Thụy Du là một người rất thích đọc thơ của Băng Tâm cho nên mỗi khi cô viết ra bài thơ nào cũng thường đưa cho Thụy Du xem và góp ý, Thụy Du xem bài thơ có tên là “ Gió” xong, lại lấy cuốn truyện của Băng Tâm ra trả cho cô và nói:“ Nói thật lòng nha Băng Tâm”.
Băng Tâm hồi hộp lời chờ đợi lời nhận xét về câu truyện của mình:“ Ừ cứ nói thật lòng y để còn sửa sai xót nữa”.
“ Tao cảm thấy nhân vật chính trong câu truyện này… giống như là… viết về mày và… Tuấn Phong á”.
Băng Tâm kinh ngạc kêu lên: “ Hả???”.
Sao con nhỏ này tinh ý thế????
Thụy Du liền nói: “Thiệt mà, tính cách của nữ chính rất trẻ con giống y như mày á”.
Băng Tâm nhíu mày: “ Ừ đúng là nữ chính có mang chút tính cách của tao thật nhưng có liên quan gì đến Tuấn Phong chứ?”.
Thụy Du bật cười rồi nói: “ Thì cái vụ cây thước gãy, giấy quỳ tím ở phòng thí nghiệm hóa, rồi chuyện bật máy tắt máy trong phòng tin học nè…”.
Băng Tâm mỉm cười:“ Thì có mượn chút sự việc thực tế nhưng đa phần là hư cấu mà tao với Tuấn Phong đâu có thân thiết như hai nhân vật trong truyện đâu”.
Thụy Du huých cùi chỏ vào khủy tay của Băng Tâm một cái:“ Nhưng chi tiết nam chính không nói chuyện với nữ chính làm cho nữ chính buồn là thật mà đúng không?”.
Băng Tâm ngẩn ngơ hỏi:“ Là sao không hiểu??”.
Thụy Du liền giải thích: “ Thì lúc trước Tuấn Phong cũng đột nhiên như vậy chẳng phải mày cũng buồn đó sao?!”.
Băng Tâm xua tay: “ Tại lúc đó bị điên nên buồn vui thất thường thôi đâu phải tại bạn đó đâu”.
Thụy Du cười ranh mãnh: “ Nói gì thì nói tao vẫn thấy giống mà hahaha”.
Mặc dù sự thật là vậy nhưng có bị đánh chết Băng Tâm cũng không thừa nhận đâu.
Người tiếp theo đọc truyện của Băng Tâm là Lạc Sa, Băng Tâm mong chờ một lời nhận xét khác với Thụy Du nhưng hình như kết quả không làm cô hài lòng cho lắm.
Lạc Sa nói:“ Cuốn truyện này giống như là viết về mày và Tuấn Phong á cái chi tiết cây thước gãy nè, rồi giấy quỳ tím nè,còn nhiều thứ khác nữa nhưng cái tính cách trẻ con của nữ chính và sự lạnh lùng khó đoán của nam chính là giống chắc luôn á”.
Nghe xong Băng Tâm muốn choáng theo luôn liền gân cổ lên cãi: “ Đã nói là không phải rồi mà chỉ tại mượn chút sự việc thật tế cho truyện thêm sinh động thôi mà”.
Lạc Sa liền đánh vào vai Băng Tâm một cái: “ Mà nè cái kết buồn quá à không chịu đâu mày nghĩ ra cách gì đó cho nhân vật chính gặp lại nhau đi mặc dù tao có chút chán đời thật nhưng tao vẫn muốn nhân vật của tao sống mà được hạnh phúc”.
Thụy Du cũng tán đồng: “ Ừ đúng đó, cái kết nữ chính chết thấy tội nam chính ghê luôn á mày sửa lại đi Băng Tâm”.
Băng Tâm hất mặt lên kiên quyết nói: “ Không đời nào cái kết như vậy là quá đẹp rồi không sửa nữa đâu… một cái kết bi sẽ làm người ta vương vấn lâu hơn hihi”.
Quỳnh Dao nghe ba đứa bàn luận chuyện cuốn truyện của Băng Tâm cũng rất tò mò nên nói với Băng Tâm: “ Ê cho tao mượn đọc với”.
Băng Tâm liền đưa cuốn truyện cho Quỳnh Dao rồi hồi hộp chờ đợi kết quả, sau khi đọc xong Quỳnh Dao nói với Băng Tâm: “ Có hai chi tiết làm tao thích, thứ nhất là lúc nữ chính bị mẹ mắng làm cho cô tuyệt vọng mất niềm tin vào gia đình tao nghĩ là bà mẹ vì con gái nuôi mà quá bất công với con gái ruột rồi, chi tiết thứ hai làm tao ấn tượng là lúc hai nhân vật chính gặp lại nhau sau 10 năm đọc đoạn đó thấy hay hihi”.
Băng Tâm thấy nhẹ lòng một chút nhưng vẫn hỏi: “ Thụy Du và Lạc Sa đều nói nam chính giống Tuấn Phong mày có nghĩ vậy không??”.
Quỳnh Dao nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “ Hình như là giống á còn nữa tính cách của nữ chính trẻ con giống mày”.
Băng Tâm đập đầu xuống bàn than vãn: “ Trời!!!! sao đứa nào cũng nói vậy hết á tao thấy có giống gì đâu chứ…không chịu đâu”.
Băng Tâm nghĩ đám con gái hay suy diễn lung tung mới nghĩ như vậy cho nên quyết định sẽ tìm một thằng con trai đọc thử truyện của mình xem nó nói gì và đối tượng mà Băng Tâm nhắm đến chính là Đông Quân.
Lúc đi học về Băng Tâm hỏi Đông Quân: “ Anh muốn đọc truyện không??”.
Đông Quân ngu ngơ hỏi: “ Truyện gì bé?”.
Băng Tâm tự hào nói: “ Truyện em viết”.
Đông Quân có vẻ ngạc nhiên:“ Oh em làm thơ rồi viết truyện luôn hả sao cái gì cũng làm được hết vậy?”.
Băng Tâm tỏ vẻ cáu vì chờ đợi câu trả lời của Đông Quân:“ Thế có đọc không??”.
Đông Quân hớn hở gật đầu lia lịa: “ Đọc cho anh mượn đi”.
Băng Tâm lấy cuốn truyện ra đưa cho Đông Quân rồi dặn: “ Anh đọc rồi trả cho em cấm chuyền lung tung cho người khác biết chưa với lại xem xong nhớ cho em nhận xét nha”.