầu của mình. Năm xưa, Diệp Hội Lam, mẹ hắn cũng từng miêu tả Hoắc Chấn Lâm như vậy. Hoắc Chấn Lâm không phải ngay từ đầu đã vô tình bạc nghĩa, chỉ là sau này, ông ta và Diệp Hội Lam nảy sinh bất đồng về quan điểm, địa vị, sự kiêu hãnh ngày càng lớn của ông ta do được mọi người xung quanh tán tụng đã khiến ông ta không còn nghe lời khuyên của người vợ đầu ấp tay gối của mình nữa. Cuối cùng, cả hai dần xa cách.

Trước đây, Hoắc Tư Thừa chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa mình và Chung Tức sẽ có điểm tương đồng nào với cha mẹ mình. Nhưng giờ đây, hắn bỗng tỉnh ngộ, nếu không có Chung Tức, không có Hoắc Tiểu Bão, nếu họ không mang lại cho hắn điểm tựa và bến bờ hạnh phúc...

Hoắc Tư Thừa bỗng nắm chặt khung cửa sổ, không dám nghĩ tiếp.

Xa xa, những con sóng biển cuồn cuộn, tiếng nước rơi vỡ òa như đang chế giễu sự tự làm tự chịu của hắn.

Đêm đó, Chung Tức ngủ không yên. Trong giấc mơ, Hoắc Tiểu Bão luôn khóc, những hình ảnh hiện trường vụ nổ liên tục nhoáng lên qua tâm trí, khiến anh bồn chồn bất an.

Tỉnh dậy, anh hỏi Chu Phỉ: "Tiểu Bão thế nào rồi mẹ?"

Chu Phỉ đáp: "Vẫn còn ho một chút."

Chung Tức ngẩng đầu lên.

Chu Phỉ do dự, thở dài: "Với còn chút phản ứng căng thẳng. Bác sĩ vẫn đang chơi cùng thằng bé."

Chung Nghị Đức mang cơm vào, đưa đến trước mặt Chung Tức. Chu Phỉ nói: "Ăn cơm trước đi. Ăn xong rồi mẹ sẽ đưa Tiểu Bão qua."

"Vâng." Chung Tức nhận lấy đôi đũa.

Trong lúc anh ăn, Chu Phỉ vén áo anh lên kiểm tra vết thương, xót xa nói: "Không biết có để lại sẹo không nữa."

"Không sao đâu. Có để lại thì cũng là ở sau lưng, con có nhìn thấy đâu."

Những lời này chẳng thể nào làm dịu đi nỗi xót xa của cha mẹ, khuôn mặt Chu Phỉ đầy vẻ đau lòng.

Ăn xong, Chu Phỉ từ phòng bên quay lại, nói: "Chuyên gia vẫn đang chơi cùng Tiểu Bão, dùng cát để vẽ tranh. Chuyên gia bảo Tiểu Bão tự kể lại chuyện đã xảy ra hôm đó, cháu nó khá hợp tác. Nghe nói cách này có thể giúp Tiểu Bão tránh gặp vấn đề tâm lý sau này."

Chung Tức nghĩ ngợi rồi đáp: "Vâng, vậy để lát nữa gặp thằng bé vậy ạ."

Anh vừa nghỉ ngơi được một lúc thì có người bất ngờ gõ cửa bước vào, là Lê Phi Minh.

"Cuối cùng anh cũng hiểu được thế nào là tiêu chuẩn cao nhất rồi đấy," Lê Phi Minh cong môi lên, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cảm thán: "Trạm kiểm soát bao nhiêu lớp luôn. Cả hai túi quần của anh bị lục soát đến tận ba lần."

Chung Tức khẽ bật cười.

Lê Phi Minh đặt giỏ trái cây lên bàn, nói: "Dù biết chỗ em chắc chắn không thiếu đồ ăn, nhưng anh vẫn mang chút quà đến. Thanh long và măng cụt này ngon lắm, em ăn thử đi."

"Cảm ơn thầy Lê."

"Anh coi như không mời mà đến, em đừng để bụng vì sự tự tiện này nhé. Căn bản là anh nghe bảo trên đảo xảy ra chuyện nguy hiểm, cả nhà em lại đột nhiên rời đi, nên thấy lo."

Chung Tức chỉ vào chiếc ghế cạnh giường: "Thầy Lê, mời thầy ngồi."

Lê Phi Minh kéo ghế sát vào tường rồi ngồi xuống: "Thấy em không sao, anh cũng an tâm rồi."

"Vâng không có chuyện gì đâu thầy."

Lê Phi Minh nói: "Lúc xảy ra vụ nổ, anh đang từ trường về, nghe một tiếng nổ lớn ở không xa, chim chóc trong rừng cũng bị doạ bay tán loạn."

