Sau khi băng đảng ma túy bị tóm gọn, ông trùm Trác Duệ Quân chết. Từ đây mọi góc khuất đen tối của xã hội đã được phơi bày ra ánh sáng.
Lý Kỳ cục trưởng cục cảnh sát, cùng với một số quan chức cấp cao khác bị điều tra về tội tham ô và nhận hối lộ. Tất cả điều bị bắt và chắc chắn pháp luật sẽ đưa ra cho họ một bản án thích đáng cho tội danh của họ.
Tuy nhiên, hành trình đi tìm lại công lý chưa bao giờ là dễ dàng cả, ông trùm Trác Duệ Quân bị lật đổ, chắc chắn sẽ có nhiều ông trùm khác vươn lên nắm quyền.
Nhưng những người đi tìm công lý ấy vẫn không hề nản lòng vì trong họ có tình yêu đối với quê hương, đất nước của mình, họ không bao giờ cho phép cái ác được hoành hành ở nơi mà họ sống và đặc biệt hơn là họ có một trái tim bằng sắt thép,sự dũng cảm, bất phục trước những cái ác, cái xấu, và điều đó sẽ giúp họ chiến thắng.
Bởi không gì có thể đánh bại được chính nghĩa cả, cái ác rồi cũng sẽ bị tiêu diệt!
……………….
Sau khi Trác Duệ Quân chết, không lâu sau Triệu Lan Vy cũng sinh, cô sinh non trước vài tháng.
Một bé gái rất đáng yêu, giống hệt như Trác Duệ Quân.
Khoảng nửa năm sau, Vĩ Phàm và Ninh Hạ cũng làm đám cưới, Triệu Lan Vy ở lại tham dự đám cưới của hai người bị họ.
Sau đó cô đưa ra quyết định sẽ rời khỏi Nam Thành.
" Triệu Lan Vy, cậu định rời khỏi đây thật sao? " Ninh Hạ tiếc nuối không muốn để cho cô đi.
" Ừ, cậu cũng biết mình là người không thích ở một chỗ quá lâu mà. "
" Nhưng cậu đi như vậy, còn con gái của cậu nữa thì sao, cậu ở đây có mình và Vĩ Phàm giúp cậu, cậu đi rồi một mình làm sao có thể chăm sóc em bé được. "
Triệu Lan Vy mỉm cười:" Ai nói mình đi một mình chứ."
Ninh Hoa không hiểu ý của Triệu Lan Vy, chớp chớp đôi mắt nhìn cô.
Triệu Lan Vy bỏ tay vào trong chiếc túi đang đeo trên vai mình, cẩn thận lấy hũ tro cốt ra:" Mình đi cùng với anh ấy…. " Giọng của cô bỗng nghẹn lại, không nói tiếp được nữa.
Trác Duệ Quân không chết, một người chỉ thật sự chết đi khi trên thế giới này không còn ai nhớ đến người đó nữa.
Và cô biết rằng anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh cô.Cho dù thể xác của anh bây giờ đã hoá thành cát bụi nhưng cô biết tình yêu của anh vẫn còn đó, nó mãnh liệt đến mức cô có thể cảm nhận được nó dù không nhìn thấy anh.
Tình yêu của hai người họ dành cho nhau sâu sắc đến mức không có gì ngăn cản được. Mạnh mẽ đến mức dường như nó có thể vượt qua khỏi những quy luật bất biến của tạo hoá, không gì có thể ngăn cản được tình yêu của họ, ngay cả là cái chết.
Ninh Hoa thấy được sự kiên định trong mắt của Triệu Lan Vy, từ xưa đến giờ Triệu Lan Vy đã quyết định một điều gì đó rồi thì rất khó lung lay được, nên cô cũng không cản nữa:" Vậy cậu đi nhớ thường xuyên gọi điện thoại cho mình đó."
Triệu Lan Vy gật đầu, sau đó xách vali lên, cả nhà ba người cùng bắt đầu cuộc hành trình mới.
………………
5 năm sau.
Ở một đất nước xa xôi nọ, Triệu Lan Vy đang ngồi ở một góc nhỏ của thành phố, cô ngồi đó để chờ pháo hoa được bắn lên.
Hôm nay là giao thừa, thấm thoát cũng đã gần 5 năm, năm nào vào thời khắc giao thừa cô cũng ngồi chờ xem pháo hoa.
Đường phố bây giờ rất đông đúc, có rất nhiều đôi tình nhân trẻ đang tay trong tay cùng nhau đi dạo phố.
