Hoắc Tư Thừa im lặng một lúc lâu. Đang lúc bực bội, điện thoại đột nhiên reo lên, là trợ lý Văn gọi đến.
"Giám đốc à, làm phiền anh xíu nhé, giờ tôi có hai văn kiện cần anh xem qua. Một cái liên quan đến việc điều chỉnh hợp tác thăm dò khoáng sản với căn cứ Ocher, cái còn lại là bản đề xuất ngân sách dự phòng chiến tranh của lực lượng không quân. Do thời gian gấp rút, với nội dung cũng phức tạp nên tôi chỉ có thể báo cáo trực tiếp với anh. Hiện tôi đang ở dưới phòng khách."
Hoắc Tư Thừa xoa xoa trán, "Lên đây đi."
Ngoài hai văn kiện, trợ lý Văn còn trình một bản báo cáo vừa được Cục Điều tra Liên minh ban hành: "Sau một đêm kiểm tra, Cục Điều tra Liên minh kết luận rằng dòng xoáy trên không ở rừng Quân Sơn đã gây nhiễu loạn luồng khí cánh quạt, dẫn đến việc đuôi quạt bị gãy."
Hoắc Tư Thừa lật qua lật lại bản báo cáo điều tra.
"Sao lần này Cục Điều tra Liên minh lại nhanh như vậy?"
"Dù sao người bị thương cũng là anh, cả liên minh đều đang quan sát Cục Điều tra nên họ không thể không nhanh được."
"Không phải là điều tra nhanh, mà là tốc độ phản ứng quá nhanh."
Trợ lý Văn không hiểu, nhưng Hoắc Tư Thừa đã ngừng đề tài tại đây: "Được rồi, để báo cáo lại đây đi, đợi tôi xem xong rồi tính tiếp."
Trợ lý Văn còn muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Tư Thừa đã đóng bản báo cáo điều tra lại, hắn nói: "Gần đây anh cũng vất vả, đi đi về về suốt rồi."
Trợ lý Văn nói: "Đây là phận sự của tôi, không có gì vất vả cả. Giám đốc à, anh hãy dưỡng thương thật tốt, sớm khoẻ nhé."
Hoắc Tư Thừa đặt tay lên bản báo cáo điều tra bằng giấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái, có vẻ suy tư.
Chung Tức đi đến phòng của Hoắc Tiểu Bão. Hoắc Tiểu Bão vẫn đang say giấc nồng trong chiếc giường nhỏ, má đỏ hồng, miệng còn lúng búng chút nước bọt.
Tư thế ngủ của Hoắc Tiểu Bão có thể nói là thích vung vẩy chân tay, chiếm đóng cả giường, giống hệt ba nhóc. Những món đồ chơi bên cạnh giường đều bị nhóc đá xuống cuối giường, một em thỏ còn bị kẹt trong khe hở của lan can, lắc lư như sắp rơi tới nơi, Chung Tức thấy vậy, nhét thỏ trở lại giường.
Anh lau nước bọt cho Hoắc Tiểu Bão, vừa định xuống lầu chuẩn bị thức ăn dặm thì không biết là tiếng bước chân hay tiếng mở cửa đã làm phiền giấc mộng đẹp của Hoắc Tiểu Bão, Chung Tức nghe thấy tiếng ậm ừ của nó.
Còn có tiếng gọi "Mẹ" nửa tỉnh nửa mơ.
Chung Tức quay lại bên giường, Hoắc Tiểu Bão vừa mới tỉnh giấc, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, vừa nhìn thấy Chung Tức, lập tức tỉnh táo hẳn, giơ hai bàn tay nhỏ lên, đây là ý muốn được bế lên mà. Mỗi ngày Hoắc Tiểu Bão vừa mở mắt ra là bắt đầu làm nũng, kiểu thói quen này hoàn toàn di truyền từ Hoắc Tư Thừa.
Hoắc Tiểu Bão gối đầu lên vai Chung Tức, ngửi thấy mùi hương dịu dàng trên người Chung Tức, mí mắt lại bắt đầu díp lại. Chung Tức hỏi: "Tiểu Bão à, mẹ đi làm bữa sáng cho con nhé? Con muốn ăn gì? Cháo bí đỏ được không?"
