"Đa Đa, đừng nói nữa." Lương Thu Thu nổi giận gầm lên khiến Đa Đa sửng sốt đến không thốt lên lời.
Lương Thu Thu ngửa đầu, mặt tái nhợt, khàn khàn nói: "Xin lỗi cậu, vừa rồi đầu tớ đau, tớ không cố ý quát cậu."
Đa Đa kinh ngạc hồi lâu, thần sắc thả lỏng: "Cậu có muốn đi bác sĩ không?"
"Không cần đâu, tớ nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Lương Thu Thu vịn vào sô pha để đứng dậy, cô muốn đi lấy một ly nước, nhưng vừa đứng lên trước mắt hóa đen, cô lảo đảo té trên sô pha.
Đa Đa giật mình, vội vàng tiến lên đỡ cô, gấp gáp hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao đâu Đa Đa, cậu lấy giúp tớ một ly nước với."Lương Thu Thu xoa cái trán đang sung lên, mệt mỏi nói với Đa Đa.
"Được, cậu đừng nhúc nhích."
Dứt lời, Đa Đa vội rời đi, lúc sau quay lại, Đa Đa cầm theo ly nước bước nhanh tới, cô đưa đến bên môi Lương Thu Thu, nhỏ giọng nói: "Cậu uống tí nước đi."
"Ùm."
Ly nước nghiêng về phía trước, nước ấm lần lượt đi vào khoang miệng, theo yết hầu đi xuống thực quản, dạ dày cảm thấy ấm áp, các bộ phận khác trên cơ thể cũng dần khôi phục sức sống, Lương Thu Thu nháy mắt cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Để ly xuống, chân mày cô giãn ra, "Cậu đừng lo, tớ không sao cả."
Đa Đa nhẹ nhàng thở ra, "Hôm qua tớ giúp cậu hẹn với bác sĩ tâm lý vào 3 giờ chiều nay, vốn dĩ cho rằng cậu đi chụp ảnh cưới cùng Học Thần nên không kịp đi, định hủy bỏ, không nghĩ tới vẫn hữu dụng."
Nhìn phản ứng lúc nãy của Thu Thu hoàn toàn không bình thường, nếu kết quả kiểm tra não không có vấn đề, thì hoàn toàn có thể giống lời bác sĩ nói, hắn là có vấn đề từ phương diện tâm lý.
Lương Thu Thu gật đầu, mắt nhìn điện thoại, bây giờ đã là 2 giờ 17 phút, "Tớ đi thay quần áo đã, xong thì đi."
Cô cũng nhận ra bản thân không thích hợp, vì muốn nhanh chóng tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với bản thân, vậy nên cô hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Đa Đa.
Đa Đa vẫn có chút lo lắng cho cô, nhìn cô từ sô pha đứng dậy cũng giơ tay ra đỡ, Lương Thu Thu cười cười, cự tuyệt: "Thật sự không sao đâu mà."
Nhìn cô đi đường vững vàng, Đa Đa cũng đỡ lo. "Tối hôm qua cậu gặp ác mộng."
Khi Lương Thu Thu đi đến cửa phòng, Đa Đa đột nhiên nói. Cô quay đầu, "Ác mộng gì?"
Đa Đa lắc đầu, "Tớ không biết, tối hôm qua cậu liên tục lắc đầu bảo không muốn không muốn, tớ cho rằng cậu mơ thấy mình đang làm việc khó nói với Học Thần."
Lời vừa nói ra, hai người đều có chút xấu hổ.
"Khụ khụ." Lương Thu Thu ho khan, "Sau đó thế nào?"
"Sau đó tớ mở đèn, phát hiện cậu đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vẻ mặt khổ sở, không ngừng giãy giụa, tớ mới ý thức được cậu đang gặp ác mộng." Đa Đa thở dài.
"Cậu còn ấn tượng gì với giấc mơ tối hôm qua không?" Đa Đa dừng một chút, hỏi cô.
Lương Thu Thu tinh tế suy tư, giấc mơ hôm qua rất mơ hồ, cô chỉ nhớ rõ hôm qua mình rất khó chịu, cảm giác như mình sắp chết đuối, giãy giụa muốn cứu lấy bản thân, nhưng lại bị người dùng sức nhấn mình vào nước, cho đến khi hết dưỡng khí, chết trong nước.
"Không có, tớ mê mang, tỉnh lại không nhớ rõ." Lương Thu Thu nói.
Đa Đa lại rơi vào trầm tư, quyết định gác lại vấn đề, "Trước đi gặp bác sĩ tâm lý đi."
Có thể từ bác sĩ tâm lý khai quật được chân tướng mà các cô muốn biết.
"Thu Thu, cậu có còn muốn biết Học Thần có phải J không?"
Khóe môi Lương Thu Thu khẽ nhếch, kinh ngạc nói: "Sao cậu lại nhắc đến chuyện này?"
"Có lẽ chúng ta nên thử cách khác." Đa Đa tự tin cười, "Không cần cùng cậu ta lên giường, cũng không cần nhìn lén cậu ta thay quần áo."