Chung Tức cúi đầu, không nói gì.

"Nhìn em bình tĩnh hơn anh tưởng đấy." Lê Phi Minh nhận xét.

Chung Tức chỉ cười nhạt, không trả lời. Anh nghĩ, thực ra từ lâu bản thân anh đã đoán sẽ có một tai nạn như vậy, là bạn đời của một người như Hoắc Tư Thừa, khó mà tránh khỏi hiểm nguy. Điều duy nhất nằm ngoài dự liệu chính là Hoắc Tiểu Bão, để con bị kinh hãi là điều Chung Tức không thể chịu đựng được.

Lê Phi Minh chuyển chủ đề: "Anh có thấy căn nhà gỗ nhỏ của em. Định dùng làm gì thế?"

"Ngắm sao ấy thầy."

Ban đầu, Lê Phi Minh không hiểu, Chung Tức giải thích: "Em dùng kính thiên văn để quan sát các ngôi sao."

Lê Phi Minh tò mò hỏi: "Hóa ra em là người yêu thích thiên văn học, nhưng anh cứ thắc mắc, sao thì lúc nào mà chẳng ở trên trời như thế, ngắm suốt vậy thì có gì thú vị chứ?"

"Ở mỗi một khu vực, môi trường và thời điểm khác nhau, sao trên trời sẽ không giống nhau. Nên nó thú vị lắm thầy."

Nhắc đến chủ đề yêu thích, Chung Tức bất giác mở lòng: "Qua kính thiên văn, có thể nhìn thấy dải Ngân Hà, thậm chí những tinh vân đã tồn tại từ hàng trăm, hàng triệu năm trước. Đôi khi chúng ta sẽ cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, nhưng cũng có lúc vui sướng vì cảm nhận được mối liên kết kỳ diệu nào đó giữa mình và một ngôi sao. Cảm giác hạnh phúc ấy sẽ tạm thời đưa chúng ta đến một nơi thật thư thái. Có lẽ niềm vui của việc ngắm sao nằm ở điều đó ấy thầy Lê."

"Vậy, em rất cần thư giãn đúng không?"

Sắc mặt Chung Tức khựng lại. Anh đáp: "Không đâu."

"Anh nói những lời này có thể hơi vượt giới hạn. Dù sao chúng ta cũng chỉ mới quen biết chưa đầy một tháng, nhưng anh cảm giác đôi lúc mình có thể hiểu được em. Cảm giác bị mắc kẹt trong một nơi thật sự không dễ chịu gì."

Chung Tức ngẩng đầu lên nhìn.

Lê Phi Minh từ tốn kể: "Hồi trước, anh học đại học ở khu vực Thanh Nguyên. Giống ông ngoại em, anh cũng là kiểu người muốn nỗ lực để thoát khỏi cuộc sống ở làng quê. Những năm đó, anh học rất chăm chỉ rồi đạt được thành tích tốt. Khi anh nghĩ mình đã có thể đứng vững ở bên ngoài, thì ba mẹ anh lại lần lượt đổ bệnh. Anh là con một, nên phải gánh vác trách nhiệm, vì thế, anh đã trở về quê. Ba anh bị ung thư gan giai đoạn cuối, không thể cứu chữa. Anh ở bên ông ấyhơn một năm, nhưng cuối cùng ông vẫn ra đi. Mẹ anh thì mắc bệnh tiểu đường, thị lực ngày càng kém, anh cũng không thể rời đi tiếp."

Chung Tức nhíu mày, không ngờ thầy giáo trung học với vẻ ngoài ôn hòa lại có những trải nghiệm như vậy.

"Mẹ anh thực ra có thể tự lo liệu, bà cũng luôn khuyên anh quay lại Thanh Nguyên tiếp tục làm việc, nhưng anh không thể. Nếu không ở bên bà, anh sẽ bị chữ "bất hiếu" đè nặng. Nhưng khi ở bên cạnh bà, anh lại phải hy sinh tiền đồ của mình. Ở trong làng, anh sống rất khổ sở, anh từng muốn buông xuôi, trở thành một thanh niên vô công rỗi nghề trong làng, nhưng anh không làm được. Vì thế, mấy năm nay anh không còn xem tin tức, cũng không quan tâm đến chuyện của Liên minh nữa, mà chỉ tập trung vào công việc dạy học. Thực ra nó cũng không tệ, cuộc sống của mẹ anh cải thiện hơn, chỉ là trong lòng anh vẫn rất đau khổ."