Tiểu Bão nghe mà ngơ ngác, Chung Tức rất hiếm khi nói với nó một tràng dài như vậy, tốc độ nói còn cực nhanh. Nó mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Chung Tức, đưa hai bàn tay nhỏ ra ôm lấy: "Mẹ, con yêu mẹ."
Chung Tức sửng sốt một chút.
Hoắc Tiểu Bão "chụt" một cái lên mặt Chung Tức. Nó là một đứa trẻ rất biết cách bày tỏ tình yêu, điểm này so với Chung Tức thì có thể coi là đột biến gen. Sau khi tỏ tình xong, cậu nhóc nhanh chóng lại hết pin, mềm nhũn nằm trên vai Chung Tức, chuyển sang trạng thái chờ.
Chung Tức vốn định đặt thằng bé xuống, mình thì đi xuống bếp làm bữa sáng trước, nhưng anh không nỡ buông tay, cứ liên tục cúi đầu ngửi mùi hương trên người Hoắc Tiểu Bão, vòng tay ôm nhóc thật chặt. Đợi đến khi Hoắc Tiểu Bão lại chìm vào giấc mơ, anh bế Hoắc Tiểu Bão đứng bên cửa sổ, nhìn xa xăm ra rừng cây bụi bên ngoài. Cho đến khi cánh tay vốn đã âm ỉ đau càng thêm tê nhức, không còn sức bế nữa, anh mới như tỉnh mộng, đặt Hoắc Tiểu Bão xuống giường.
Anh dùng lòng bàn tay chạm lên chỗ bị Hoắc Tư Thừa đẩy, khẽ xoa xoa, không nói một lời.
Khi ra cửa vừa hay gặp trợ lý Văn.
Trợ lý Văn cầm một xấp tài liệu trong tay, nhìn thấy Chung Tức cũng như nhìn thấy Hoắc Tư Thừa vậy, đứng nghiêm theo tư thế của quân nhân, lòng bàn tay áp sát bên hông quần, "Anh Chung à, anh có gì cần tôi giúp không?"
"Mấy ngày nay anh vất vả rồi."
Trợ lý Văn đi theo sau Chung Tức xuống lầu, "Đó là việc đương nhiên."
Nhìn bóng lưng Chung Tức, trợ lý Văn đột nhiên nhớ ra: "À phải rồi, anh Chung à, có một việc tôi muốn xin ý kiến anh. Nửa năm trước giám đốc đã đặt một món quà sinh nhật, bây giờ món quà đã xong rồi, anh có cần tôi mang đến cho anh không?"
Chung Tức dừng bước chân một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
"Cứ để ở chỗ anh đi, đợi khi nào anh ấy hồi phục ký ức rồi, hãy để anh ấy tự tay trao cho tôi."
"Vâng," Trợ lý Văn nhìn sắc mặt tái nhợt của Chung Tức, không nhịn được khuyên nhủ: "Anh Chung à, anh hãy giữ gìn sức khỏe nhé."
Chung Tức gật đầu.
Tiểu Từ đã làm xong bữa sáng cho hai người lớn, Chung Tức vẫn không có khẩu vị, nhưng cũng không muốn phụ lòng Tiểu Từ, miễn cưỡng ăn nửa bát.
Máy hâm sữa tự động làm nóng, lắc đều bình sữa của Hoắc Tiểu Bão lên, Chung Tức bảo Tiểu Từ lên trước dỗ Hoắc Tiểu Bão dậy, còn anh thì thắt tạp dề, chuẩn bị làm đồ ăn dặm cho Hoắc Tiểu Bão, hôm nay làm trứng cuộn mè và bánh gạo khoai sọ.
Anh không nhớ rõ các bước, bèn lấy ra video mà trước đây Hoắc Tư Thừa gửi cho anh. Đó là hai tháng trước, anh được viện nghiên cứu cử đi thực tập ở cơ sở khác trong ba ngày, Hoắc Tư Thừa đã nhờ Tiểu Từ quay phim cho hắn, quay lại toàn bộ quá trình hắn nấu ăn cho Tiểu Bão, chăm sóc Tiểu Bão, đưa Tiểu Bão đi sở thú, rồi gửi cho Chung Tức.
