Một Ngụm Sữa Bò Quên Con – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 13



Lúc 5 giờ chiều, Tiểu Từ đang dọn dẹp nhà thì đi ngang qua phòng của Hoắc Tư Thừa, khi đó hắn chợt ngẩng đầu lên khỏi xấp tài liệu dày cui, hỏi: "Bên ngoài có mưa không?"

Tiểu Từ sững người, thầm nghĩ giường với cửa sổ cách nhau chỉ ba bốn mét, sao giám đốc lại không nhìn rõ được nhỉ?Dĩ nhiên cô chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, còn thực tế vẫn giữ đúng phép tắc, đứng ở cửa, trả lời: "Thưa giám đốc, bên ngoài không mưa ạ. Anh thấy nền đất bị ẩm ạ?"

Giám đốc có vẻ hơi thất vọng. Tiểu Từ không hiểu nhưng không dám hỏi thêm.

Hoắc Tư Thừa nói: "Không có gì, cô cứ tiếp tục công việc đi."

Một giờ sau.

Khi Tiểu Từ đang lau bụi đèn hành lang thì nghe Hoắc Tư Thừa gọi, cô vội vàng đi tới, nghe hắn hỏi: "Bên ngoài có mưa không? Tôi vừa nghe thấy tiếng sấm."

"Có vài tiếng sấm thật, nhưng không mưa ạ."

Giám đốc trông càng thất vọng hơn.

"Tiểu Bão đã ăn tối chưa?" Hoắc Tư Thừa hỏi sang chuyện khác.

"Dạ ăn rồi ạ, hôm nay anh Chung làm bánh bí đỏ, Tiểu Bão ăn hết tận bốn cái."

"Còn không?"

"Dạ?" Tiểu Từ không phản ứng kịp, cô không ngờ giám đốc lại đưa ra câu hỏi như vậy, cô nói: "Hết rồi ạ, giám đốc muốn ăn ạ? Thế tôi đi làm ngay."

"Không cần đâu."

Hoắc Tư Thừa bóp trán, đặt tài liệu sang một bên.

Bánh bí đỏ, nghe thôi đã thấy ngọt, Hoắc Tư Thừa không thích đồ ngọt, món ăn dặm của trẻ con này hương vị chắc cũng bình thường thôi, nhưng Hoắc Tiểu Bão ăn hết bốn cái trong một bữa, chứng tỏ vị của nó hẳn không tệ.

Hoắc Tư Thừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây trên trời như miếng bọt biển đã bị vắt kiệt nước, một giọt cũng không rơi xuống.

Tiểu Từ dọn dẹp xong, cất dụng cụ vệ sinh đi, vừa ra khỏi phòng chứa đồ thì gặp Chung Tức đang xuống lầu lấy nước, Tiểu Từ cười nói: "Anh Chung ơi, tôi kể anh nghe chuyện thú vị này nè, khoảng hơn 6 giờ tối cái giám đốc hỏi Tiểu Bão đã ăn tối chưa, tôi mới bảo Tiểu Bão ăn rồi, còn ăn hết bốn cái bánh, giám đốc liền hỏi còn không á."

Tiểu Từ che miệng cười, "Giám đốc lại muốn ăn đồ ăn dặm của con nít."

Khóe miệng Chung Tức cũng cong lên. Anh đặt cốc thủy tinh lên mặt bàn, "Còn bí đỏ không?"

"Hả?" Tiểu Từ lại sững người, "Còn, còn ạ."

Chung Tức theo hướng Tiểu Từ chỉ, tìm thấy quả bí đỏ mới dùng một chút, anh đặt lên thớt cắt một miếng, rồi lấy một quả trứng từ tủ lạnh, buộc tạp dề lên rồi đi rửa sạch tay.

"Chung Tức, anh định—"

"Đã thèm rồi thì làm một ít cho đỡ thèm vậy."

Dù Chung Tức không biểu lộ gì trên mặt, nhưng Tiểu Từ không hiểu sao lại nhìn thấy từ hành động của anh một cảm xúc trái ngược với nét mặt của mình.

Chung Tức không quên xem thực đơn do chính mình lập ra, lẩm bẩm: "Hôm nay anh ấy đã nạp đủ protein rồi, vậy không cho sữa vào nữa."

