Kỷ Vi dùng 0.3 giây thời gian để nhận ra đây là cúp điện, vội vàng mở ngăn kéo móc cục sạc dự phòng màu trắng của mình ra, không ngờ lại nhớ ra mấy ngày hôm trước đã chơi đến hết pin mà không sạc! Cô ôm theo một chút hi vọng rằng cầu dao điện bị sụp mà thôi, lập tức quyết định: Nhất định phải bật được cầu dao lên trước khi thần tượng của mình phát biểu xong!
Nhưng hiển nhiên là cô đã đánh giá quá cao bản lĩnh sờ soạng trong bóng đêm của mình, “A!” Lối đi nhỏ bên trong bồn hoa thành công hôn môi cái đầu mèo trên đôi dép lê của cô, Kỷ Vi “ầm” một tiếng té ngã ra đất.
Cảm giác đau đớn và thất vọng đến úp về phía cô, sống mũi chợt chua xót. Trong bóng đêm, bỗng dưng có một vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, rồi dùng sức nhấc bổng cô lên. Lưng dáng vào một vòng ngực rộng rãi ấm áp, nghe thấy giọng nói có chút trách cứ vang lên bên tay: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Đương sự rất không hài lòng, giãy giụa muốn thoát khỏi sự ôm ấp, nhưng chỉ đổi được sự siết chặt hơn từ cánh tay đang kiềm chế mình.
“Đừng nhúc nhích nữa, để tôi xem nào.” Dịch Bắc cảm thấy đau đầu mà ấn cô lên trên tường, ra hiệu cho cô không được chạy lung tung, còn bản thân mình thì nhanh chóng đi đến chỗ công tắc nguồn điện xem xét vấn đề.
Kỷ Vi đau đến mức nhe răng nhếch miệng, trượt theo vách tường ngồi bệt xuống sàn nhà. Trong bóng đêm không thể nhìn thấy được thứ gì, cô cẩn thận xoắn ống quần lên muốn sờ lên da mình xem có bị thương không, sau khi chạm đến đầu gối hơi ươn ướt thì lập tức kêu khẽ lên một tiếng “ối…”.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Dịch Bắc đang gọi điện thoại, không rõ nội dung cho lắm, nhưng cũng có thể hiểu được trong giọng nói trầm thấp của hắn có chút tức giận.
“Toàn bộ hệ thống điện của khu phía Bắc đều đã bị hỏng, các nhân viên sửa chữa đang làm việc.” Dịch Bắc giơ một ngọn nến đi tới, khom lưng hỏi: “Chân bị làm sao vậy?”
Cái chân có làm sao cũng không thể quan trọng bằng việc nghe được giọng nói của thần tượng lần đầu tiên!
“Có thể sửa được trong nửa tiếng đồng hồ không?” Cô cảm thấy hết sức uất ức.
Dịch Bắc cười nhạo: “Cô tưởng các nhân viên sửa chữa là thần tiên à?”
________
“Ối, nhẹ một chút đi!” Kỷ Vi ôm đầu gối khuôn mặt lộ vẻ đau đớn, cẳng chân co lại theo bản năng, ngặt nỗi chỗ cổ chân bị một bàn tay ấm áp giữ chặt.
Dịch Bắc hừ lạnh một tiếng, dùng một miếng bông gòn thấm cồn rửa vết thương lau mạnh lên đầu gối cô.
“Anh cố ý!” bằng một giọng nữ nũng nịu khóc thút thít, Kỷ Vi lập tức nâng đùi lên, đá vào lồng ngực Dịch Bắc.
Dịch Bắc có làm sao cũng không thể ngờ được cô còn có chiêu này, bị mất thăng bằng suýt nữa thì ngã về phía sau, may mắn là vòng eo ngày thường cũng có tập luyện siêng năng cho nên mới không bị ảnh hưởng. Nhờ vào ánh nến mỏng manh, Kỷ Vi sợ hãi nhìn gió lốc dữ dội khiến người ta sợ hãi dâng lên trong mắt anh chàng trước mặt, cô khẽ run rẩy, sao lại quên mất hai người còn đang chiến tranh lạnh với nhau nhỉ? Lần này thì hay rồi, Dịch đại luật sư bụng dạ hẹp hòi này nhất định sẽ cho rằng cô muốn nhân cơ hội mà báo thù.