Video dài đến bốn tiếng, Chung Tức đã xem đến tận 3 giờ sáng, xem đến mức điện thoại nóng ran lên, sau đó anh bắt đầu cấm Hoắc Tư Thừa gửi cho anh những video dài hơn 10 phút. Anh kéo thanh tiến độ video đến đoạn Hoắc Tư Thừa làm bánh gạo khoai sọ, đặt trên giá, vừa xem vừa làm.
Tiểu Từ và Hoắc Tiểu Bão đấu trí đấu dũng một hồi, cuối cùng giành phần thắng, cô vất vả lắm mới giúp cậu nhóc tinh nghịch vệ sinh xong xuôi, bế cậu xuống, đặt lên ghế em bé, đeo yếm ăn vào.
Hoắc Tiểu Bão giơ bàn tay nhỏ về phía không trung, vung vẩy. Tiểu Từ không hiểu, Chung Tức nhắc cô: "Thằng bé muốn bình sữa."
Tiểu Từ bừng tỉnh.
Lúc Hoắc Tiểu Bão ăn là lúc nhóc ngoan ngoãn nhất, Tiểu Từ dọn dẹp vệ sinh trong phòng, Hoắc Tư Thừa đang xem tài liệu trong phòng, còn Chung Tức ngồi bên bàn ăn nhìn Hoắc Tiểu Bão ăn bánh gạo.
Hoắc Tiểu Bão ăn gì cũng rất ngon miệng, thằng bé rất trân trọng đồ ăn, nó có thể ăn trứng cuộn với bánh gạo như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị vậy. Chung Tức nhìn mà không nhịn được cong khóe miệng. Đã lâu không thấy mẹ cười, Hoắc Tiểu Bão cũng ngoác miệng cười.
Bé nói: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."
Chung Tức nói: "Mẹ biết rồi."
Câu này Chung Tức đã nghe rất nhiều lần, bởi vì trước đây Hoắc Tiểu Bão luôn tranh nói với Hoắc Tư Thừa.
Hoắc Tư Thừa đã gọi điện cho các quan chức điều hành ở các khu vực của căn cứ, yêu cầu tăng cường kiểm soát dư luận, nhất định phải giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực do sự cố của hắn gây ra. Cuộc bầu cử thống đốc sắp diễn ra, không thể xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Đúng lúc đó, Hạc Chấn Lâm cũng gọi điện đến, nói rằng chiều mai ông ta định qua đây, nhưng có công tác đột xuất, không sắp xếp thời gian được, nên sẽ để Nguyễn Vân Tranh thay ông qua một chuyến, cùng với chuyên gia dinh dưỡng để giúp Hoắc Tư Thừa điều dưỡng cơ thể.
"Không cần đâu." Hoắc Tư Thừa lật xem tài liệu.
"Sức khỏe là quan trọng nhất, năm ngoái khi ba phẫu thuật dạ dày, chính là chuyên gia dinh dưỡng này giúp ba hồi phục cơ thể, tuổi không lớn, nhưng rất chuyên nghiệp."
Hoắc Tư Thừa vẫn chưa quen với việc Hạc Chấn Lâm đột nhiên chuyển hình từ người cha nghiêm khắc thành người cha từ ái, hắn cau mày, chỉ nói: "Con biết rồi." Sau khi kết thúc vài cuộc gọi, đã qua hơn một tiếng đồng hồ. Đột nhiên thoát ra khỏi bận rộn, khi đặt điện thoại xuống, Hoắc Tư Thừa lại cảm thấy có chút mơ hồ.
Mười tám tuổi vào Học viện Quân sự Liên minh, hai mươi hai tuổi gia nhập Đội đặc công Hải quân, hai mươi bốn tuổi vào làm việc tại Bộ Ngoại giao Liên minh, hai mươi bảy tuổi nhậm chức Giám đốc căn cứ Blue Rock.
Trong mắt người khác, điều này giống như trúng xổ số, thuận buồm xuôi gió, chỉ có bản thân hắn mới biết những nỗi đắng cay trong đó. Trong một thế giới cuồng tín với cấp độ pheromone này, kết quả phân hóa của con trai thống đốc là alpha cấp mười hiếm gặp, kết quả này khiến toàn liên minh sôi sục.
