Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 125: Khúc hát mừng sinh nhật



Buổi tối, cả đám kéo nhau đi ăn lẩu ở chỗ cũ, không khí cũng rất là vui vẻ lâu lắm rồi cả nhóm mới hội mặt đông đủ như này hiển nhiên là quá vui luôn rồi.

Trước hôm sinh nhật mình mấy hôm Băng Tâm có mè nheo bắt Thiện Ngôn về học thuộc bài hát “ Khúc hát mừng sinh nhật” để hát tặng mình, Thiện Ngôn từ chối đủ kiểu nhưng cuối cùng vẫn phải về học thuộc lòng để hát cho tiểu ma vương nhà mình nghe.

Ai bảo Thiện Ngôn từng nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ Băng Tâm.

Sau khi ăn uống no nê cả đám kéo nhau đi karaoke, bài đầu tiên hiển nhiên phải là” Khúc hát mừng sinh nhật” do Thiện Ngôn thể thiện rồi.

Âm nhạc du dương vang lên tiếng hát của Thiện Ngôn cũng vang lên theo 

“ Ngày hôm nay ta cùng hân hoan nơi đây 

Mọi người bên nhau ta hát mừng sinh nhật

1,2,3 ta cùg thổi tắt nến 

Happy Birthday, Happy Birthday to you”.

Đến đoạn điệp khúc tiếng anh thì tiếng hát ngọt ngào trong trẻo của Quỳnh Dao nhà mình vang lên

“On this day altogether will be 

I will all sing for your birthday 

One, two, three, we blow up the candles, 

Happy Birthday, Happy Birthday to you “.

Rồi cả đám cũng bè theo 

“Happy Birthday, Happy Birthday to you 

Happy Birthday, Happy Birthday to you”.

Băng Tâm cảm thấy rất vui vẻ đây có lẽ là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà cô nhận được trong ngày bởi vì bài hát này mọi người đều góp phần thể hiện, vừa chân thực vừa tha thiết tình bạn.

Khi đoạn nhạc quay lại một lần nữa thì Đông Quân cầm mic lên tự mình hát luôn 

“Ngày hôm nay ta cùng hân hoan nơi đây 

Mọi người bên nhau ta hát mừng sinh nhật

1,2,3 ta cùg thổi tắt nến 

Happy Birthday, Happy Birthday to you

On this day altogether will be 

I will all sing for your birthday 

One, two, three, we blow up the candles, 

Happy Birthday, Happy Birthday to you

Happy Birthday, Happy Birthday to you 

Happy Birthday, Happy Birthday to you”.

Lúc thấy Đông Quân giật lấy cái mic Băng Tâm dở khóc dở cười chuẩn bị tinh thần bị tra tấn lỗ tai nhưng sau khi giọng của Đông Quân vang lên cô thoáng ngạc nhiên, bình thường con hàng này hát bao dở và luôn luôn hát sai nhịp thế nhưng hôm nay lại hát khá ổn.

Ay chắc bị PĐT nhập cmnr!!!

Rủ đi karaoke vậy thôi chứ chỉ có Linh Đan, Quỳnh Dao, Lạc Sa, Thiện Ngôn hát thôi chứ nhân vật chính nhà mình chưa lần nào cầm mic hết.

Mấy người kia quẩy tung trời còn Băng Tâm thì ngồi trong ngồi trong góc nhìn theo mà mỉm cười.

Đông Quân ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm:” Bộ không vui hả???”.

Băng Tâm lắc đầu:” Không có, tại hơi mệt thôi”.

“ Thế anh kể chuyện cười cho em nghe nha”.

“ Ờ cũng được”.

“ Có một ông lão đi đánh cá và một bà vợ sống trong ngôi nhà nhỏ ven biển, ngày thứ nhất ra biển về ông kể cho bà vợ nghe chuyện mình gặp con cá vàng, ngày thứ hai ra biển về ông kể cho bà vợ nghe chuyện mình lại gặp con cá vàng, ngày thứ tư ông ra biển trở về cũng cho bà vợ nghe chuyện mình gặp con cá vàng. Bà vợ hỏi ngày thứ ba thì sao ông lão liền nhéo mũi bà vợ rồi hỏi: Là tôi kể hay bà kể”.

Băng Tâm chỉ lắng nghe mà không nói gì hết, Đông Quân liền hỏi:” Thế em không thắc mắc tại sao ông không kể ngày thứ ba ổng gặp gì à?”.

“ Thế ngày thứ ba thì sao??”.

Đông Quân cười gian đã đạt được ý đồ liền đưa tay nhéo mũi Băng Tâm một cái, Băng Tâm cau có:” Tại sao lại nhéo em??”.

“ Là anh đang kể chuyện hay là em đang kể chuyện?”.

Hai đứa phì cười, đến lúc này Băng Tâm mới biết mình vừa rơi hố của ai đó.

Lúc về nhà Băng Tâm nhận được một tin nhằn từ Đông Quân [Vào ngày này 17 năm trước đã có hai người thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho họ một món quà vô giá. Và cũng vào ngày này 17 năm sau lại có thêm một người nữa thầm cảm tạ thượng đế vì món quà mà ngài ban tặng].

[Hai người 17 năm trước thì biết rồi còn người 17 năm sau là ai vậy?].

[Nhiều chuyện đi ngủ đi hỏi nhiều làm gì?].

[Hỏi để biết].

[Thôi ngủ đi].

Hôm nay, đi học từ sáng tới tối mới về trông Băng Tâm mệt mỏi hẳn, lúc về nhà cô điện thoại liền kêu” ting” một tiếng Băng Tâm mở ra xem thì thấy tin nhắn của Đông Quân [Bé à, em ăn cơm nghỉ ngơi một lát đi rồi hẳn học tiếp nha…em cố quá đổ bệnh thì mệt lắm đó].

[Tự biết chừng mực].

[Em lúc nào cũng nói thế nhưng lại không làm thế bao giờ].

[Đang ăn cơm để lúc khác rồi giảng đạo ha].

[Uh vậy ăn uống rồi nghỉ ngơi đi anh không làm phiền em nữa].

Băng Tâm lắc đầu thầm nghĩ” Bộ rãnh quá không có việc làm hay sao vậy trời”.

Rồi những ngày sau đó thái độ của Đông Quân đối với Băng Tâm rất lạ lùng tự nhiên quan tâm đến mức không cần thiết làm cho cô có chút mất tự nhiên mỗi khi gặp mặt Đông Quân.

Băng Tâm đang chuẩn bị đi học thì thấy tin nhắn của Đông Quân gửi tới [Lát nữa đi học mang tập tin học cho anh mượn với nha].

[Ok].

5 phút sau điện thoại lại lêu “ting” một tiếng, Băng Tâm mở ra xem thì thấy Đông Quân nhắn [Chúng ta cho nhau một cơ hội quay lại được không hả Băng Tâm?].

Băng Tâm đứng hình khoảng 15 giây rồi bất chợt nhếch môi mỉm cười một cách yêu nghiệt thầm nghĩ” Tự nhiên… muốn làm đấng cứu thế dẹp loạn cái đám nam cặn bã trên đời ghê ta”.

Thiên đường có lối không đi địa ngục không cửa lại tự ý xong vào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.