Triệu Lan Vy ngồi trên một chiếc ghế đá, con gái nhỏ ở trong lòng cô đang ngủ say.
Trên tay ôm hũ tro cốt của Trác Duệ Quân, cũng bởi vì điều này mà có rất mình người hiếu kỳ nhìn cô, nhưng cô không quan tâm, bởi vì 5 năm nay, lúc nào cô cũng bị người ta nhìn như thế … quen rồi!
12 giờ.
Pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm.
Triệu Lan Vy nhìn thấy pháo hoa lấp lánh mà mỉm cười khẽ nói.
" Duệ Quân! Pháo đẹp thật đấy, chưa bao giờ em thấy pháo hoa lại đẹp như lúc này."
Rồi cô cúi xuống, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên hũ tro cốt ấy.
Cô hôn rất lâu, từ lúc pháo hoa được bắn lên đến khi pháo hoa đã tàn, cô vẫn còn hôn anh…
……………….
Trong năm năm trời, Triệu Lan Vy đã đi rất nhiều nơi, đến rất nhiều vùng đất khác nhau, mỗi nơi cô điều nán lại để ngắm nhìn cảnh đẹp và vẽ lại khung cảnh ở nơi đó.
Chẳng mấy chốc cô đã có một gia tài tranh vẽ đồ sộ, và cũng từ đây tranh của cô đã được nhiều người biết đến.
Trong tranh của cô vẽ khiến cho người xem cảm nhận được rất rõ hai thứ đó là " tình yêu và nỗi nhớ ".
Tình yêu có lúc dịu dàng, êm ả nhưng cũng có lúc mãnh liệt đến mức dường như nó có thể vượt qua cả sự sống và cái chết, cho dù âm dương cách biệt nhưng vẫn không thể ngăn cản được tình yêu của hai người họ tiếp tục nảy nở theo năm tháng, nhưng trong cái tình đó lại khiến cho người ta man mác buồn, một nỗi buồn không tên, một nỗi buồn của sự nhớ nhung, cách trở.
Hai thứ ấy không tách rời nhau mà hoà quyện vào nhau trong từng đường nét và màu sắc được phối trong bức tranh, đó cũng chính là nét đặc biệt trong tranh của cô mà không một hoạ sĩ nào khác có được.
Và có một bức tranh đã khiến tên tuổi của cô vụt sáng trong giới hội họa, đó làm bức tranh vẽ lại hình ảnh của một đôi nam nữ, chàng trai bế cô gái lên, họ cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa sáng rực trên bầu trời trong đêm giao thừa.
Tình yêu của họ trao cho nhau nồng nàn và sâu sắc, dù không vẽ mặt của hai người đó nhưng người xem tư nhiên lại có thể cảm nhận được sự ấm áp của chàng trai dành cho người con gái anh yêu.
Một điều tất nhiên, bức tranh này không phải chỉ là một phút ngẫu hứng của người hoạ sĩ ấy, bức tranh được cô vẽ bằng tất cả tình yêu của cô đang có bởi thế nó mới đủ sức lay động đến trái tim hàng triệu người xem, khiến cho họ đều rung động theo tình yêu mãnh liệt ấy.
Không những vậy, người hoạ sĩ ấy đã giới thiệu bức tranh này với rất nhiều dòng chữ, khi đọc xong dòng chữ ấy người xem lại bất chợt cảm thấy nghẹn lòng.
" Hồng trần chính là một cõi mộng
Mộng vỡ tan rồi...em mất anh!
Anh đi đến một miền đất lạnh
Anh chẳng muốn em theo cùng
Bỏ tình yêu của anh ở lại với biển người tấp nập
Bỏ em lại cùng tình yêu và nỗi nhớ khôn nguôi
Để tình này cứ thế mà âm ỉ
Không dữ dội
Không cuồng nhiệt
Mà sâu thẳm
Rồi như thế cứa vào tim em
Đau vẫn nhớ, buồn vẫn cứ thương
Năm tháng vấn vương đã thầm ước
Dệt mộng uyên ương gửi theo gió mây
Người giờ là gió, giờ là mây hay đã hòa vào cát bụi
Xin hãy nhớ rằng
Dù mộng cõi trần đã vỡ
Nhưng tình này lại chẳng hề tan
Tình dang dở mới là tình chẳng tàn
Tình đó với em là cả trái tim, cả linh hồn, cả tuổi trẻ