Kể từ khi được mười lăm tuổi, Hoắc Tư Thừa bị buộc phải chuyển mình từ một cậu ấm được nuông chiều, trở thành vị thống đốc tương lai được hàng chục ngàn người nhìn vào, mỗi bước đi trong cuộc đời hắn đều được tiến hành theo kế hoạch đào tạo nghiêm ngặt dành cho thống đốc tương lai, còn hắn phải luôn cố gắng làm tốt nhất có thể.
Cuộc đời bước đi không ngừng vì một tai nạn bất ngờ, đột nhiên như bị nhấn nút tạm dừng. Khi con người rảnh rỗi, dễ suy nghĩ nhiều. Hắn vô thức nhìn về phía khung ảnh trên tủ đầu giường. Hắn lại cầm nó lên, cố gắng tìm kiếm một số bằng chứng về việc Chung Tức cố ý quyến rũ hắn từ bức ảnh này, nhưng không thể tìm thấy gì. So với việc Chung Tức quyến rũ hắn, bức ảnh này trông giống như bản thân hắn đang quyến rũ để Chung Tức hôn mình hơn, nhưng Chung Tức trông có vẻ không muốn hôn hắn lắm.
Góc phải dưới của bức ảnh có in: Chụp ngày 20 tháng 1 năm 2121 Tân lịch, núi tuyết Gia Nam.
Hôm nay là ngày 29 tháng 10 năm 2123, tức là gần ba năm trước, tính ra thì lúc đó Chung Tức có lẽ mới mang thai không lâu, chẳng trách sao trong ảnh trông sắc mặt cậu ta lại hồng hào, má có thêm chút thịt, cũng không có vẻ đau khổ oán hận như bây giờ.
Hơn hai năm trước, Chung Tức đã mang thai đứa con của hắn. Nhận thức này khiến Hoắc Tư Thừa chấn động tâm thần.
Đứa trẻ...
Hắn nhớ hắn không thích trẻ con, sau khi mẹ qua đời, hắn nảy sinh cảm xúc muốn chối bỏ mọi thứ liên quan đến hai chữ tình thân. Vì vậy hắn nghĩ, cho dù bị Chung Tức quyến rũ kết hôn, hắn cũng chưa chắc sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thích đứa nhỏ đó.
Hắn chịu không nổi tiếng khóc của trẻ con nhất. Hắn cảm thấy bọn trẻ con rất phiền. Hắn không tin rằng một đứa trẻ được sinh ra từ một beta, sẽ có đủ lòng can đảm và thể trạng để kế thừa tất cả của hắn.
Hắn—
Hắn nhìn thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ bên cạnh tủ quần áo.
Tóc của Hoắc Tiểu Bão đen nhánh, dày như của Hoắc Tư Thừa lúc nhỏ, không biết có phải được chuyên gia tạo mẫu tóc chăm sóc cẩn thận hay không mà nó trông rất đáng yêu, xù hơn kiểu đầu nấm một chút, trước trán có mấy lọn tóc mái lưa thưa, đỉnh đầu còn có một chùm tóc dựng đứng lên, trông như một cái ăng-ten di động.
Thằng bé lén lút trốn ở góc tủ quần áo, lộ ra nửa khuôn mặt lén nhìn Hoắc Tư Thừa, màu da của nhóc thừa hưởng từ Chung Tức, rất trắng, làm nổi bật đôi mắt như hai hạt nhãn.
Hoắc Tiểu Bão không biết rằng, thực ra từ góc nhìn của Hoắc Tư Thừa, nhóc đã bị bại lộ hoàn toàn, Hoắc Tư Thừa có thể thấy hôm nay nhóc mặc quần yếm màu vàng gừng, đi một đôi tất hình gấu nhỏ, hai bên còn có tai, không mang giày.
Yếm ăn trên cổ vẫn chưa tháo ra.
Rõ ràng là vừa mới trốn từ bàn ăn qua đây.
Hoắc Tư Thừa bị cậu bé nhìn chằm chằm khiến hắn khá là không thoải mái, sợ nó lại gần, nên lại giả bộ cầm điện thoại lên. Hắn sợ nhìn thẳng vào mắt nhóc ấy.
