Một Kiếp Vấn Vương

Chương 50: Bỏ trốn (1)



Đã mấy ngày trôi qua, Triệu Lan Vy cứ im lặng không chịu mở miệng, ai hỏi gì cũng không nói, cô cứ ngồi trong phòng thất thần nhìn ra cửa sổ.

Lâu lâu mắt lại đỏ hoe….

Mà mấy ngày nay số lần cô gặp Trác Duệ Quân cũng không nhiều, hắn biết bây giờ người cô không muốn gặp nhất là hắn, nên hắn không đến gần cô.

Hắn biết cô đang rất hận hắn, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh oan nghiệt như thế này, nhưng hắn không thể nào vì cô mà tha cho kẻ đã giết cả gia đình của mình.

Chính ông ta đã khiến hắn phải khổ sở, chính ông ta đã biến hắn thành một đứa trẻ mồ côi khi vừa lên 9 tuổi, một độ tuổi non nớt, chưa thể nào biết hết được những khắc nghiệt, cay đắng của cuộc đời này là gì.

Ấy vậy mà, hắn phải một mình trải qua tất cả những điều đó, cuộc sống này vốn dĩ không cho hắn có quyền được chọn lựa, hắn bắt buộc phải trưởng thành sớm, bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ, tàn độc hơn bất kỳ ai, bởi nếu không mạnh mẽ hắn sẽ không thể nào bảo vệ được bản thân mình, nếu không học được cách tàn nhẫn với người đời thì người đời cũng sẽ tàn nhẫn lại gấp trăm gấp ngàn lần với hắn mà thôi.

……………..

Trăng hôm nay rất sáng, hôm nào cũng sáng như vậy.

Đêm xuống hắn lại lén vào phòng, trộm nhìn Triệu Lan Vy của hắn một chút cho đỡ nhớ.

Ánh trăng lung linh trên cao rọi vào gương mặt xinh đẹp của người con gái ấy, khắc họa lên từng đường nét thanh tú, khảm sâu vào trong tim hắn, chẳng thể nào quên….

Hắn không dám đến quá gần cô vì sợ làm cô thức giấc, hắn sợ thấy ánh mắt căm thù trừng lên nhìn hắn.

Hắn sợ cô sẽ nói ra những lời ghét bỏ dành cho hắn, sợ cô sẽ nhào đến nắm lấy cổ áo hắn mà gào thét, rồi bật khóc tức tưởi trước mặt hắn, đòi hắn phải trả mạng cho ba của cô, lúc đó, trái tim sẽ rất đau, hắn sợ mình sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh đó.



....................

Mỗi ngày, nếu Triệu Lan Vy không xuống nhà ăn thì vẫn sẽ có người hầu cơm bưng nước rót đến tận nơi cho cô.

Nhiều lúc cô thấy kinh tởm chính bản thân mình, cô sống trong nhà của kẻ đã giết ba mình, thức ăn mà cô ăn hằng ngày, cả quần áo mà cô mặc cũng đều từ tiền của Trác Duệ Quân, từ những đồng tiền bất hợp pháp, những đồng tiền đó đôi khi đã thấm qua máu của biết bao nhiêu người rồi vào tay hắn.

Bởi thế cô không cho phép bản thân mình để sai lầm chồng chất thêm sai lầm nữa. Cô không thể ở bên cạnh một con người máu lạnh như hắn.

Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cô sẽ bỏ trốn, trốn khỏi hắn. Cô sẽ đi thật xa không bao giờ trở lại nữa, không bao giờ cô muốn gặp lại hắn, gặp lại kẻ sát nhân đã giết chết ba ruột của mình.

Triệu Lan Vy đã ở lâu trong lâu đài nên cô đã quen từng ngóc ngách ở đây, cô biết được ở vườn hoa có rất ít người canh gác. Hàng rào ở chỗ này cũng không cao lắm, cô có thể leo ra ngoài từ nơi này.

