Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 48



Khi Mễ Chu tỉnh lại đã là tám giờ sáng hôm sau, y sờ sờ vị trí bên người, quả nhiên đã lạnh đi, Trịnh Viễn hôm qua đã nói hắn phải đi có chút việc, ra ngoài sớm, Mễ Chu cũng không hỏi nhiều, ừ hử hai tiếng cho qua.
Y chậm rì rì trườn ra khỏi giường, xếp lại chăn gối, trải lại ga giường, sau đó lại chậm rì rì hâm nóng bữa sáng yêu thương Trịnh Viễn chuẩn bị, vừa đun nóng, vừa đánh răng rửa mặt.
Nghe thấy lò vi sóng "đinh" một tiếng, Mễ Chu đem bánh bao nóng hổi ra, đặt trên đĩa nhỏ, năm sáu miếng liền tiêu diệt gọn cái bánh bao, sau đó chỉ loáng sau liền chén sạch sẽ mấy cái bánh bao Trịnh Viễn chuẩn bị.
Cuối cùng thay bộ lễ phục màu trắng mà mẹ Mễ mua ở Paris tặng cho, không có cà vạt tương xứng liền chạy sang mượn cà vạt xanh ngọc của Trịnh Viễn, y ngoan ngoãn ngồi ở sô pha, chờ Khưu Tuyền đến đón.
Ngay khi Mễ Chu ngồi ngẩn ngơ không biết làm cái gì, y đột nhiên phát hiện cạnh phòng ngủ có một cánh cửa đóng chặt.
Trịnh Viễn lái xe không được yên lòng, trái tim nhảy bang bang trong lồng ngực, hắn không thể không thừa nhận rằng mình đang vô cùng hồi hộp, vô cùng khẩn trương. Mặ dù đã cùng Khưu Tuyền nghiên cứu một phương án vô cùng an toàn, nhưng mà Trịnh Viễn vẫn không rõ ràng, hắn đang sốt ruột cái gì a.
Trịnh Viễn luôn luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sở dĩ lâu như vậy còn chưa nói cho Mễ Chu thân phận của mình, bởi vì hắn muốn trước khi nói cho y rõ ràng mọi chuyện, hắn muốn biết, người Mễ Chu yêu thật sự là ai, là bản thân mình, hay là Lộ Mang?
Đây chính là tình yêu đầu tiên của Trịnh Viễn, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi một chi tiết hắn nghĩ tới, đều được suy nghĩ thật kỹ càng, không hề bỏ qua một chi tiết nào.
Hiện giờ hắn nguyện ý nói cho Mễ Chu thân phận của mình, phần lớn là do hắn đã có thể xác định được tâm ý của Mễ Chu đối với bản thân mình, dựa theo những gì Khưu Tuyền nói, hai người đã ngủ cùng giường, ăn cùng bàn, ba mẹ đã thấy, bạn bè đều biết, hắn còn muốn che đậy cái gì nữa.
Trịnh Viễn cảm thấy những lời Khưu Tuyền nói vô cùng có lý, lúc ấy còn khen ngợi Khưu Tuyền, "thông minh đột xuất", Khưu Tuyền cao hứng một hồi lâu mới biết Trịnh Viễn đang nói móc y, khi tỉnh táo lại chuẩn bị đấu võ mồm thì Trịnh Viễn đã cao chạy xa bay.
Cho dù giờ khắc này, trong lòng của Trịnh Viễn vẫn còn chút khúc mắc nhỏ, đối với tâm lý của Mễ Chu, hắn vẫn không hiểu được rõ ràng,vô luận là khi liều mạng làm việc để chạy về với Mễ Chu, hay là Mễ Chu đánh đàn cho hắn, hay là Mễ Chu bày tỏ tâm ý của y trước mặt ba mẹ, Trịnh Viễn đều cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng mà, trong lòng của hắn, vẫn có chút băn khoăn, phải chăng là bản thân kém cỏi, Trịnh Viễn cũng không hiểu được, mình đang băn khoăn điều gì.
Mễ Chu đột nhiên nhớ tới, căn phòng kia là thư phòng của Trịnh Viễn, là căn phòng duy nhất mà y chưa từng đi qua, bởi vì Trịnh Viễn từng nói với y, trong phòng có chứa tài liệu liên quan đến các vụ làm ăn của công ty trước kia, nhưng mà Mễ Chu muốn xem cũng không có vấn đề gì. Có điều Mễ Chu cho rằng, nếu là tài liệu mật của công ty, mình không nên động vào, tránh gây phiền toái.
Mễ Chu tưởng rằng, căn phòng như vậy Trịnh Viễn nhất định sẽ khóa lại, nhưng mà Mễ Chu thật không ngờ, y chỉ mới động vào nắm cửa, phát hiện nó vẫn đang mở ra.
Chỉ cần dùng lực một chút, là có thể biết được tất cả bí mật của Trịnh Viễn...... Kỳ thực Mễ Chu vẫn luôn thắc mắc, theo lí thuyết mà nói, Trịnh Viễn là người quản lý mạng của một công ty, có thể xin phép nghỉ ở nhà thì không nói, nhưng mà tiền lương có vẻ hơi nhiều, y không chỉ thắc mắc một lần, Trịnh Viễn thật sự là quản lý mạng tại công ty thật sao.