Anh cho bí đỏ hấp chín và trứng vào máy xay thành hỗn hợp sền sệt, rồi đổ bột mì và một ít đường vào, sau đó lần lượt cho vào chảo chống dính, chiên thành ba cái bánh hơi to hơn bàn tay Tiểu Bão một chút, hai mặt bánh đều đã chín vàng.

Chung Tức đặt bánh vào đĩa, đưa cho Tiểu Từ.

"Phiền cô đem cho anh ấy, nếu anh ấy hỏi ai làm thì cô cứ nói tôi vô tình làm dư cho bữa sáng mai của Tiểu Bão nhé."

Tiểu Từ nghi hoặc, sao câu trước câu sau không ăn khớp thế nhỉ?

Mang đầy dấu chấm hỏi trong đầu, cô mang bánh lên lầu, kết quả vừa thấy cô, Hoắc Tư Thừa đã hỏi ngay: "Ai làm vậy?"

Tiểu Từ giật mình, cô không dám nói dối trước mặt Hoắc Tư Thừa, đành ấp úng: "Anh Chung ạ... Anh Chung nói làm bữa sáng mai cho Tiểu Bão, vô tình làm dư nhiều quá."

Hoắc Tư Thừa lộ ra vẻ mặt giống như khi nghe "không có mưa", nhận lấy đĩa bánh, cầm một miếng lên ăn luôn. Không ngọt như tưởng tượng, ăn khá ngon, Hoắc Tư Thừa nghĩ.

Chung Tức kiểm soát nghiêm ngặt lượng thức ăn của Hoắc Tư Thừa, nên chỉ làm ba cái, Hoắc Tư Thừa ăn hết trong vài miếng, Tiểu Từ rất tinh ý đưa khăn ướt, Hoắc Tư Thừa lau tay.

"Tiểu Bão đâu?"

"Đang chơi xếp mô hình ở phòng khách ạ."

"Nó thường ngủ mấy giờ?"

"Chưa tới 10 giờ, anh Chung thường dỗ Tiểu Bão về phòng lúc 9 rưỡi ạ."

"Tôi biết rồi."

Tiểu Từ như được tha, vội vàng chạy ra ngoài.

Chung Tức ngồi bên cạnh Tiểu Bão cùng chơi xếp mô hình, thấy Tiểu Từ chạy xuống cũng không có phản ứng gì, Tiểu Từ đặt đĩa vào máy rửa bát, suy nghĩ một lúc rồi vẫn kể: "Anh Chung ơi, giám đốc thích ăn lắm, cắn vài miếng là ăn hết luôn."

Chung Tức "ừ" một tiếng, đặt khối xếp hình tam giác màu vàng lên trên khối trụ tròn, trông như tòa lâu đài, Tiểu Bão vỗ tay, anh chỉ lo chơi với Tiểu Bão, không quan tâm đến việc Hoắc Tư Thừa có thích bánh hay không.

Hành động của Chung Tức luôn khiến Tiểu Từ hoang mang khó hiểu, không chỉ sau khi giám đốc mất trí nhớ, mà ngay cả trước khi giám đốc mất trí nhớ, Chung Tức cũng không mấy đáp lại sự nhiệt tình của giám đốc. Chưa kể, có làm cái gì thì cũng cứ giấu giấu diếm diếm, cho đến khi không giấu được nữa, bị giám đốc phát hiện, mới miễn cưỡng nói ra.

Tiểu Từ từng giấu đi vụ mình đi làm ở nhà họ, kể chuyện này như tin đồn cho một người bạn nghe, bạn cô thẳng thắn đưa ra kết luận, đây chính là không yêu, chứ yêu sao lại không nói ra được? Tình yêu làm sao giấu được.

Tiểu Từ thấy có lý, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Giữa giám đốc và anh Chung có một từ trường rất đặc biệt, họ trông có vẻ đẩy nhau ra, nhưng lại không thể tách rời.

"Anh Chung ơi, anh bảo tôi dọn phòng khách, nãy tôi đã dọn xong rồi, trừ bên ngoài cửa sổ, những chỗ khác đều sạch hết rồi ạ."

"Cảm ơn cô."

"Dạ không có gì, mấy ngày nay trời mưa, bên ngoài cửa sổ khó lau, ngày mai tôi sẽ tìm đồ lau kính tự động, tôi nhớ là để trong phòng chứa đồ."

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng sấm.

Tiểu Bão "á" lên một tiếng, không thèm xếp hình nữa, đột ngột đâm sầm vào lòng Chung Tức. Chung Tức ôm lấy nhóc, vỗ nhẹ lưng, nói: "Đừng sợ đừng sợ, Tiểu Bão đừng sợ, chỉ là sấm thôi."

