"Cô Lương, cô mang thai được một tháng rồi, phải suy nghĩ cho em bé nhé, ba tháng đầu nên giữ vững tâm trạng bình thản thôi, đừng làm chuyện phòng the kịch liệt."
Bác sĩ vừa băng bó miệng vết thương cho Lương Thu Thu vừa cẩn thận dặn dò.
Lương Thu Thu nhẹ nhàng vỗ về chiếc bụng nhỏ của mình, tâm trạng khá phức tạp, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm giác được sự chờ mong của mình đối với đứa nhỏ này.
Thu Thu trầm mặc hồi lâu, "Bác sĩ, người được đưa đến bệnh viện cùng tôi, anh ấy có sao không ạ?" Lương Thu Thu ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn bác sĩ chăm chú.
Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "
Thân thể không có vấn đề gì lớn, phần đầu bị thương, kết quả cho thấy não bị chấn động nhẹ, nhưng vấn đề cũng không lớn, kiến nghị bệnh nhân nên nằm viện ba ngày để quan sát."
Lương Thu Thu gật đầu, trái tim lơ lửng cũng được hạ xuống.
"À đúng rồi, hai người là quan hệ gì? Nếu không thân thiết thì tốt nhất nên liên hệ với người nhà của đối phương, để người nhà đến đây chăm sóc."
Nghe bác sĩ bảo cần người nhà chăm sóc, Lương Thu Thu luống cuống, "Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, chấn động não của anh ấy chẳng phải là chỉ nhẹ thôi sao?"
"Tuy là não chấn động nhẹ thôi, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện một ít chướng ngại ý thức, có thể mất vài đoạn trí nhớ, đau đầu, ù tai, choáng đầu, đủ thứ bệnh trạng."
Lương Thu Thu ngơ ra.
Tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của cô gái, bác sĩ nói tiếp: "Thân thể của cô hiện tại không thích hợp để chăm sóc cho người khác đâu, vẫn là nên báo cho người nhà đi."
Lương Thu Thu trầm mặc nửa ngày mới đáp, "Được, tôi biết rồi."
Lương Thu Thu lấy điện thoại từ túi ra, mở danh bạ mới phát hiện mình căn bản không có số điện thoại của ba mẹ Hứa.
"Cô Lương, thai nhi còn rất nhỏ, đêm nay còn xảy ra tai nạn xe cộ, cả mẹ lẫn con đều bị chấn động ít nhiều, cô vẫn là nên nằm viện một đêm để quan sát." Bác sĩ kiến nghị nói.
Lương Thu Thu chậm rãi gật đầu.
"A Hòa, đưa cô Lương cửa số 6 để thanh toán viện phí nhé." Bác sĩ đến cửa phòng bệnh, nói với hộ sĩ đứng cách đó không xa.
Hộ sĩ được gọi là A Hòa nghe tiếng liền quay đầu lại, trong tay cô ấy cầm theo một bảng biểu kiểm tra phòng, nhàn nhạt trả lời: "Tôi biết rồi."
"Đêm nay nếu cô không thoải mái thì bấm chuông nhé."
"Cảm ơn bác sĩ." Lương Thu Thu cười với bác sĩ, nhớ tới Hứa Gia Ninh còn đang hôn mê, cô lại lo lắng hỏi: "Tôi có thể đi thăm anh ấy không?"
"Anh Hứa vẫn chưa tỉnh, ngày mai cô hẵng đi, thân là thai phụ, cô cũng nên nghỉ ngơi thật tốt." Bác sĩ liếc nhìn bụng cô, "Nếu muốn giữ đứa bé lại thì chú ý thân thể, thân thể cô có chút yếu đó."
Yếu?
"Có ảnh hưởng đến quá trình phát triển của đứa bé không ạ?" Lương Thu Thu vừa nghe thấy cơ thể mình có vấn đề, mười ngón tay gấp rút níu lấy tay áo của bác sĩ.
Bác sĩ mở miệng, đang muốn nói chuyện thì một giọng nữ bén nhọn cắt đứt lời định nói.
"A... Anh Hứa, anh đang định làm gì? Cơ thể anh còn chưa bình phục, dừng lại đi!"
Anh Hứa?
Sắc mặt Lương Thu Thu biến đổi, đầu nhanh chóng nhảy số, chỉ thấy bên phía hành lang có dáng người đàn ông cao lớn mặc trang phục bệnh nhân, tóc đen hỗn loạn, từ trong phòng bệnh mất hồn bước ra, miệng anh lẩm bẩm gì đó, đôi tay ở giữa không trung quơ quơ, dường như đang tìm điều gì, khoảng cách hai người có chút xa nên Thu Thu không nghe được giọng nói của anh, chỉ mơ hồ nghe anh lập lại điều gì đó.
"Hứa Gia Ninh."
Lương Thu Thu cao giọng gọi tên anh.
Thân hình người đàn ông cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, đích xác là Hứa Gia Ninh, trên trán anh quấn vài tầng băng gạc, sắc mặt tái nhợt, biểu tình mê mang, trong nháy mắt nhìn thấy Thu Thu, đôi mắt anh trở nên cuồng nhiệt
Anh lê chân trái cứng đờ, đi nhanh đến chỗ cô.
