Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 22



Làm văn học, rất nhiều đều rất lãng mạn.

Đương nhiên, không tuyệt đối, tôi chưa nói toàn bộ.

Tôi ấy à, tuy rằng không làm văn học, nhưng tôi bị văn học hành đến thật ra chết đi sống lại những năm học văn học, mặc kệ xuân hạ thu đông, mặc kệ gió sương mưa tuyết, mỗi ngày hì hục học thuộc cái này viết cái kia, cũng rất lãng mạn.

Ở trên là tôi sốt mơ hồ đang nói quàng nói xiên.

Nhưng tôi quả thật là người rất biết thêm diễn cho mình sau đó gượng lãng mạn một chút.

Cho nên, khi Chu Hàm Chương bóp tắt thuốc kéo cửa xe ra, tôi tưởng tượng ra một cảnh rất ấm áp — anh dịu dàng hỏi tôi: “Tỉnh ngủ rồi? Có đi được không? Muốn tôi cõng em lên lầu không?”

Nhưng Chu Hàm Chương dù sao cũng là Chu Hàm Chương, nếu thật sự phối hợp diễn xuất với tôi như thế, anh sẽ không phải Chu Hàm Chương rồi.

Cửa xe ghế phụ bị kéo ra, thầy Chu kính yêu của tôi lạnh mặt nói: “Xuống xe, về nhà cậu ngủ đi.”

Được, tốt, rất không tệ.

Tôi ngồi đó không nhấc chân, chơi xấu, cúi đầu xé gói kẹo QQ, nhét một viên kẹo nổ QQ vào trong miệng.

“Thầy Chu anh đã ăn kẹo nổ chưa?” Tôi nói: “Chính là kiểu đặt trên đầu lưỡi sẽ vang tanh tách.”

Chu Hàm Chương tỏ vẻ không nghe thấy đối với câu hỏi của tôi, như cũ đứng tại nơi đó, chờ tôi xuống xe.

Gió bắc gào thét, thổi đến tôi lạnh rùng mình.

Tôi nói: “Thầy Chu, tôi còn đang bị bệnh.”

Chu Hàm Chương có lẽ lương tâm trỗi dậy, cảm thấy quả thật không tốt lắm, vì thế duỗi tay lấy một túi đồ ăn vặt đó trong lòng tôi qua, nói với tôi: “Xuống xe về nhà.”

Người này thật sự không học được cách dịu dàng mà.

Tôi cũng mệt mỏi, lười phải tranh cãi với anh, đương nhiên, cũng chủ yếu là bởi vì tôi cãi không lại anh, tôi phát hiện anh người này thật sự không hiểu bản chất con người.

Tôi xuống xe một cách không tình nguyện, anh đưa đồ ăn vặt cho tôi.

“Anh giờ phải đi luôn à?” Tôi hỏi anh.

“Ngày mai đến thời gian nhớ rõ đi tiêm, ngày sau còn hai bình thuốc, ngủ nhiều uống nhiều nước, đừng thức đêm.” Anh nói xong, xoay người liền kéo cửa xe ghế lái ra ngồi vào.

Cái “bánh chưng” tôi đây đứng ở nơi đó yên lặng nhìn theo anh rời đi, sau đó lẻ loi về nhà.

Trong nhà vẫn rất ấm áp, sau khi tôi trở về cảm thấy cả người bủn rủn, ngay cả quần áo cũng chưa cởi trực tiếp nằm sấp trên giường.

Qua khoảng hai mươi phút đi, lại có người gõ cửa.

Tôi thuê ghép với người khác, trước đó lúc Chu Hàm Chương tới là bạn cùng phòng của tôi mở cửa nhà cho, nhưng lúc này bạn cùng phòng hình như không ở đây, người nọ bên ngoài vẫn luôn gõ không để yên, người bệnh tôi đây chỉ có thể giãy giụa dậy đi mở cửa.

Ai vậy ai vậy ai vậy? Ai phiền người như vậy chứ?

Lòng tôi oán giận, trên mặt cũng vẻ mặt khó chịu.

Nhưng mà mở cửa nhà ra, phát hiện đứng bên ngoài thế nhưng là Chu Hàm Chương, trong tay anh xách theo một phần cơm, đưa cho tôi, sau đó cũng chẳng để lại nửa chữ, xoay người đi mất.

Người đàn ông này đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, tôi còn chưa phản ứng lại đâu, anh đã biến mất ở cuối hành lang rồi.

Tôi cúi đầu nhìn, thật tuyệt, canh gà nhân sâm.

Bên ngoài khu chung cư nhà tôi có một quán gà nhân sâm, rất được các cô gái hoan nghênh, đương nhiên tôi cũng rất thích, nhưng một phần rẻ nhất còn phải 5-60, tôi luyến tiếc mua.

Đây là cho tôi?

Chắc là cho tôi rồi.

Tôi xách theo canh gà nhân sâm trở về phòng mình, đặt nó lên bàn nhìn chằm chằm nửa ngày không dám động đũa, sợ Chu Hàm Chương lát nữa đến nói với tôi không phải cho tôi, bảo tôi bồi tiền.

Qua khoảng mười phút đi, Chu Hàm Chương không có tin tức gì nữa, tôi đánh giá, anh hẳn là sẽ không đến “đòi nợ”, vì thế tức tốc mở nắp ra, tuy rằng bệnh còn chưa hết, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, một con gà, qua chốc lát đã bị tôi tiêu diệt sạch — thậm chí canh tôi cũng uống cạn.

Quả nhiên ăn no có sức lực, tôi nằm trên giường cả người là mồ hôi, mơ màng sắp ngủ, sướng không chịu được.

Giờ phút này tôi là tôi cắn người miệng mềm, bởi vì một phần canh gà nhân sâm, thay đổi cái nhìn của tôi về Chu Hàm Chương.

Anh là người tốt, chẳng qua không biết nói chuyện lắm.

Tôi mơ màng lại ngủ rồi, lúc dậy đã là buổi tối, cả người đều cảm thấy khá hơn nhiều, không bị sốt không đau đầu, lại là một hảo hán.

Thay quần áo, thu dọn rác, lúc bọc áo khoác xuống lầu vứt rác vừa lúc gặp được bạn cùng phòng tan làm trở về, bạn cùng phòng hỏi tôi: “Cậu đã khỏe rồi hả?”

“Tôi cảm thấy tốt rồi.”

Cậu ta cười: “Hôm nay người đến tìm cậu là thầy của cậu? Đối với cậu thật tốt.”

Thầy? Chu Hàm Chương?

“A không phải, chỉ là một người không quá quan trọng mới vừa quen biết thôi.”

Bạn cùng phòng của tôi cười ra tiếng ngỗng kêu: “Không quá quan trọng? Tôi thấy hôm nay lúc anh ta cõng cậu ra ngoài, bị cậu dọa sắc mặt trông tệ lắm, không biết còn tưởng rằng vợ anh ta sinh non đấy!”

Nói như thế nào đây?

Bạn cùng phòng này của tôi cậu ta không có ý xấu, nhưng giống với Chu Hàm Chương, không biết nói chuyện lắm.

“Anh ta?” Tôi cười hahahaha vài tiếng: “Tính cách anh ta siêu tệ, mới sẽ không có vợ đâu!”

Nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với canh gà nhân sâm của thầy Chu, ở trong lòng yên lặng xin lỗi anh.

Rất xin lỗi thầy Chu, tôi không nên nói ngài như vậy, ngài nhất định sẽ tìm được một người vợ xinh đẹp như hoa người mềm mại eo mềm săn sóc tỉ mỉ!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.