Thấy cô co rúm lại trong góc sô pha, hàm răng trắng còn cắn lên môi đỏ, Dịch Bắc bỗng nhiên nhếch khóe miệng, sau đó cực kỳ nhanh chóng ho khan một tiếng để che giấu.
“Chân kia.”
Kỷ Vi bị giọng nói lạnh lùng như băng sương này làm hoảng sợ một chút, liền ngoan ngoãn giơ chân, gác qua đầu gối Dịch Bắc. Dịch đại luật sư quả nhiên diễn tròn vai quân tử, thù mới hận cũ thêm vào mà cũng có thể bớt động thanh sắc như vậy đủ để thấy lòng dạ tên này sâu biết chừng nào, loại người này không thể chọc, không thể chọc!
Lúc này nội tâm Dịch Bắc đang gợn sóng dập dồn khó mà bình ổn, sóng điện não dữ dội sinh ra do người nào đó chửi mắng hắn đã may mắn không bị hắn tiếp nhận, ngược lại trong lòng hắn còn mất tập trung mà nghĩ: Sao chân con gái lại mềm như vậy? Quần ngủ bằng nhung cuốn lên tận bắp đùi, dưới ánh nến thấp thoáng đôi chân dài trắng nõn có thêm mấy phần cảm giác khiêu gợi không nói nên lời…
Dịch Bắc cố không nghĩ vớ vẩn, xốc lại tinh thần thoa thuốc rồi đứng dậy, phải cách xa cội nguồn tội lỗi ra một chút. Sau khi thu dọn hộp thuốc lộn xộn, hắn tìm được một cây đèn pin trong nhà ném cho Kỷ Vi, thấy Kỷ Vi ngây ngốc sững sờ, bèn nói: “Cô dùng cái này đi.”
Đèn phát ra ánh sáng huỳnh quang, coi như là ánh sáng lạnh, nhưng Kỷ Vi ôm vào trong lồng ngực lại cảm thấy rất ấm áp, từ da thịt lan truyền vào trong lòng. Cô mất tự nhiên quay đầu đi, nói: “Có đèn pin sao không lấy ra từ sớm.”
Có lòng tốt lại bị đối phương xem thường, luật sư Dịch cầm lấy một nửa ngọn nến trên bàn trà, xoay người lên lầu, chậm rãi mở miệng: “Cô có thể tự mình đi tới đây chứ?”
Kỷ Vi vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, nói: “Ai cần anh lo!”
Dịch Bắc tạm dừng một lát, lại dùng giọng điệu “cô bớt nghĩ nhiều đi”, nói: “Cô có muốn nhảy lên lầu cũng được nhưng mà nhắc nhở cô một câu, hôm trước vừa mới cho người đánh bóng sàn nhà đấy.”
Mẹ kiếp!
Lúc thức dậy vào sáng hôm sau, Kỷ Vi suýt chút nữa đã lăn xuống giường, nguyên nhân là vết thương ở đầu gối tối hôm qua vừa mới kéo mài rất cứng nhắc, đầu gối gần như không thể uốn lượn, chỉ cần cử động một chút chính là da thịt giao chiến.
Kỷ Vi dùng một tư thế cực kỳ quái dị, và một thần thái tự nhiên, còn dương dương tự đắc, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi vào công ty! Dọc trên đường đi từ xe buýt đến trạm tàu điện ngầm đã khiến cho cô mượn được một lớp phòng hộ 3 tầng từ trong ra ngoài, cô còn lâu mới sợ.
“Bị làm sao thế?” Trợ lý Tiểu Tống bưng cà phê ngáp một cái đi từ phòng trà nước ra, khó khăn lắm mới nhìn thấy trạng thái đi đứng như một con chim cánh cụt của Kỷ Vi.
“Đầu gối bị thương nghiêm trọng, mười một con đường giao thông công cộng, hữu tâm vô lực.” Kỷ Vi lã chã rơi lệ.
“Ồ?” Tiểu Tống tỏ ra kinh ngạc, “Tình hình chiến đấu kịch liệt vậy sao?”