Hoắc Tiểu Bão vừa ăn xong miếng cuối cùng, nhân lúc Chung Tức và Tiểu Từ không để ý, lăn một cái trượt khỏi ghế em bé. Nó chạy đến bên cầu thang, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ba, rồi lấy hết can đảm, bò từng bậc thang một lên tầng trên, giữa chừng còn ngã một cái, nhưng nó vẫn không nản chí.
Tiểu Bão nhớ ba.
Mẹ nói ba bị ốm, nó rất lo lắng.
Hoắc Tiểu Bão ôm gấu bông lén lút đi vào phòng Hoắc Tư Thừa, trong phòng rất yên tĩnh nên nhóc trốn bên cạnh tủ quần áo. Ba đang cúi đầu, không biết đang xem gì đó. Hoắc Tiểu Bão bò ở bên cạnh tủ quần áo, nhóc sợ bị ba phát hiện, nhưng đồng thời lại mong được ba phát hiện.
Nhưng ba đã rất lâu không ngẩng đầu lên.
Trước đây Hoắc Tiểu Bão thường chơi trò đại bàng bắt gà con với Hoắc Tư Thừa, lần nào Hoắc Tư Thừa cũng đều giả vờ không nhìn thấy trước, rồi thừa lúc Hoắc Tiểu Bão không để ý, bất ngờ túm lấy nhóc.
Lần này Hoắc Tiểu Bão chăm chú đợi ba đến bắt mình, ngay cả mắt cũng không dám chớp, nó cảm thấy ba đã nhìn về phía cửa, nhưng mãi vẫn không có động tác đứng dậy.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Chẳng mấy chốc, Hoắc Tiểu Bão bắt đầu đứng không vững nữa. Nhóc mới hơn hai tuổi, phần lớn thời gian đều ở trong lòng người lớn, rất ít khi đứng lâu như vậy.
Thực ra việc Hoắc Tiểu Bão không thích đứng còn phải trách Hoắc Tư Thừa, Chung Tức nghiêm túc tuân thủ yêu cầu của hướng dẫn nuôi dạy trẻ, luyện tập đứng, đi, nằm, Hoắc Tư Thừa thì chỉ nghĩ đến việc chơi đùa. Hắn vừa về nhà cái là liền làm gián đoạn việc luyện tập của Chung Tức, vẫy tay về phía Hoắc Tiểu Bão, Hoắc Tiểu Bão liền hớn hở chạy đến, rồi được Hoắc Tư Thừa tung cao lên, rồi lại vững vàng đỡ lấy.
Hoắc Tiểu Bão đã lâu không chơi trò chơi này.
Thằng bé ngây ngô nhìn Hoắc Tư Thừa, ngón tay cũng bắt đầu không còn sức, không nắm được mép tủ quần áo nữa. Nhóc lảo đảo lùi lại hai bước, từ nửa cái đầu nhỏ biến thành lộ ra toàn bộ cái đầu nhỏ, lộ ra nhiều như vậy, Hoắc Tư Thừa vẫn không để ý đến nhóc.
Hoắc Tiểu Bão rất buồn, nước mắt đã lăn tròn trong mắt, nhóc không hiểu tại sao ba đột nhiên không muốn nhóc nữa, có phải vì nhóc luôn không nỡ đưa bạn gấu cho ba chơi không?
Cậu lập tức lấy gấu bông của mình ra vẫy vẫy.
Nhóc nghĩ, như vậy ba nhất định phải thấy rồi chứ.
Hoắc Tư Thừa vẫn không động đậy, hắn chăm chú nhìn vào điện thoại, như thể thứ trong điện thoại quan trọng gấp trăm lần Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão lại cố gắng vẫy vẫy gấu bông, còn khẽ gọi: "Ba ơi, Tiểu Bão ở đây này."
Đã rất rõ ràng rồi, ba không thể nào không nhìn thấy, Hoắc Tiểu Bão chăm chú nhìn Hoắc Tư Thừa, mong ngóng đến mỏi mòn. Hoắc Tư Thừa vẫn luôn không đáp lại nhóc.
Hoắc Tiểu Bão tủi thân, những giọt nước mắt đang lăn tròn, cánh tay ngắn ngủn buông xuống, gấu bông rơi xuống đất.