Chung Tức dần hiểu điều Lê Phi Minh muốn nói. Hóa ra, họ lại có điểm chung trong cảnh ngộ. Lê Phi Minh vì hiếu thảo mà mắc kẹt ở làng Vân Thủy, còn anh, vì yêu Hoắc Tư Thừa, nên bị giam cầm trong quân khu.

"Những năm trước, anh rất mâu thuẫn. Một mặt, anh bị ràng buộc bởi tình cảm, mặt khác, anh lại nghĩ điều đó chẳng khác nào đang tự hủy hoại bản thân. Có lúc anh nhìn mẹ mình rồi nảy ra một suy nghĩ tiêu cực "Nếu biết trước thế này, sao mẹ lại sinh ra con làm gì?""

Lê Phi Minh cười nhạt, bất lực nói: "Hai năm gần đây, anh quen với cuộc sống làm giáo viên, dần học được cách hòa giải với chính mình."

"Hòa giải thế nào?"

"Chỉ là một bài toán lựa chọn thôi. Điền đáp án, nộp bài, còn lại phó thác cho ông trời."

Chung Tức ngẩn người.

"Chỉ là một câu hỏi trong đề, tối đa năm điểm. Mất thì mất, cũng chẳng có gì đáng tiếc."

Chung Tức lẩm bẩm nhắc lại: "Chẳng có gì đáng tiếc."

"Anh không hiểu rõ mối quan hệ của em với người đó, chỉ nghe mẹ em nói qua vài câu, cũng không biết suy đoán của anh có khiến em thấy bị xúc phạm không."

Chung Tức lắc đầu: "Không đâu."

"Thực ra, hồi đại học anh học song ngành, trong đó có tâm lý học. Giờ anh cũng đang làm giáo viên tư vấn tâm lý tại trường trung học Đông Thăng, nên mẹ em mới muốn anh đến khuyên nhủ. Anh không có ý định xâm phạm đời tư của em đâu."

Sau một hồi im lặng, Chung Tức bất ngờ hỏi: "Thầy Lê, trước khi nộp bài, có thể sửa đáp án không?"

"Được chứ. Trước khi nộp bài, vào giây cuối cùng cũng có thể sửa lại."

Hoắc Tư Thừa gần như hai ngày nay không chợp mắt được, tối qua lại bị mưa hắt ướt, người hơi sốt, đầu óc mơ màng, thế nhưng hắn lại ngủ mê mệt suốt cả đêm.

Trong giấc mơ, hắn chợt nhớ lại một vài chuyện đã qua. Đó là một ngọn núi, không quá cao cũng không bị khai thác quá mức. Hắn lái xe men theo con đường uốn lượn lên núi, cứ thế đi mãi cho đến đỉnh. Trên đỉnh núi có một căn biệt thự sáng đèn.

Hắn xuống xe, chần chừ bước vào. Trên bàn ăn ở tầng một có một chiếc sandwich, chỉ là bánh mì sandwich kẹp xà lách và thịt hộp, một chiếc sandwich vô cùng đơn giản.

Làm không khéo chút nào.

Mọi thứ xung quanh đều khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng động trên tầng hai, liền bước theo cầu thang đi lên. Phòng ngủ ở cuối hành lang không bật đèn.

Mặc dù tối om, nhưng lại có tiếng loạt soạt vọng ra. Hắn dò dẫm bước vào, nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc áo hoodie trắng đang ngồi bên mép giường, dáng người gầy gò, mái tóc mềm mại. Trước mặt cậu là một chiếc kính viễn vọng, cậu đang tập trung quan sát qua ống kính.

Hoắc Tư Thừa nhìn theo hướng của cậu, liền thấy bầu trời đầy sao lấp lánh. Trần nhà của căn phòng này không ngờ lại được thay bằng kính trong suốt, chỉ cần ngước đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Chung Tức nghe tiếng bước chân của Hoắc Tư Thừa nhưng lười quay đầu lại, chỉ hỏi thẳng: "Anh ăn sandwich chưa?"

Hoắc Tư Thừa không đáp. Hắn cảm thấy Chung Tức trước mắt thật xa lạ.

Không nghe thấy câu trả lời, Chung Tức quay người lại, nhíu mày nhìn Hoắc Tư Thừa: "Sao anh không nói gì? Chẳng phải anh bảo đói, kêu em nấu ăn cho anh à? Em chỉ biết làm sandwich kẹp thịt hộp thôi, thích thì ăn, không thích thì thôi."

Gương mặt Chung Tức trông rất non nớt, mang vài phần trẻ con, hoàn toàn khác biệt với Chung Tức của hiện tại. Hoắc Tư Thừa ngẩn người nhìn đối phương. Chung Tức đứng dậy đi về phía Hoắc Tư Thừa, vẻ mặt đầy thắc mắc, nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh sao vậy?"