“… Cái gì chiến đấu?” Kỷ Vi khó hiểu.
Không ngờ Tiểu Tống cười hết sức đáng khinh, nói: “Đừng giả vờ nữa! Còn có thể chiến đấu gì? Loại hình phù dung trướng ấm độ đêm xuân này, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng! Tôi còn thắc mắc vì sao hôm qua lại sống chết không chịu ở lại tăng ca... Khi nào bảo em rể ra mời mọi người ăn bữa cơm đây?” Dứt lời còn nhướng mày.
Nhướng cái đầu cô! “Tiểu Tống cô thật là đen tối! Tôi đây là bị té ngã!” Khó trách trên đường đi cứ luôn có người dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân cô, hóa ra thế giới này không có một ai là bình thường sao? “Trả tôi về hành tinh của mình đi, ở đây tôi không thể sống nổi!!” Kỷ Vi âm thầm thảm một đàn thảo nê mã lao nhanh trong lòng.
“Tiểu Kỷ, mau tới đây một chút, ở đây có một phần hồ sơ…”
“Ha ha, Tiểu Tống tôi có việc đi trước!” Kỷ Vi lập tức bỏ chạy.
Lúc Kỷ Vi mang theo thương tích đi vào văn phòng đưa hồ sơ cho Quý Thừa Phong. Quý Thừa Phong đang nghe điện thoại, nhìn thấy cô đi vào bỗng nhiên thấp giọng nói: “Biết rồi.” Sau đó nhanh chóng ngắt máy.
“Tổng giám đốc Quý, hồ sơ này cần anh xem và ký tên.” Kỷ Vi đưa hồ sơ tới.
Quý Thừa Phong không nhận, lại lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một túi đồ vật, nói: “Vết thương trên đầu gối của em hôm nay đã đổi thuốc chưa?”
Kỷ Vi khó hiểu, hỏi: “Tổng giám đốc Quý, làm sao mà anh biết…”
“Khụ, à, vừa rồi nghe Tiểu Tống nói, sao lại không cẩn thận như vậy?” Quý Thừa Phong quay đầu đi không nhìn cô.
“À, tối hôm qua bị cúp điện, không thấy rõ dưới chân nên té ngã.” Kỷ Vi không nghi ngờ gì anh ta, kéo cái túi tới nhìn một cái, đủ loại thuốc mỡ, thuốc, nước thuốc, cái gì cũng có, hơn nữa… còn là hoàn toàn mới. Tức khắc có chút cảm động, cô nhìn Quý Thừa Phong nói lời từ tận đáy lòng: “Sư huynh, thật sự rất cảm ơn anh, từ trước đến nay đều chăm sóc em như vậy.”
Quý Thừa Phong sửng sốt, nói: “… Tất nhiên rồi.”
Bởi vì hôm qua không chịu tăng ca mà lượng công việc của hôm nay đã tăng lên đến mức kinh khủng, Kỷ Vi bận đến sứt đầu mẻ trán, bữa cơm trưa chỉ ăn một ổ bánh mì là xem như xong. 8 giờ tối văn phòng đã về được một nửa số người, Kỷ Vi vẫn còn ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay linh hoạt bay múa.
Tiểu Tống thu dọn đồ đạc xong xuôi đi ngang qua bàn làm việc của Kỷ Vi, nói: “Kỷ Vi, tôi về trước nhé! Cô cũng đừng làm quá khuya.” Bạn trai cô ta đã ở dưới lầu gọi ba cuộc điện thoại hối thúc.
“Ừ tạm biệt!” Kỷ Vi ngẩng đầu lên khỏi một chồng hồ sơ. Nhìn Tiểu Tống hân hoan vui vẻ chạy về hướng tình lang, thật ra trong lòng cô vẫn có chút hâm mộ. Nhưng đối với kiểu người ngây thơ trong tình cảm một cách bẩm sinh như cô mà nói, cảm giác không muộn này chỉ như mây bay, thoáng qua một chút rồi tan biến không còn gì.