Lương Thu Thu thấy tình huống của anh không thích hợp cho lắm, liền quay đầu nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, anh chắc chắn anh ấy không có vấn đề hả? Có cần kiểm tra thêm mấy mục nữa hay không?"
Tiền không là vấn đề, quan trọng là người, cô không hy vọng cha của con mình lại có vấn đề.
"Thu Thu... Thu Thu... Thu Thu. "
Thì ra là liên tục gọi tên của cô. Lương Thu Thu nghĩ thầm.
Thanh âm càng ngày càng gần, ngày càng dồn dập, anh kêu đến hưng phấn, mà vẻ hưng phấn này không thích hợp xuất hiện ở bệnh viện yên tĩnh này cho lắm...
Không chờ bác sĩ hoàn hồn, Hứa Gia Ninh đã đi đến trước mặt Lương Thu Thu, tay dài duỗi ra, đem Lương Thu Thu gắt gao ôm vào ngực mình.
Sức anh cực mạnh, cánh tay kìm giữ chặt chẽ khiến Lương Thu Thu không thở được, khuôn mặt nhỏ bị anh ép vào cơ ngực rắn chắc, hồng hồng khó chịu cực kì.
"Anh Hứa, anh buông ra đã." Thai phụ thở không được.
Bác sĩ thấy tình huống không đúng, vội vàng đưa tay bẻ tay đang giữ eo Thu Thu của anh ra, đem Thu Thu trong ngực anh cứu ra.
Động tác của bác sĩ làm biểu tình của Hứa Gia Ninh trong phút chốc trở nên dữ tợn, anh hung tợn rống về phía bác sĩ: "Các người cũng muốn cướp Thu Thu của tôi? Không, tôi sẽ không để bất kì ai được như ý nguyện. Thu Thu là của tôi, là của tôi, dù có chết, Thu Thu cũng phải chết cùng một chỗ với tôi..."
"Khụ khụ khụ..."
Dưỡng khí hầu như không còn, khuôn mặt nhỏ vốn hồng hồng nay biến thành màu xanh tím khiến người ta sợ hãi, Lương Thu Thu dùng những sức lực cuối cùng, nghiêng đầu qua một bên, từng ngụm hít thở, đáng tiếc cơ thể cô bị Hứa Gia Ninh giữ rất chật, lục phủ ngũ tạng đều đau muốn chết, một lần hô hấp đơn giản cũng khiến cô hao hết sức lực.
Bác sĩ đâu có quan tâm nhiều tới vậy, anh ta sợ Lương Thu Thu xảy ra chuyện, vội vàng tăng lực đạo ở tay, cũng lớn tiếng quát hộ sĩ vừa chạy tới, "Còn thất thần ở đó làm gì? Muốn ở đây xuất hiện một xác hai mạng hay sao?"
Hộ sĩ mới hoàn hồn, đưa tay bẻ cánh tay Hứa Gia Ninh cùng bác sĩ.
Giờ phút này tay Hứa Gia Ninh như bị cố định bằng sắt thép, hai người dùng sức cũng không thể lay động được anh, bác sĩ lẫn hộ sĩ hai người mồ hôi đầy đầu.
Mắt thấy đôi mắt Lương Thu Thu đã trợn trắng, bác sĩ lo lắng thiếu oxy quá lâu sẽ khiến thai nhi trong bụng có vấn đề, anh ta hét to: "Y tá trưởng! Y tá trưởng đâu? Mau lấy thuốc an thần!"
"Không cho cướp Thu Thu của tôi! Cút ngay, cút ngay!"
Anh như dã thú mất đi lý trí, dù bề ngoài hoa mỹ, cũng không che được linh hồn mục nát bên trong.
Hộ sĩ sợ đến mức buông lỏng cánh tay, bác sĩ lập tức hét lên: "Cô điên rồi hả, sao lại buông lỏng tay!"
Cánh tay mảnh khảnh lần nữa đưa lên, hai mắt Hứa Gia Ninh đỏ đậm như muốn giết người, tựa như chỉ cần chạm vào sẽ lập tức xé xác cô ta, hộ sĩ sợ cứng người.
Mà bác sĩ bên này đã kiệt sức, bây giờ là buổi tối, chỉ có nhân viên y tế trực ban đi làm, không có nhiều người, anh ta cũng chưa kịp gọi bảo vệ, lúc bác sĩ sắp tuyệt vọng rồi, y tá trưởng lớn tuổi cầm thuốc an thần trong tay, tựa như chúa cứu thế tiến đến.
"Cút ngay!"
Y tá trưởng khí phách đẩy hộ sĩ đang run sợ qua một bên, kim tiêm bén nhọn hướng về phía cánh tay Hứa Gia Ninh đâm xuống.
