Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 36



Trước kia nghe người ta nói đùa rằng “đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên”, lúc ấy tôi còn không tin, ưỡn ngực nghểnh cổ mà nói: “Tôi không nhé, tôi thành thục ổn trọng phong độ nhẹ nhàng.”

Nhưng mà sự thật chứng minh, không phải không khinh cuồng, chỉ là thời điểm chưa tới cảm xúc chưa tới thôi.

Tôi đánh giá, đừng nói tôi, Chu Hàm Chương cũng cực hiếm sẽ quậy thành như vậy, trên người, trên tóc đều là tuyết, quỳ gối trên nền tuyết áp chế tôi, đắc ý đến như một tướng quân chiến thắng trở về.

“Chu tướng quân tha mạng,” Tôi thở hồng hộc nói: “Tôi đầu hàng còn không được sao!”

Anh nhìn tôi cười khẽ một tiếng: “Không tiền đồ như vậy?”

“Ừm, tôi người này từ trước đến nay không có tiền đồ gì.” Tôi nói: “Chu tướng quân, thả tôi con đường sống đi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa làm biên tập vì ngài.”

Lúc tôi ra ngoài cũng chỉ mặc chiếc áo lông, nhưng lúc này nhưng thật ra không lạnh, đùa giỡn một hồi, cả người toàn mồ hôi.

Chu Hàm Chương liếc tôi một cái, buông tôi ra, lúc anh đứng dậy thuận tay kéo tôi nằm trên mặt đất lên.

“Không ai bảo cậu làm trâu làm ngựa.” Anh kéo tôi dậy, sau đó buông tay: “Đêm khuya không ngủ đàng hoàng ra ngoài đi lung tung làm gì?”

“Anh không phải cũng thế à!” Tôi nhỏ giọng nói thầm.

“Gì?”

“Không có gì.” Tôi lúc này nhớ ra mình còn có chính sự chưa làm: “Thầy Chu, tôi đi WC trước!”

Nói xong, tôi bỏ lại anh, chạy chậm vào phòng sách.

Con người ấy, thật sự không thể nín nước tiểu, nín nước tiểu một lần, mạng liền bay một nửa, nhưng sảng khoái đi WC sau khi nín nước tiểu, cảm giác đó cũng thật sướng, tôi nguyện ý gọi là “tái sinh”.

Tôi sống lại rửa tay, còn soi gương một lát.

Trong gương tôi đẹp trai ngời ngời như cũ, nhưng mặt đỏ bừng, tóc cũng lộn xộn.

Tôi nhìn mình trong gương, nhớ tới một từ — nhóc con choai choai.

Lại nghĩ tới Chu Hàm Chương, anh thật ra cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, cũng 35 tuổi rồi, ông anh thành thục, kết quả quậy lên cứ như thằng nhóc choai choai, trẻ con chết được.

Tôi phát hiện tôi phạm vào một sai lầm trí mạng, vừa rồi tôi phải nên ghi lại hành động của Chu Hàm Chương, về sau lấy đoạn video này ra uy hiếp anh, nếu như anh không muốn khiến thiết lập văn nghệ xa cách của mình sụp đổ, thì ngoan ngoãn giao sách cho tôi làm!

Tôi thật đúng là một thiếu niên mưu mô.

Đáng tiếc, tôi giác ngộ quá muộn.

Mang theo tâm trạng tiếc nuối như thế, tôi đẩy cửa WC ra chuẩn bị trở về, có thể ngủ một lát thì ngủ một lát, nhưng mà trước khi rời khỏi phòng sách, trong lúc vô tình quét đến bàn làm việc của Chu Hàm Chương, phát hiện notebook của anh còn mở ra.

Người này đây là vẫn luôn ở phòng sách?

Buổi tối cũng không ngủ được sao?

Nhưng nói trở lại, nhà văn ngày đêm điên đảo cũng bình thường, có số người ban ngày tựa như cái xác không hồn, tới buổi tối mới bùng nổ linh cảm.

Tôi thật ra khá tò mò Chu Hàm Chương đang viết cái gì, nhưng do dự một chút, vẫn không thò lại gần nhìn lén.

Con người của tôi, vẫn rất chính trực, tôi không làm chuyện trộm cắp này, tôi cũng không thể làm chuyện nhìn lén tác phẩm của người khác.