“Đã sắp 11 giờ rồi...” Kỷ Vi đặt ly nước xuống bàn, nhìn đồng hồ ở góc phải bên dưới màn hình, bản thân cũng hết sức khiếp sợ. Lại nhìn xung quanh văn phòng một chút, tất cả những người còn lại đều đã ra về từ lúc nào không biết...
Kỷ Vi duỗi người, đặt phần hồ sơ cuối cùng đã được chỉnh sửa xong vào trong ngăn tủ, lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng Quý Thừa Phong: “Anh về đây, tiểu sư muội, có muốn anh đưa em về một đoạn không?”
Âm thanh này đối với một kẻ tàn tật mà nói chính là âm thanh êm tai hoàn mỹ nhất trên đời, Kỷ Vi gật đầu, đôi mắt to tròn sáng long lanh.
Kỷ Vi ngồi trên ghế lái phụ, thuận tay lấy điện thoại di động ra, ấn nửa ngày màn hình vẫn đen tối, lúc này mới sực nhớ ra, hôm qua vội vàng thi đấu không nhớ đến chuyện sạc pin, sau đó thì lại gặp sự cố mất điện, cho nên điện thoại vẫn luôn ở vào trạng thái tắt máy. “Khó trách!” Kỷ Vi than một tiếng, nhét điện thoại vào trong túi xách. Quý Thừa Phong liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý.
“Ủa đây là cái gì?” Lòng bàn tay truyền đến cảm giác cưng cứng, giống như là một cái túi giấy, Kỷ Vi lúc đầu còn tưởng rằng đó là một phần hồ sơ bị đánh rơi, nhưng nhờ vào ánh đèn đường lắc lương mà nhìn lại thì thấy có bốn chữ trên cái túi “Phòng khám Đàn Vân”. Đàn Vân Đàn Vân? Hình như có chút quen tai, chẳng phải là phòng khám tâm lý tư nhân nổi tiếng ở thành phố này hay sao, tay Kỷ Vi run lên, nhìn Quý Thừa Phong, “Sư huynh, có phải áp lực công việc của anh quá lớn không...”
Quý Thừa Phong đang tập trung lái xe, lại nghe thấy một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy liền nhíu mày hỏi lại: “Sao lại hỏi vậy?”
“Cái này này!” Kỷ Vi phất phất cái túi trong tay.
“ kétttt…” xe phanh gấp, Kỷ Vi suýt chút nữa đã cắm đầu vào kính chắn gió.
“Anh bị bệnh à?! Có biết lái xe không!” Một chiếc xe màu đỏ phía sau chạy qua, một cô gái xinh đẹp để tóc xù mì ngồi trên ghế lái phụ, cố ý mở cửa sổ gào lên một câu.
“Tôi… chúng tôi không cố ý.” Kỷ Vi hốt hoảng vỗ vỗ bộ ngực với một khuôn mặt trắng bệch.
Sắc mặt Quý Thừa Phong cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, thở hổn hển hai hớp mới chậm rãi nói: “À … chuyện này… chuyện này em đừng nói với người khác.”
Kỷ Vi vâng một tiếng, tuy rằng cô không thể xác định “chuyện này” là chuyện Quý Thừa Phong đi khám bác sĩ tâm lý hay là suýt gặp tai nạn giao thông vừa rồi, nhưng xét thấy vế đầu là chuyện riêng của người khác, lấy sao không tránh khỏi có liên quan đến mình, cô quyết định không nói cả hai.
Quý Thừa Phong đưa cô đến cổng Hoa Viên Ngọc Quỳnh rồi liền quay đầu xe đi mất. Bác bảo vệ ló đầu ra khỏi phòng trực, nói: “Cô Kỷ về nhà trễ đến vậy sao?”
“Vâng ạ.” Kỷ Vi tùy tiện lên tiếng, rồi mang theo tâm sự nặng nề đi vào bên trong tòa nhà.