Hứa Gia Ninh ý thức được nguy hiểm, anh hoảng loạn nhưng vẫn giữ chặt Lương Thu Thu bằng một tay, tay còn lại dùng sức siết chặt cổ y tá trưởng, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra, vừa nhìn liền biết anh dùng bao nhiêu sức để bóp cổ y tá trưởng, hô hấp y tá trưởng cứng lại, ống tiêm rơi xuống mặt đất, vì không thở được nên bà đành phải đưa tay chế trụ tay Hứa Gia Ninh, muốn thoát khỏi tay anh.
"Tôi không để các người cướp đi Thu Thu của tôi, Thu Thu là của tôi, là của tôi, là của tôi!"
Tiếng nỉ non biến thành tiếng rống giận, anh vội vàng hướng đến mọi người tuyên cáo người trong lòng là của anh, thuộc về anh.
Ba người cũng không chế trụ được Hứa Gia Ninh đang phát điên, động tĩnh của họ bị mấy người ở phòng bệnh khác chú ý, một đám người bệnh chen nhau ra hóng hớt.
Nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như vậy, có mấy người lập tức xuống lầu gọi bảo vệ, một đám người khác lại vây quanh kéo Hứa Gia Ninh ra.
Song quyền không đánh lại bốn tay, huống chi nhiều tay như vậy, dù có là sức mạnh trời sinh cũng không chống lại được 7-8 người đàn ông cao lớn, một đám người túm lấy Hứa Gia Ninh, đồng tâm hiệp lực một hồi cũng cứu được y tá trưởng ra.
Mà Lương Thu Thu bị anh gắt gao ôm lấy đã hôn mê bất tỉnh, mọi người muốn dùng cách cũ mạnh mẽ cứu người ra, bác sĩ mới la lên: "Cẩn thận, cô ấy là thai phụ."
Nhóm người bệnh vừa nghe là thai phụ cũng không dám manh động, sợ làm em bé trong bụng cô bị thương.
"Tránh ra."
Hộ sĩ lúc trước bị Hứa Gia Ninh dọa sợ kia, tay cầm thuốc an thần nhanh chóng xông tới. Hứa Gia Ninh cho rằng cô ấy muốn gây tổn thương cho Thu Thu trong lồng ngực mình, thân mình nhanh chóng di chuyển, hộ sĩ không phản ứng kịp, kim tiêm liền đầm vào sau lưng anh.
Nhóm người bệnh la lên, "Thuốc an thần đâm vào lưng có vấn đề gì không vậy?"
"Có thể gây chết người hay không?" "Trời ạ, làm sao bây giờ?"
Mọi người nghị luận ồn ào, bác sĩ hét lớn một tiếng, "Đừng nói nữa, mau tách hai người ra."
Thuốc an thần tác dụng không quá nhanh, nhưng cũng đã dần có hiệu lực, hiện tại tốc chiến tốc thắng, việc chính là đem hai người tách ra.
Bác sĩ xông lên trước, dùng cạm tay thít chặt cổ Hứa Gia Ninh, "Y tá trưởng, cô kéo cô Lương ra đi." Anh ta dùng sức hơn nữa, hai tròng mắt đỏ đậm của Hứa Gia Ninh chất chứa cơn hận thấu xương, anh nhìn bác sĩ như đang nhìn kẻ thù giết cha, ánh mắt kia như muốn phanh thây bác sĩ thành 8 khối.
Y tá trưởng khôi phục sức lực, vội vàng tiến lên, ôm eo Lương Thu Thu, chậm rãi kéo cô về phía sau.
Người trong lòng ngực dần bị kéo ra xa khỏi anh, sức mạnh trong thân thể như dần bị tằm ăn, cánh tay giữ chặt cổ ngày càng siết chặt hơn, thần trí anh từng chút một sụp đổ.
Anh phải mất đi Thu Thu sao?
Anh hoảng hốt, như trôi dạt về ngày tốt nghiệp năm đó...
Hôm đó, ánh mặt trời rất ấm áp, gió nhẹ lay, cõi lòng anh chất chứa mong chờ, mang thu tình để vào ngăn kéo của cô, sau đó ở thấp thỏm chờ đợi cô đến sân thể dục, anh không ngừng đi đi lại lại, luyện tập lời để nói sau khi gặp được cô, thật vất vả mới luyện được lưu loát, nhưng chờ mãi, chờ mãi, chờ đến mặt trời khuất sau núi rồi cũng không chờ được cô.
Anh thất hồn lạc phách trở lại phòng học, phát hiện ra lá thu tình mà mình vắt óc viết ba bốn tháng nay, nằm chỏng chơ ở trong thùng rác.
Rách rồi... nát thành từng mảnh nhỏ...
Không chỉ là lá thư tình kia, còn là trái tim anh.
Thu Thu của tôi ơi, chẳng lẽ em thật sự chán ghét tôi sao? Chán ghét đến mức, không để ý đến mặt mũi của anh, cũng muốn xé đi 3 năm tình cảm anh giấu trong tim.
Tôi khát vọng em từng ngày, đến mức, chỉ cần một nụ cười của em cũng có thể đưa tôi vào giấc mộng...dù biết rõ, nụ cười ấy vốn không dành cho tôi...