Tiểu Bão vùi mặt vào hõm cổ Chung Tức.

"Con trai phải dũng cảm chứ."

Tiểu Bão rên rỉ: "Con muốn ba."

"Ba còn bệnh chưa khỏi, chúng ta không được làm phiền ba."

Màn mưa dưới mái hiên bỗng trở nên dày đặc, sương mù và mây đen phủ kín rừng cây bụi, cơn mưa lớn ập đến, như trút nước.

Tiểu Từ đóng hết cửa sổ phòng khách, cô quay đầu nói với Chung Tức: "Anh Chung à, bên ngoài mưa rồi, nhìn tình hình này, chắc lại mưa cả đêm."

Chung Tức bế Tiểu Bão lên lầu, vừa lúc Hoắc Tư Thừa chống nạng ra khỏi phòng, ánh mắt hai người chạm nhau chốc lát rồi đồng thời dời đi, Hoắc Tư Thừa ho nhẹ một tiếng, dùng giọng ra vẻ xa cách nói với Chung Tức: "Tối nay Tiểu Bão ngủ với tôi đi."

Tiểu Bão lập tức ngẩng đầu, vui mừng nhìn Hoắc Tư Thừa.

"Không cần."

Như đã đoán trước Chung Tức sẽ từ chối, Hoắc Tư Thừa nói: "Bên ngoài sấm chớp thế này, ban đêm nó chắc chắn sẽ tỉnh giấc, chi bằng để bên cạnh tôi còn hơn là nửa đêm phải dậy dỗ nó."

"Không cần đâu." Chung Tức vẫn từ chối.

Hoắc Tư Thừa tung ra đòn sát thủ: "Pheromone của tôi có thể cho con nó cảm giác an toàn, thời gian này tôi ít ở bên nó, nó luôn không có cảm giác an toàn còn gì."

Chung Tức dừng bước, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn hỏi Tiểu Bão trước: "Con muốn ngủ với ba, hay ngủ một mình?"

"Ba, mẹ và Tiểu Bão!"

Tiểu Bão đương nhiên sẽ trả lời như vậy.

Chung Tức trông có vẻ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn đi về phía Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa đón lấy nụ cười hân hoan của Tiểu Bão, cũng không nhịn được mà cong khóe môi lên.

Chung Tức đặt Tiểu Bão lên giường, Hoắc Tư Thừa cũng về bên giường, Tiểu Bão nhanh chóng bò qua, đưa tay sờ cây nạng làm bằng chất liệu đặc biệt của Hoắc Tư Thừa: "Ba ơi, đây là cái gì?"

"Đây là nạng."

"Con có thể sờ không?"

"Được."

Hoắc Tư Thừa vừa chơi với Tiểu Bão vừa lén nhìn Chung Tức qua qua lại lại lấy gối chăn, phát hiện Chung Tức chỉ lấy gối chăn của Tiểu Bão, sắp xếp xong rồi mà vẫn không có dấu hiệu lấy bộ của mình, Tiểu Bão thì đang chơi đồ chơi, không phát hiện điều gì khác thường.

Hoắc Tư Thừa ra hiệu cho Tiểu Bão nhìn sang bên cạnh, Tiểu Bão cũng không phát hiện gì, Hoắc Tư Thừa đành phải cúi người nói nhỏ vào tai Tiểu Bão: "Tối nay mẹ không ngủ với con."

Tiểu Bão lập tức chuyển sự chú ý qua, cu cậu tỏ ra tội nghiệp nhìn Chung Tức: "Mẹ ngủ với con!"

Chung Tức đặt gấu bông của Tiểu Bão xuống, nói: "Tối nay mẹ phải xem báo cáo thí nghiệm, đọc khuya lắm, Tiểu Bão ngủ trước đi."

Tiểu Bão nóng ruột, vội vàng bò từ phía Hoắc Tư Thừa sang phía Chung Tức, ngẩng đầu nói: "Con sẽ đọc cùng mẹ."

Cậu nhóc ôm eo Chung Tức, tính mè nheo nổi lên, làm nũng: "Đi phòng làm việc, con sẽ ở cùng mẹ."

"Hoắc Tiểu Bão, dạo này con hơi không ngoan rồi đó."

Tiểu Bão chết lặng một lúc, dường như cũng biết mình đang làm nũng vô lý, nịnh nọt cào cào tay Chung Tức, phát hiện không có tác dụng, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoắc Tư Thừa.

