Viên Dao phát hiện Cửu Vân lúc say rất đáng yêu. Bề ngoài anh trông vô cùng tỉnh táo nghiêm trang, nhưng lại dựa vào cô rất sát, bám dính người rất dữ, đến mức quản gia cũng không thể tách cô ra khỏi anh.
"Phòng cậu chủ ở lầu hai, đành nhờ tiểu thư đưa cậu chủ lên giùm tôi."
"Nhưng..."
Không đợi cô kịp nói hết, quản gia đã đi vào trong bếp chuẩn bị những thứ khác. Cô sờ sờ mặt anh, muốn xem thử anh còn nhìn thấy đường hay không. Nào ngờ tới anh lại mỉm cười ngọt ngào, dụi má vào tay cô như một con mèo đen lớn.
Đáng yêu chết đi mất!
Viên Dao ho lên vài cái, cố gắng giữ sự bình tĩnh.
"Chú, chú vẫn nghe thấy tôi nói gì chứ."
"Ừm." Anh gật đầu, ánh mắt long lanh chỉ thu gọn toàn bộ lại thành một mình cô.
"Chúng ta đi lên phòng chú nhé. Chú nhớ chỉ đường cho tôi."
Viên Dao tự giác hạ thấp giọng nói trở nên ngọt ngào dụ dỗ, sau đó từng bước đỡ Cửu Vân lên lầu. Anh đi theo phía sau cô, tay không rời tay một tấc, ánh mắt chỉ chăm chăm về phía cô, và rồi dừng lại khi đến cánh cửa to nhất.
"Đây là phòng của chú sao?"
Đáp lại câu hỏi của cô, anh lại gật đầu.
Viên Dao mím môi, đành phải tự mình mở cửa bước vào trong. Căn phòng ngập tràn mùi hương nam tính của Cửu Vân khiến cô mém ngã quy. Thiết kế chủ yếu hai tông màu xám và trắng, vô cùng gọn gàng và có quy củ, dường như có chút khác biệt với người đàn ông thích trêu ghẹo này.
Viên Dao đỡ Cửu Vân ngồi xuống giường, sau đó mới khẽ thở ra một tiếng. Cô vào địa bàn của người ta luôn rồi, hiện tại chạy còn kịp không. (2
Vào lúc đang suy nghĩ, quản gia bất thình lình đi vào, đem canh giải rượu và thao nước ấm đến đặt trên bàn cạnh giường.
"Đêm nay đành nhờ tiểu thư chăm sóc cậu chủ giùm. Cậu ấy khi say hay bám người lắm."
"Nhưng mà cháu.."
"Cảm ơn tiều thư." (2]
Quản gia nở nụ cười tươi roi rói rồi rời đi ngay lập tức, bỏ lại mọi rắc rối cho cô.
'Viên Dao?"
Cửu Vân khẽ kêu lên một tiếng, ánh mắt chợt hiện lên vẻ đáng thương khiến Viên Dao ôm lấy tim.
"Chú biết tôi là ai sao?" Cô dò hỏi lại.
"Là Viên Dao... bạn gái... đáng yêu."
Viên Dao quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn Cửu Vân quá nhiều vì lo sợ bản thân sẽ hóa sói, nhưng người ngồi trên giường lại cứ thích khiêu khích cô. @
"Viên Dao sao lại quay mặt đi? Muốn ôm."
Cửu Vân ôm hờ lấy eo Viên Dao, vẻ mặt mong chờ được đáp lại khiến cô không nỡ từ chối. Giây sau, cô áp mặt mình xuống, ở trên môi anh đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Ngoan, uống canh giải rượu nhé. Không mai sẽ mệt."
Cô với tay lấy bát canh, nhưng người trong lòng lại chôn mặt vào ngực cô không chịu ngẩng lên.
"Không muốn uống." Giọng nói rầu rĩ phát ra.
Vài phút sau, Viên Dao sa sẩm nét mặt, người đàn ông này khi say cũng khó dỗ y hệt như lúc tỉnh táo. Cô đã tiến phật thì đành tiễn đến cuối đường vậy. Hớp lấy ngụm lớn canh giải rượu, cô bóp chặt cằm anh rồi áp môi mình xuống, truyền từng dòng chất lỏng qua nhưng không hiểu sao lại dần trở thành nụ hôn dây dưa.
Viên Dao ngồi trên đùi Cửu Vân, ngậm lấy môi dưới anh mà dày vò.
"Chú thích ai nhất?"
"Thích Viên Dao nhất."
"Thích mãi chứ?"
"Mãi mãi luôn. Chỉ muốn Viên Dao thôi." @
"Ngoan thế!"
Cửu Vân được khen liền nở nụ cười, mà không biết toàn bộ đều bị Viên Dao nhiệt tình quay lại, sau này sẽ làm thứ uy hiếp nếu cô rơi vào bất lợi so với anh. Thật là một kế hoạch thông minh.
"Được rồi, chú nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Bàn tay vẫn bị anh nắm chặt: "Đừng rời đi."
"Được, tôi không đi. Tôi ở đây với chú."
Viên Dao cằn nhằn, nhưng vẫn vắt chiếc khăn ấm đặt lên trán Cửu Vân, nhẹ nhàng dỗ ngọt để anh nhắm mắt, cuối cùng bản thân cũng vì mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
Giữa đêm khuya, Cửu Vân đau đầu tỉnh dậy, chợt cảm nhận bên tay có ai đó đang vỗ nhẹ an ủi khiến anh nhíu chặt mày. Là ai dám xông vào phòng riêng của anh như thế? Cho đến khi nhìn kỹ lại, Viên Dao gục đầu lên giường, trong giấc mộng vẫn vỗ về người đàn ông khó chiều này. @
Cửu Vân thoáng tỉnh táo lại, sau đó nhớ tới những việc bản thân đã làm và đã nói thì liền muốn đâm đầu vào gối ngất đi cho rồi, nhưng vẫn quay sang nhìn Viên Dao thêm vài lần, trái tim lặng yên bất giác đập loạn nhịp. 2
Cửu Vân ôm Viên Dao lên giường, để cô ngủ say trong lòng mình, có lẽ đối với anh thì đây không phải là cảm giác quá tồi tệ. Hay là anh kêu cô chuyển về đây sống luôn nhỉ?