Dáng vẻ này của em ấy chẳng khác gì Hoắc Tiểu Bão, đôi mắt trong veo, sáng sủa, thần thái lại mang chút cậy được yêu mà làm nũng. Chung Tức kéo cánh tay Hoắc Tư Thừa ngồi xuống bên mép giường, nói: "Anh mau nhìn này, em mới phát hiện ra một ngôi sao rất sáng đấy."

Chung Tức nhìn sao, còn Hoắc Tư Thừa nhìn cậu.

"Anh biết không? Vì tốc độ ánh sáng bị trễ nên những ngôi sao mà chúng ta thấy là ánh sáng chúng phát ra từ nhiều năm trước. Điều đó thú vị ha. Vậy nên chẳng có gì gọi là "hiện tại" cả, bởi "hiện tại" của anh là "quá khứ" của ngôi sao, mỗi người đều đi trên thang thời gian của riêng mình, không ai làm phiền ai—"

Chung Tức vừa dứt lời thì bị Hoắc Tư Thừa ôm chặt lấy. Chung Tức tựa đầu vào vai hắn, thắc mắc: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Lại đến kỳ mẫn cảm rồi à?"

Hoắc Tư Thừa siết chặt Chung Tức trong vòng tay, cảm nhận mùi oải hương từ mái tóc cậu. Rõ ràng Chung Tức luôn ở trong lòng hắn, luôn ở bên hắn, thậm chí đã thu mình lại vì thang thời gian của hắn.

Nhưng cuối cùng, hắn lại để lạc mất Chung Tức.

Nhưng hắn không muốn mất đi Chung Tức.

Không được mất em ấy. Giọng nói ấy vang lên trong đầu hắn.

Hoắc Tư Thừa giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ. Bất chấp thần kinh đang đau nhức, hắn đẩy trợ lý Văn và điều dưỡng ra, loạng choạng bước về phía phòng của Chung Tức.

Hắn muốn nói với em ấy rằng bản thân đã hiểu ra mình sai ở đâu rồi. Chính sự áp đặt và ích kỷ của hắn đã buộc Chung Tức phải thay đổi nhịp sống để đồng bộ với hắn. Hắn không nhận ra sự nhẫn nhịn và hy sinh của đối phương, không nhận ra người ấy ngày một héo hon. Hạnh phúc mà hắn vẫn hằng tưởng thật ra chỉ được xây trên sự hao mòn của em ấy. Vì yêu, Chung Tức có thể chịu đựng, nhưng chỉ cần tình yêu ấy phai nhạt, tất cả sẽ sụp đổ như lâu đài trên cát.

Đầu gối gãy xương vừa lành lại âm ỉ đau vì mưa đêm, Hoắc Tư Thừa lảo đảo từng bước đến trước cửa phòng Chung Tức.

Còn chưa vào trong, hắn đã nghe thấy giọng một người đàn ông lạ: "Vậy giờ em nghĩ sao?"

Hoắc Tư Thừa khựng lại.

"Em thật sự không muốn gặp lại anh ta nữa," Chung Tức nói.

Hoắc Tư Thừa lảo đảo.

Chung Tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa. Hoắc Tư Thừa vốn rất chú trọng đến vẻ ngoài chỉn chu, áo sơ mi của đối phương cũng luôn phẳng phiu, ngay ngắn. Thế nhưng qua khe cửa hé mở, Chung Tức lại thấy tóc hắn rối bù, vạt áo đầy nếp gấp. Nhìn màu trắng xám xịt ấy, trong lòng anh dâng lên một nỗi chua xót. Anh nghĩ Hoắc Tư Thừa không nên ở đây nữa. Họ nên xa nhau, ít nhất là tạm thời.

Bên ngoài, Hoắc Tư Thừa đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của Chung Tức.

Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng cậu vọng ra từ phòng: "Em thật mong mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu được quay về bảy năm trước, em nhất định sẽ nói với chính mình rằng, đừng tham gia buổi diễn tập quân sự ấy chỉ vì vài tín chỉ, có như thế, em mới không gặp phải anh ta."

Hoắc Tư Thừa cảm thấy tai ù đi. Một lúc lâu, hắn hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.

Hắn lảo đảo bước ra ngoài, cơn đau ở đầu gối và dây thần kinh đan xen, hình ảnh trước mắt ngày càng mờ nhạt. Hắn nghe thấy tiếng Văn Trạch hoảng hốt gọi sau lưng: "Giám đốc!"

Chưa kịp phản ứng, một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ bất ngờ ập đến, chân hắn trượt khỏi chỗ đứng, cả người lao mạnh về phía trước. Trước mắt tối sầm lại, như thể rơi vào một vực thẳm sâu không đáy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.