"..." Hoắc Tư Thừa đành bó tay.

Hắn có thể làm gì chứ? Trước mặt Tiểu Bão hắn là ba, nhưng trước mặt Chung Tức đâu tính là chồng, Chung Tức chưa từng nhìn thẳng vào hắn, có khi lời nói của hắn còn không bằng cô giúp việc kiêm bảo mẫu Tiểu Từ nữa.

Nhưng đã là con trai cầu cứu, hắn phải cứng rắn lên.

Hoắc Tư Thừa ho nhẹ một tiếng, nói: "Hay là cậu mang báo cáo thí nghiệm qua đây xem đi?"

Chung Tức liếc nhìn hắn một cái, có vẻ như cười mà không phải cười, Hoắc Tư Thừa lập tức cảm thấy ngượng ngùng khó xử, lại hơi bồn chồn không yên.

"Đã muộn rồi, nó chỉ ngủ một mình với tôi chắc chắn sẽ không ngủ được." Hoắc Tư Thừa nói.

Tiểu Bão cũng không biết có hiểu không, cứ gật đầu lia lịa.

Cuối cùng Chung Tức vẫn nhượng bộ.

Tắm xong, anh lấy tập báo cáo qua, Tiểu Bão vốn đang lăn lộn trong lòng Hoắc Tư Thừa, vừa thấy Chung Tức đến, liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, Chung Tức cho nhóc uống chút nước.

"Bây giờ Tiểu Bão có thể ngủ được chưa?"

Tiểu Bão nói: "Được ạ!"

Cậu bé nhanh chóng chui vào chăn, tự kéo chăn đắp kín người, mắt không chớp nhìn Chung Tức, cả khuôn mặt đều viết "mẹ mau khen con đi", Chung Tức nói: "Ngoan lắm."

"Con yêu mẹ."

Hoắc Tư Thừa ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Ý nghĩ ngốc nghếch đó lại trỗi dậy, dù từ đầu đến cuối Chung Tức đều không đếm xỉa gì đến hắn, thậm chí từ chối ngủ cùng giường với hắn, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn vẫn không nhịn được mà mềm lòng.

Hắn cho rằng sự mềm lòng này là do Tiểu Bão quá đáng yêu. Hoắc Tư Thừa nghĩ mình thương ai thương cả đường đi lối về, vì thương Tiểu Bão, nên miễn cưỡng chấp nhận cái người beta lúc nào cũng chằm dằm này.

Chung Tức tắt đèn chính, chỉ bật đèn đầu giường bên mình, mượn ánh sáng vàng nhạt xem báo cáo thí nghiệm, Hoắc Tư Thừa nghe tiếng lật trang của cậu, không nhịn được nói: "Cậu không ngủ sao?"

Chung Tức liếc nhìn Tiểu Bão đã ngủ say, khẽ nói: "Bật đèn ảnh hưởng anh à? Vậy tôi qua phòng làm việc."

Hoắc Tư Thừa theo phản xạ chống người ngồi dậy: "Tôi không có ý đó."

"Vậy anh có ý gì?"

Hoắc Tư Thừa nói tránh: "Tôi chỉ muốn nói... từ khi tôi gặp chuyện đến giờ, chúng ta vẫn chưa có cuộc trao đổi chính thức nào."

Chung Tức nhìn báo cáo, thuận miệng đáp: "Anh muốn trao đổi như thế nào?"

Hoắc Tư Thừa không ngờ Chung Tức sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, nhất thời hơi hoang mang, những câu hỏi nghiêm túc, chính đáng liên quan đến lợi ích kinh tế đều vứt ra sau đầu, hắn buột miệng: "Nếu tôi mãi không nhớ ra được thì sao?"

Bàn tay lật giấy của Chung Tức khựng lại.

Anh nói: "Có vẻ như không nhớ ra cũng không cản trở anh và Tiểu Bão xây dựng lại tình cảm."

Điều Chung Tức nói cũng là sự thật, tình cha con máu mủ ruột rà, dù có xóa đi ký ức, cũng không xóa được sự thỏa mãn mà tiếng "ba" của Tiểu Bão mang lại cho hắn, không xóa được sợi dây ràng buộc huyết thống.

Nhưng điều Hoắc Tư Thừa muốn hỏi không phải về Tiểu Bão. Chung Tức hẳn cũng biết điều Hoắc Tư Thừa muốn hỏi không phải về Tiểu Bão, nhưng cậu ta tránh né không đáp.