Vừa suy nghĩ xong, cô đã quyết định lựa chọn sẽ trốn khỏi đây ngay trong ngày hôm nay.

Đúng thật như những gì cô đã nghĩ, ở vườn hoa vệ sĩ canh gác rất lỏng lẻo. Triệu Lan Vy không có thời gian để suy nghĩ nên làm hay không, mà ngay lập tức cô đã trèo lên hàng rào.

Lúc chân vừa chạm đất cô đã bán sống bán chết chạy đi....

Triệu Lan Vy rời khỏi nhà nhưng chẳng mang theo một thứ gì ngoài bộ đồ trên người cô đang mặc, ngay cả dép cô còn không kịp mang vào lại mà đã chạy đi.

Những viên đá thô cứng trên mặt đường khiến chân cô bị đau, nên tốc độ có phần bị giảm xuống. Chỉ mới chạy được một đoạn thì không chạy nổi nữa mà dừng lại một chút.

Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau vòng qua cổ cô càng ngày càng siết chặt. Triệu Lan Vy sắc mặt đã tím tái không ngừng giãy dụa:" Thả…tôi ra…" Cô cố gắng dùng tay mình để cậy cánh tay đó ra khỏi cổ cô.

Tên đó nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Triệu Lan Vy rất hả hê mà cười toáng lên:" Haha...Tụi bây phải chết! Tụi bây đáng phải chết!"



Triệu Lan Vy khó nhọc nói:" Tôi không gây thù với anh…tại sao lại muốn giết tôi. "

" Mày bước ra từ ngôi nhà đó, những kẻ ở trong ngôi nhà đó đều là kẻ thù của tao." Hắn vừa nói vừa chỉ tay về hướng lâu đài Nam Cung cách bọn họ một khoảng không xa:" Những kẻ trong đó đều là ác quỷ đội lốt người, nếu không vì bọn chúng buôn bán ma túy thì tao đâu vướng vào chất cấm đó, nghiện ngập để bị xã hội xa lánh tao như bây giờ, ngay cả gia đình tao cũng không cần tao nữa, họ bỏ mặt tao sống chết như thế nào cũng chẳng thèm quan tâm. "

" Nếu đã biết như vậy thì anh còn vướng vào những thứ đó để làm gì? "

Hắn bỗng nhiên tức giận mà hét lên:" Mày tưởng tao không muốn bỏ sao, mày nghĩ muốn bỏ được cái thứ chết người đó là dễ thương lắm sao? "

Hắn càng lúc càng siết chặt cổ của cô hơn.

Ngay vào lúc này, đoàn xe của Trác Duệ Quân đã trở về, hôm nay hắn lại trở về nhà sớm hơn thường ngày.

Chiếc xe chạy đến trước mặt Triệu Lan Vy còn chưa dừng hẳn thì Trác Duệ Quân đã đạp vào cửa xe vội chạy ra ngoài.

Cô nhìn thấy Trác Duệ Quân, dáng vẻ của hắn dường như sắp phát điên lên, phẫn nộ nói:" Thả cô ấy ra!!! "

Rất nhanh chóng mấy tên đàm em của Trác Duệ Quân đều đã xuống xe, một tốp thì đứng bên cạnh bảo vệ cho Trác Duệ Quân, tốp còn lại thì bao vây xung quanh chỗ của cô lại, tất cả đều cầm súng chĩa thẳng vào cái tên đang khống chế cô.

Nhưng cái tên đó dường như chẳng có gì là sợ hãi mà vẫn cười ha ha tự đắc, rồi hắn đưa đến trước mặt cô một cây kim tiêm, trên đầu kim mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu đỏ tươi đến chói mắt.

" Tao nói cho mày biết, tao bị nhiễm HIV, sắp chết rồi, nhưng trước khi chết tao nhất định sẽ lôi hết đám tụi bây theo cùng. "

Sắc mặt của Triệu Lan Vy bây giờ đã trắng bệch.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.