Khi tôi đẩy cửa ra, Chu Hàm Chương vẫn lẻ loi đứng trong sân.

Anh đứng dưới tàng cây của cây khô đó, ngửa đầu không biết đang nhìn gì.

“Thầy Chu,” Tôi chạy chậm qua đó, đứng ở bên người anh: “Anh nhìn gì thế?”

Ngắm trăng à?

Hôm nay trời đầy mây, cũng không nhìn thấy ánh trăng.

“Cậu nhìn tuyết trên nhánh cây đi.”

Tôi nhìn qua theo tầm mắt anh, tuyết dày dừng trên nhánh cây, như gậy chocolate phủ kem.

“Tôi…”

Lời tôi còn chưa nói xong, Chu Hàm Chương tên này không phải người, anh thế nhưng đột nhiên lắc cái cây đó, sau đó thế giới của tôi liền lại đổ một đợt tuyết.

Trò đùa dai thực hiện thành công Chu Hàm Chương dựa vào cây cười đến tôi trợn trắng mắt luôn, người này rốt cuộc uống lộn thuốc gì vậy, cớ gì thiết lập ban ngày và buổi tối đều chẳng khớp thế?

Chu Hàm Chương dựa cái cây bị anh lắc e là đã choáng váng đầu kia, sờ sờ túi, móc ra hộp thuốc.

“Sao anh trẻ con như vậy?” Tôi thật sự không nhịn được, vẫn rất huỵch toẹt oán giận thầy Chu kính yêu của tôi.

Chu Hàm Chương châm thuốc, rít một hơi, tư thế đó, sung sướng tựa thần tiên.

“Chọc cậu chơi rất thú vị.”

“Sao tôi không cảm thấy?” Tôi thật sự gan, gan đến độ không riêng gì dám phỉ nhổ anh, còn dám trừng anh.

Tôi dùng sức lắc đầu, rũ tuyết trên tóc: “Chu Hàm Chương anh xong rồi, nếu tôi bị bệnh anh còn phải tiêu tiền chữa bệnh cho tôi.”

“Bạch Vị đúng không? Lá gan cậu rất lớn đấy.”

“?” Tôi rũ tóc xong, sờ sờ, cảm thấy cần phải tắm nước nóng mới được, nhưng tôi nghiêm trọng nghi ngờ nhà Chu Hàm Chương không có phòng tắm, người này e là tắm rửa đều phải đến dưới chân núi tìm nhà tắm công cộng!

Tôi người này có đôi khi cũng rất hạ lưu, thế nhưng theo ý nghĩ này liền bắt đầu tưởng tượng, hình ảnh đó khó coi.

Tôi đây đang tưởng tượng thì, Chu Hàm Chương lại nói chuyện.

“Hiện tại đã bắt đầu gọi thẳng tên họ tôi rồi,” Chu Hàm Chương nói: “Có phải cậu đã quên, chúng ta còn chưa ký hợp đồng không?”

Một câu kéo tôi về nhân gian.

Tôi người này, có một kỹ năng độc đáo, gọi là “lật mặt”.

Một giây trước còn đang phỉ nhổ Chu Hàm Chương, một giây sau tôi có thể đầy mặt tươi cười xáp đến: “Thầy Chu, ngài lạnh không? Vào nhà đi, tôi pha trà cho ngài!”

Chân chó, vô cùng chân chó.

Thật không dám giấu giếm, tôi cũng xem thường chính mình.

Nhưng người mà, đều phải ăn cơm, nô lệ tư bản chúng tôi không cần mặt mũi.

Chu Hàm Chương ngậm thuốc lá nhìn tôi, ngay từ đầu còn mang theo nụ cười hài hước, khiến tôi cảm thấy người này lại muốn nói chuyện ma quỷ gì, kết quả anh cười cười, ý cười trên mặt dần dần biến mất, thế nhưng xoay người đi luôn.

Này lại bộc phát tính tình gì vậy?

Tôi đi theo: “Thầy Chu, ngài sao thế?”

Sau đó tôi đã bị Chu Hàm Chương nhốt ngoài phòng sách.

Anh nói với tôi cách ván cửa: “Trở về ngủ đi, đừng phiền tôi.”

Lòng đàn ông như kim dưới đáy biển.

Tuyệt chiêu lật mặt của người này còn thành thạo hơn cả tôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.