Chiếc đèn thủy tinh đầu giường chiếu lên gương mặt nghiêng của Chung Tức trông đặc biệt dịu dàng, trong đầu Hoắc Tư Thừa lóe lên những hình ảnh tương tự, nhưng vẫn không thể nhớ ra.

Việc cắt bỏ hai người khỏi ký ức là một điều rất kỳ quái, khiến Hoắc Tư Thừa cảm thấy lúng túng, nhiều lúc lý trí và bản năng của hắn sẽ đánh nhau. Lý trí nói, hắn nên cảnh giác với beta này, đề phòng kẻ đó, một kẻ đã chia tài sản của hắn, không rơi một giọt nước mắt khi hắn chết đi sống lại, hắn còn chưa hỏi đã buột miệng nói không yêu... một người như vậy không đáng để hắn suy nghĩ nhiều lần.

Nhưng bản năng lại bất chấp tất cả, buông cương thả mặc.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn, Hoắc Tư Thừa và Chung Tức gần như đồng thời đưa tay, muốn bịt tai Tiểu Bão, bàn tay rộng lớn của Hoắc Tư Thừa chồng lên tay Chung Tức, Hoắc Tư Thừa nhìn thấy chiếc nhẫn ánh bạc xanh trên ngón áp út của Chung Tức.

Vì khi gặp chuyện, tay của Hoắc Tư Thừa bị dập mô mềm, còn phải chụp CT nên để tránh đồ kim loại ảnh hưởng đến hình ảnh, chiếc nhẫn cưới của hắn đã được tháo ra, để trong ngăn kéo đầu giường.

Hôm qua Hoắc Tư Thừa lấy ra xem, bên trong vành nhẫn khắc tên viết tắt tiếng Anh của Hoắc Tư Thừa và Chung Tức.

Không ngờ Chung Tức vẫn luôn đeo.

Hoắc Tư Thừa vốn tưởng rằng nhân cơ hội này, Chung Tức sẽ tháo nhẫn ra, bởi chiếc nhẫn tượng trưng cho việc tự nguyện chấp nhận ràng buộc của hôn nhân. Cũng không rõ vì lý do gì, trong khoảnh khắc ấy, như có một ma lực thôi thúc, Hoắc Tư Thừa đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn trên tay Chung Tức, định tháo nó ra.

Chung Tức vốn dĩ luôn thong thả, chậm rãi, chưa bao giờ để tâm đến sự bài xích hay chế giễu của Hoắc Tư Thừa. Thế nhưng, khi Hoắc Tư Thừa làm động tác muốn tháo chiếc nhẫn của anh, Chung Tức lại phản ứng nhanh như chớp, giãy mạnh thoát ra rồi giấu tay ra sau lưng.

Hoắc Tư Thừa sững người.

Hắn không ngờ Chung Tức lại phản ứng mạnh như vậy.

Hoắc Tư Thừa ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Chung Tức nhoáng lên ánh lệ, nhưng ánh sáng quá tù mù nên hắn không thấy rõ, còn tưởng mình nhìn nhầm. Đang ổn định lại tâm trí để xác nhận, thì Chung Tức đột nhiên rời khỏi giường, ôm gối và chăn của mình lên, chuẩn bị rời đi.

"Tôi sai rồi." Hoắc Tư Thừa phản ứng theo bản năng.

Chung Tức lạnh lùng nhìn hắn, Hoắc Tư Thừa cố giữ vẻ nghiêm nghị, lắp bắp nói, "Tôi... tôi... đừng giận, đừng làm Tiểu Bão thức giấc."

Chung Tức vẫn đứng yên bất động, ánh mắt lạnh lùng vẫn không rời khỏi hắn. Hoắc Tư Thừa không có cách nào khác, giằng co chưa đến nửa phút, hắn đã tự nhiên lùi bước. Sự tự tin và mưu lược giúp hắn giải quyết thủ lĩnh lính đánh thuê bằng vài câu ngắn gọn ban ngày dường như vô tác dụng trước mặt Chung Tức.

Cuối cùng, hắn đành cứng rắn nói, "Xin lỗi."

Lúc này Chung Tức mới đặt chăn gối lại chỗ cũ, quay lưng về phía Hoắc Tư Thừa, tắt đèn đi ngủ, không thèm để ý đến hắn nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.