Chỉ cần đẩy cửa vào là sẽ có câu trả lời...... Bàn tay đặt ở nắm cửa có chút run rẩy, Mễ Chu hít sâu một hơi, ổn định lại nhịp đập của tim mình, nhưng cuối cùng, vẫn từ từ bỏ tay ra.
Vô luận Trịnh Viễn làm cái gì, lúc này bản thân y cũng không còn đường rút lui nữa, Mễ Chu cười cười, lại một lần nữa ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế sô pha, y từng nghĩ đến, nếu Trịnh Viễn làm chuyện phi pháp, bản thân mình có bỏ hắn mà đi hay không?
Nhưng bây giờ, đáp án của Mễ Chu vô cùng đơn giản, dù cho Trịnh Viễn có làm chuyện gì đi chăng nữa, bản thân mình cũng chỉ có thể đứng sau làm chỗ dựa cho hắn, đã sa vào rồi, nói rời đi là rời đi được hay sao.
Mễ Chu nghĩ như vậy, vừa lúc đó điện thoại liền đổ chuông ầm ĩ, y cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Khưu Tuyền gọi tới, lúc tiếp điện thoại còn đang định oán giận một tiếng, đã trễ rồi còn chưa tới đón y, Khưu Tuyền đã nói trước.
"Mễ Chu, cậu phải bình tĩnh khi nghe tôi nói, lập tức đi xuống, tôi đang ở dưới lầu chờ cậu." Khưu Tuyền hít sâu một hơi, "Trịnh Viễn đã xảy ra tai nạn xe cộ."
Dọc theo đường đi, Trịnh Viễn luôn suy nghĩ chuyện của Mễ Chu, khi đi qua một ngã tư đường, liền không chú ý đến đèn giao thông, lúc ấy ở đoạn đường bên kia liền có một chiếc xe tải chạy tới, mất lái lao về phía xe Trịnh Viễn, khi hắn nhận ra thì đã quá muộn, cố gắng bẻ lái, nhưng vẫn bị xe tải va vao, khiến xe của hắn lật nghiêng ở ven đường.
Túi khí an toàn nhanh chóng được bung ra, khiến Trịnh Viễn ngạt thở, cho dù như vậy, hắn vẫn cảm nhận được có dòng chất lỏng ấm ấm sền sệt đang chảy từ trên trán mình xuống, khi chảy tới mí mắt, khiến ánh mắt của hắn trở nên mơ hồ.
Cầm điện thoại báo trước cho Khưu Tuyền một tiếng để y lựa lời nói lại với Mễ Chu, khi cầm điện thoại lại động vào nhật ký của Mễ Chu.
Bây giờ, lại không thể nói rõ cho em được nữa...... Trịnh Viễn cố gắng gọi điện cho Khưu Tuyền, sau đó ngất lịm.
Khưu Tuyền nghe thấy âm thanh mở cửa xe, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mễ Chu đứng ở nơi đó, khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng lung lay như sắp đổ, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, y sẽ gục xuống.
"Đi, nhanh đi bệnh viện," đôi môi của Mễ Chu trở nên run rẩy vô cùng, "Khưu Tuyền, nhanh đi bệnh viện a."
"Cậu đừng sốt ruột, đừng có gấp," Khưu Tuyền khởi động máy, quay đầu xe về phía đường lớn, nhìn Mễ Chu đang cuộn mình ở bên cạnh, cả người run lẩy bẩy, lại nhớ đến lời Từ Thương nói, Mễ Chu có tiền sử bệnh tim, vì thế liền mở miệng nói, "Mễ Chu, tôi vừa rồi mới ở bệnh viện ra, họ nói Trịnh Viễn chỉ bị ngoại thương mà thôi, bác sỹ nói, bởi vì đầu bị va chạm, nhưng được túi hơi bảo vệ cho nên chỉ gây nên chấn động nhỏ ở não bộ, hay là, cậu cứ đến họp báo.....?"
Có trời đất chứng giám, Khưu Tuyền nói như vậy chỉ vì lo lắng cho Mễ Chu, Trịnh Viễn không muốn tham gia họp báo, tình huống lúc này trăm lợi không hại, còn đây là lần đầu tiên Mễ Chu làm người chế tác âm nhạc điện ảnh, lúc trước khi ca khúc chủ đề của 'Phong Cực' được đưa ra, rất nhiều người tò mò về Mễ Chu, hiện nay số người tới dự họp báo gồm cả giới truyền thông và khán giả. Trong đó, một phần ba là do Hạ Ẩn mà tới, một phần ba là do Lộ Mang hấp dẫn, còn gần một phần ba số còn lại là do tò mò về Mễ Chu. Nếu lần này Mễ Chu tham gia họp báo, chắc chắn sự nghiệp của y sẽ tiến thêm một bước vô cùng lớn, huống chi, ngồi canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Trịnh Viễn, cũng đâu giúp hắn được gì.