Bác bảo vệ Giáp quay về phòng trực, nói với bác bảo vệ Ất: “Bạn gái của cậu Dịch lầu 11 đấy, nhưng mà hình như người đưa cô ấy về là đàn ông. Không biết cậu Dịch có biết hay không…”
Bác bảo vệ Ất đang mân mê chiếc máy chơi game cứng nhắc trong tay, chơi trò thực vật đại chiến cương thi vui vẻ vô cùng, cũng không ngẩng đầu lên, “Cái này đã là gì? Lần trước tôi còn nhìn thấy một cô gái lái xe của cậu Dịch về đây, mấy chuyện thế này ai cắm sừng ai còn chưa biết...”
Bác bảo vệ Giáp kinh ngạc đến ngây người, lắm chuyện hỏi: “Khi nào vậy?! Cậu Dịch nhìn không giống người như vậy đâu!”
“Hơn một tuần trước thì phải, hôm đó lão Lý còn đang ngủ, tôi mới vừa tỉnh lại có chút mơ mơ màng màng, liền nhìn thấy một cô tóc đỏ lái xe cậu Dịch vào tòa nhà, nhìn bộ dạng đã biết không phải phụ nữ đàng hoàng.”
“Anh cứ như vậy mà cho cô ta vào sao?”
“Cô ta cầm thẻ ra vào của cậu Dịch thì tôi có thể làm được gì, anh đã quên chuyện lần trước của tổng giám đốc Vương rồi sao? Cũng là vào lúc nửa đêm, để cho một cô diễn viên nổi tiếng lái xe của ông ta vào toà nhà, lão Từ nhất quyết phải cản lại không cho vào, kết quả làm lớn chuyện lên, bà vợ chính thức của tổng giám đốc Vương biết được lao tới, cũng không biết tiếp theo gia đình ấy xử lý nội bộ như thế nào, nhưng còn lão Từ thì lập tức gặp tai họa ngay trước mặt, bát cơm bị mất, vợ thì ly hôn, ôi, thật là tạo nghiệt.”
“Nói cũng đúng, chuyện của đám nhà giàu chúng ta bớt xen vào thì tốt hơn, nếu có chuyện gì chẳng phải kẻ xui xẻo chỉ là chúng ta hay sao.”
Hai bác bảo vệ Giáp Ất bắt đầu từ câu chuyện này, tiếp theo gần như mỗi một căn hộ bên trong Ngọc Quỳnh hoa viên đều trở thành đề tài của bọn họ…
Lại nói về Kỷ Vi, có chút thời gian mới nhớ ra ngày hôm qua là không thể nghe thấy giọng nói của thần tượng, vì thế dự định nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn, bởi vì lúc trước mỗi lần có các hoạt động quan trọng, các quản trị viên sẽ luôn thu âm sự kiện rồi phát trên diễn đàn chung. Ôm trong lòng sự khát khao này, Kỷ Vi cũng không màng đến đầu gối đau đớn, dùng một tư thái đi như bay trở về, móc chìa khóa ra…
Cùng thời gian này, Dịch Bắc đứng trên ban công nói chuyện với ai đó, trên tay cầm một tờ giấy, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt nặng nề, đúng lúc có một cơn gió thổi tới, Dịch đại luật sư sẩy tay, tờ giấy kia cũng không biết xui xẻo thế nào lại bay vào ban công của phòng Kỷ Vi bên cạnh.
“!!”Dịch Bắc trong lòng giật mình, nghĩ thầm nếu không lấy lại thì Kỷ Vi sẽ nhanh chóng về nhà, đến lúc đó nhất định là không thể giải thích. Hắn lập tức quyết định ra khỏi phòng, mở cửa phòng bên cạnh, đích đến là ban công phòng Kỷ Vi. Khoảnh khắc khi đầu ngón tay vừa chạm vào tờ giấy, thì dưới lầu đã có tiếng mở cửa vang lên…
“Mẹ kiếp!” Dịch Bắc thốt lên một câu chửi thề mà lúc trước hắn sẽ không bao giờ thốt ra miệng, trùng hợp giống như trong phim ảnh, gió lạnh một lần nữa thổi vào, chiếc kẹp quần áo mà bạn học Kỷ Vi đã từng được hứa hẹn son sắt đảm bảo chất lượng và độ bền, hết sức không nể nang rơi xuống, mang theo một chiếc quần lót vuông góc của nữ giới với mùi thơm nhẹ nhàng đặc trưng, phủ lên khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Bắc!