Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 67: Sao các bạn liều thế?!



Sáng ngày 19 tháng 11 đến lớp, Đỗ Quyên giao cho Thiên Vũ một nhiệm kinh khủng khiếp đó là buổi chiều mua giùm “chụy” một ký bột mì mang lên lớp để chào đón ngày nhà giáo Việt Nam.

Cả đám nghe xong liền xanh mặt quay sang nhìn nhau cùng một vẻ mặt: chiều nay... sống sót kiểu gì chứ???

Ơ hay trường cấm chơi bột mì, kim tuyến, hoa giấy rồi mà... sao các bạn liều thế?!

Buổi trưa đi học chính khóa, Băng Tâm và Thụy Du vừa bước vào lớp thì đã thấy Đỗ Quyên bắt đầu lấy mấy lọ kim tuyến đủ màu sắc ra “ trang điểm” cho mọi người trong lớp rồi, Quỳnh Dao và Lạc Sa đã trở thành nạn nhân từ đời nào rồi nên Băng Tâm và Thụy Du ngồi run run cầm cuốn tập che mặt lại giả vờ học bài hy vọng thoát khỏi bàn tay tử thần của Đỗ Quyên.

Băng Tâm thấy Bảo Xuyến lấy bột mì ném vào người Đông Quân nên ngồi cười hí hả, đột nhiên giọng nói như từ địa ngục vọng lên của Đỗ Quyên vang lên phía sau Băng Tâm: “ Hehehe Băng Tâm, Thụy Du quay mặt qua đây xíu đi”.

Băng Tâm muốn bật ngửa ngã xuống khỏi ghế luôn, cô và Thụy Du đang ngồi xếp bằng để chân trên ghế nên giờ muốn bỏ chạy e là cũng khó à.

Băng Tâm vừa mới bỏ chân xuống đất tìm đôi giày thì Đỗ Quyên đã chặn trước mặt Băng Tâm lại rồi, Băng Tâm tỏ vẻ đáng thương như một con thỏ gặp phải con sói: “ Đỗ…Đỗ Quyên à…hay là bạn tha cho tôi được không?”.

Đỗ Quyên cong môi lên mỉm cười gian manh rồi trả lời: “ Bây giờ muốn kim tuyến hay là bột mì? Kim tuyến thì chỉ trét lên má thôi còn bột mì… là từ trên xuống dưới à nha?”.

Ôi má ơi!!! Có lựa chọn thứ ba không hả???

Cuối cùng Băng Tâm và Thụy Du cũng chịu thỏa hiệp đưa mặt cho Đỗ Quyên tha hồ bôi kim tuyến lên.

Hai đứa ngồi nhìn nhau cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Đỗ Quyên tìm thấy đối tượng mới liền cầm lo kim tuyến chạy đi, Băng Tâm lôi trong cặp ra một cuộn băng keo,mắt của Thụy Du sáng rỡ lên: “ Ê sao ở đâu mà có sẵn hay vậy?”.

Trán Băng Tâm đầy hắc tuyến thở dài: “ Tao biết thế nào cũng phải dùng tới mà… đã trãi qua bao nhiêu lần 20 tháng 11 kinh hoàng rồi nên có kinh nghiệm ok”.

Băng Tâm và Thụy Du lấy băng keo dính mấy hạt kim tuyến ra cho nhau, hai đứa cũng tốt bụng chuyền cuộn băng keo xuống cho Quỳnh Dao, Lạc Sa, Linh Đan và Uyển Uyển.

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên mọi người quay về chỗ ngồi nghiêm túc học hành nhưng…khi giờ ra chơi tới, giáo viên vừa bước ra khỏi lớp là cả lớp liền hỗn loạn lên ngay.

Bột mì ném vào không trung bay trắng xóa cả lớp, mấy thành phần có máu mặt trong lớp bắt đầu lấy bột mì ném vào người của các thành viên trong lớp.

Băng Tâm cầm theo cuốn tập toán rồi cùng Thụy Du chạy ra khỏi lớp, cứ nghĩ là đứng ngoài hành lang sẽ an toàn một chút ai ngờ cái lớp này quá bá đạo trong ngoài gì cũng không tha hết.

Trong lúc hỗn loạn có ai đó ném bột mì vào chỗ của Băng Tâm, Thụy Du, Linh Đan và Uyển Uyển đang đứng thì cả bốn đứa liền né ra, mạnh ai nấy bỏ chạy thoát thân nên Băng Tâm bị lạc cả ba người kia.

Băng Tâm không dám ở khu vực nguy hiểm nữa nên bỏ chạy xuống sân luôn, cô chọn cái bồn cây ngay trước của phòng hiệu trưởng ngồi xuống học bài.

Chỗ này quá an toàn luôn rồi đó chứ!!!

Băng Tâm đang ngồi chăm chú xem lại bài để tiết tiếp theo kiểm tra 1 tiết môn toán thì đột nhiên có bàn tay ai đó đặt lên vai của Băng Tâm một cái làm cho cô giật mình muốn nhảy dựng lên luôn.

Băng Tâm nhăn mày quay lại thì thấy Thiện Ngôn đang đứng nhìn cô mỉm cười.

Mặt Băng Tâm sa sầm tối lại nhưng ngay sau đó cô liền thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là Thiện Ngôn, cô cứ tưởng là mấy thành phần làm loạn trên lớp tìm đến cô chứ.

Mà anh zai kia ơi! Có gì thì lên tiếng sớm xíu chứ đừng lù lù bất ngờ xuất hiện như ma vậy có được không? Có ngày anh sẽ làm người ta lên cơn đau tim mà chết mất!!

Chân mày Băng Tâm dần giãn ra: “ Là Thiện Ngôn hả??? làm tôi hết hồn cứ tưởng đứa nào tìm tôi để ném bột mì chứ”.

Thiện Ngôn ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm: “ Sao có mình Băng Tâm ngồi đây vậy mấy đứa kia đâu???”.

“ Hồi nãy cả đám đứng chung nhưng không biết bị ai đó ném bột mì tới nên mạnh ai nấy chạy, Tâm tìm hoài mà không thấy Thụy Du, Linh Đan với Uyển Uyển nên đi xuống đây, ngồi trước phòng hiệu trưởng cho an toàn hihihi”.

Thiện Ngôn gật gật đầu rồi lại hỏi: “ Ủa đã chọn chỗ an toàn rồi lúc nãy còn lo sợ làm gì?”.

Băng Tâm cười khổ: “ Bạn cũng nên biết mấy đứa trong lớp mình nó bá đạo đến mức nào chứ…ơ hay nhưng sao bạn lại ở đây???”.

Thiên Ngôn nhìn lên lầu hai rồi nói: “ Haiz tôi mà ở trên đó thì chết chắc với thằng Đông Quân cho nên chạy sớm cho nó lành hahaha”.

Băng Tâm vỗ vai Thiện Ngôn một cái:“ Thông minh như vậy là tốt hahaha”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.