"Anh đang nói cái gì vậy!?" Mễ Chu gần như là gào lên, "Trịnh Viễn còn đang cấp cứu trong bệnh viện, tôi làm sao có thể an tâm mà tham gia cái họp báo gì gì kia!?"
".......Nhưng mà có ở bệnh viện cũng đâu có làm được gì."
"Tôi ở bên anh ấy, an tâm," Mễ Chu khó chịu mà nhu nhu huyệt thái dương, "An tâm là đủ rồi."
Bởi vì Mễ Chu và Trịnh Viễn cùng không thể tham gia họp báo, Khưu Tuyền cũng không có biện pháp gì, đành phải chạy trở về, trước khi về, y nhìn Mễ Chu đang ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, không biết phải nói gì mới tốt, ngay khi do dự không biết có nên gọi Từ Thương đến hay không, Mễ Chu đột nhiên mở miệng.
"Anh đi về trước đi.:
"..........Một mình cậu không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề gì," Mễ Chu quay sang.... nhếch môi một chút, "Anh ấy còn đang ở bên trong, tôi chờ anh ấy ra."
Khưu Tuyền rời đi, cả hành lang trở nên yên lặng đến đáng sợ, Mễ Chu ngồi một mình trên ghế dài, cúi đầu nhìn mũi giày, trên người vẫn mặc lễ phục trắng tinh, giống như một tiểu vương tử sắp đến yến hội, một vài người đi qua, không nhịn được đều ngoái lại nhìn.
Nhưng thật ra, Mễ Chu không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, toàn bộ tâm tư của y đã đặt ở sau cánh cửa của căn phòng giải phẫu, đèn trên cửa còn sáng một giây đồng hồ, y còn sợ hãi một giây đồng hồ.
Thực ra, vừa nãy Khưu Tuyền nói đúng, bản thân mình ở trong này cũng không giải quyết được vấn đề gì, còn không bằng trở về giúp đỡ đạo diễn chống đỡ với phóng viên, nhất định đạo diễn sẽ mắng y, hơn nữa còn bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể nhìn thấy đại thần, nhưng mà một chút y cũng không hối hận, y vẫn luôn hi vọng, khi Trịnh Viễn tỉnh lại, người đầu tiên hắn thấy chính là y.
Đèn giải phẫu vụt tắt, dường như là phản xạ có điều kiện, Mễ Chu giật mình đứng lên, nhưng vì dùng một tư thế ngồi quá lâu, cho nên khi đứng dậy, hai chân trở nên mềm nhũn, khiến Mễ Chu ngồi phịch xuống.
Y thấy bác sỹ đẩy Trịnh Viễn ra ngoài, cố gắng đứng lên, nhanh chóng đến hỏi bác sỹ, Trịnh Viễn có làm sao không.
Bác sỹ tháo khẩu trang, nhìn bộ dáng Mễ Chu khẩn trương như vậy, vỗ vỗ vai y, bảo y thả lỏng, "Người bạn của cậu thật đúng là may mắn, không bị thương tổn ở chỗ quan trọng nào, chấn động ở não cũng không để lại di chứng, nhưng ngoại thương trên người lại rất nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng thời gian dài, cậu ta sẽ sớm tỉnh lại thôi, cậu đi thăm cậu ta đi."
Khi Trịnh Viễn tỉnh lại, hắn cảm giác được toàn thân đau đớn, nhất là ở miệng vết thương trên đầu, đau đến hoa mày chóng mặt, ánh mắt có phần mờ mờ ảo ảo, hắn thoáng thấy được một bóng trắng, sau đó thấy rõ hơn, người đang ngồi bên cạnh hắn, Mễ Chu đang khóc đến lem luốc hết mặt.
Thân thể của Trịnh Viễn còn chưa thuận tiện cử động, miễn cưỡng nhấc cánh tay lên, nhưng hắn cắn răng đưa tay lên, giúp Mễ Chu lau sạch nước mắt.
"Đây là tiểu vương tử ở đâu tới vậy, sao lại khóc như thế này a."
"Đều tại anh, hu hu hu hu hu, em đã có thể nhìn thấy đại thần rồi, em còn muốn đại thần ký tặng truyện tranh cho em nữa..." Mễ Chu khóc ngày càng nức nở, liên tục thở gấp, dường như muốn đem tất cả những kinh sợ mà Trịnh Viễn mang đến cho y hóa thành nước mắt mà tuôn ra, y không thể nói rõ cảm giác khi nhìn thấy Trịnh Viễn được bọc kín như cái bánh chưng bị đẩy ra từ phòng giải phẫu, khó chịu khiến Mễ Chu không thở nổi, cố gắng nén lại trong lòng, hiện tại, tất cả nước mắt đều đổ lên đầu đại thần ở xa cuối chân trời.
"Vậy được rồi," Trịnh Viễn nhéo nhéo cái mũi đã đỏ bừng của Mễ Chu, "Anh đây đền cho em một đại thần, có được hay không?"
☆☆☆☆
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tung ra hoa! Lâu như vậy vừa tới làm bạn! Cảm tạ đại gia! Toàn bộ cảm tạ ta tướng tại lời cuối sách trung nói ~

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.